Bên trong thư phòng, An Lương đang bày một cái bao vải trêи bàn
Nhìn Mục Khuynh Tuyết đẩy cửa đi vào, An Lương lúc này mới lấy lại tinh thần, đứng dậy nhìn cô
“Tướng quân, vừa rồi đắc tội rồi” An Lương quay về Mục Khuynh Tuyết liền ôm quyền, nhìn Mục Khuynh Tuyết một mặt âm trầm, An Lương cười khổ lắc lắc đầu
Mục Khuynh Tuyết nghe vậy chân mày cau lại, “Hừ, không dám nhận, ta còn muốn cảm tạ An sư phụ giáo ɖu͙ƈ đó!”
An Lương nghe vậy, tất nhiên là gương mặt dở khóc dở cười. Thầm nghĩ, ta làm như vậy, lại là vì ai a!?
“An Lương, ta có việc hỏi ngươi” Mục Khuynh Tuyết nghiêm mặt, nếu không phải bởi vì muốn biết chuyện Thiên Hựu trúng tên, cô lại làm sao lặp đi lặp lại nhiều lần ở trước mặt An Lương bẻ mặt
“Được, nhưng mà, bôi chút thuốc trước đi” An Lương nói qua, từ trêи bàn cầm lấy một bình thuốc nhỏ màu trắng, nhìn tay trái của Mục Khuynh Tuyết một chút
Mục Khuynh Tuyết nghe vậy sững sờ, cúi đầu liếc mắt nhìn, “Không sao”
“Ngươi không muốn để cho Thiên Hựu lo lắng tự trách chứ?”
Mục Khuynh Tuyết không nói gì, An Lương đây thật là đâm trúng tử huyệt rồi…
Nghĩ thôi đi, Mục Khuynh Tuyết lườm An Lương một chút, trực tiếp giơ tay đưa đến trước mặt An Lương
An Lương sững sờ, bản ý chỉ là muốn đưa thuốc mỡ cho cô để tự cô bôi, nhưng tên gia hỏa này, vẫn thật sự không coi mình là người ngoài a!?
Bỏ đi, An Lương bất đắc dĩ, tỉ mỉ thay Mục Khuynh Tuyết thoa xong thuốc mỡ
“Xong chưa, ta hỏi ngươi…” Mục Khuynh Tuyết liếc liếc vết thương trêи tay, vốn là không làm sao lưu ý, nhưng mà…
“Tướng quân muốn biết cái gì, cứ việc đặt câu hỏi” An Lương nghiêm mặt
“Ừ, ta hỏi…”
“Ngươi….”
“Ngươi đợi chút….”
Mục Khuynh Tuyết đột nhiên xoay người lại, giơ tay trái lên quan sát tỉ mỉ, sau đó đặt ở bên miệng thổi điên cuồng
“Phù…phù….” Tay trái tê dại một hồi sưng lên cộng thêm một loại đau đớn như lửa đốt, cho nên ngay cả Mục Khuynh Tuyết cũng hơi biến sắc
“An Lương… Ta thật sự… Thật sự không nghĩ tới, ngươi là người bỉ ổi như vậy!” Mục Khuynh Tuyết một bên tức giận mắng An Lương, một bên thổi nhẹ vết thương
An Lương lại là không rõ, không biết Mục Khuynh Tuyết vì sao đột nhiên sẽ chửi mình
Nhìn một chút phản ứng của Mục Khuynh Tuyết, lại nhìn thuốc mỡ trong tay, mở ra nút lọ đặt ở dưới mũi ngửi một cái, cũng không có cái gì kỳ quái a
“Tướng quân… Ngươi vẫn tốt chứ… Thuốc này là trước đó vài ngày Vân Nhuế đưa cho ta, vốn là muốn bôi lên cho Thiên Hựu, tại sao có thể có vấn đề?”
Mục Khuynh Tuyết nghe xong sững sờ, lúc này mới nghĩ đến Lạc Tuyết nói trước đó, Thiên Hựu tình nguyện lừa An Lương, cũng không nguyện bôi thuốc, hoá ra chính là cái thuốc này? Hẳn là…. Thuốc này chỉ dùng ớt làm!?
Lại qua một hồi, trêи tay không thoải mái mãnh liệt dần dần rút đi, Mục Khuynh Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm, giơ tay xoa xoa mồ hôi hột trêи trán, xoay người lại, lúng túng liếc An Lương hai cái
An Lương này một mặt dáng vẻ vô tội, nhìn đến Mục Khuynh Tuyết giận không chỗ phát tiết
“Ta hỏi ngươi, vết thương tiễn trêи người Thiên Hựu, là chuyện gì xảy ra?” Mục Khuynh Tuyết một mặt nghiêm nghị
An Lương nhìn cô một cái, lắc đầu cười khổ một tiếng, ngược lại đi tới trước bàn, mở ra cái bao vải kia, hai tay đưa tới trước mặt Mục Khuynh Tuyết
Thấy được đồ vật bên trong bao vải này, Mục Khuynh Tuyết ngây ngẩn cả người
Một đôi tay giơ lên thả xuống, càng là nửa ngày cũng không dám nhận đồ vật trong túi kia…
Thì ra, trong túi đó chứa, là một nhánh mũi tên gãy nhuốm máu, và một bức tranh cuộn
“Cái này, chính là mũi tên trọng thương Thiên Hựu” An Lương ngữ khí bình thản, đem mũi tên gãy lấy ra, trực tiếp nhét vào trêи tay Mục Khuynh Tuyết
Mục Khuynh Tuyết tay run run cầm mũi tên gãy, nhìn trêи đầu mũi tên kia dính máu tươi khô cạn từ lâu, trong lòng đột nhiên nhíu chặt
“Ngươi….”
“Ngươi tại sao phải dẫn nó đi chiến trường? Một đứa nhỏ 7 tuổi, ngươi tại sao phải dẫn nó đi địa phương nguy hiểm đó!?”
Mục Khuynh Tuyết căm tức nhìn An Lương, trong mắt mơ hồ muốn phun ra lửa!
“Ta…” An Lương trầm mặc một lát, trong mắt tràn đầy hồi ức
“Ta không cách nào từ chối… Thỉnh cầu của Một đứa bé… Chỉ là muốn… Xa xa mà…nhìn mẹ mình một chút…”
“Ta… Ta càng không cách nào bảo đảm, ngươi là có thể bình an trở về hay không… Nếu như không thể, vậy gặp mặt này, chính là một lần gặp mặt duy nhất của nó thấy ngươi…”
An Lương nói thương cảm, cả Mục Khuynh Tuyết cũng là tâm trạng không đành lòng
“Vậy ở trêи chiến trường… Đến cùng xảy ra chuyện gì?” Mục Khuynh Tuyết thở dài, để tay lên ngực tự hỏi, nếu như là chính mình, bị Thiên Hựu vừa nói như thế, sợ là cũng sẽ đầu óc nóng lên, đồng ý hành động này của Thiên Hựu
“Vốn là theo ước định, Thiên Hựu một tấc cũng không rời đi theo bên cạnh ta, đứng xa xa nhìn ngươi đang ở giữa chiến trường chém giết”
“Nhưng không bao lâu, ngươi đuổi theo quá sâu, rơi sâu vào trận địa địch, Thiên Hựu không nhìn thấy ngươi, liền lén lút chạy về phía trước vài bước”
“Ta vừa nhìn không thấy, Thiên Hựu liền mất tung ảnh!”
Nói đến đây, An Lương khuôn mặt tự trách, thở dài, mở miệng lần nữa
“Đợi khi ta tìm tới Thiên Hựu, nàng đang nằm sấp cách ngươi cách đó không xa trong sân cỏ ẩn giấu đi thân hình”
“Ngay ở thời điểm ta muốn mở miệng để nó ở đó đừng cử động, ta phát hiện hành động của nó rất kỳ quái”
“Kỳ quái?” Mục Khuynh Tuyết không khỏi chen vào một câu
“Ừ, ta phát hiện nó, vừa quan sát ngươi trong cuộc chiến, vừa thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn phía sau mình “
“Vốn là ở trêи chiến trường, có tiễn lạc xẹt qua cũng rất bình thường, nhưng vẻ mặt của Thiên Hựu lại càng ngày càng nghiêm nghị”
“Ngay ở sau khi liên tiếp ba nhánh tiễn lạc từ bên cạnh nó xẹt qua, nó lại đột nhiên đứng lên hướng về phía ngươi chạy đi”
“Ta muốn mở miệng ngăn cản, nhưng đã chậm, nó chạy không hai bước, liền trúng tiễn ngã xuống đất…”
“Sau đó thì sao!?” Mục Khuynh Tuyết trêи mặt khó nén vẻ mặt lo lắng
“Sau đó ta đưa nó mang về trong cung mời thái y trị liệu, nhưng nó lại…lại luôn hỏi…”
“Hỏi cái gì?”
“Hỏi… Mẫu thân không có sao chứ….”
Trong phòng nhất thời rơi vào trầm mặc, hai người ai cũng không có mở miệng nữa
Một lúc lâu, ” Ta cảm thấy hành động của Thiên Hựu có chút kỳ lạ, sau đó liền đi đến địa phương Thiên Hựu bị thương đi thăm dò xem, cuối cùng để ta phát hiện…”
“Vốn dĩ lúc đó, phía sau Thiên Hựu ẩn núp một cung tiễn thủ, từ bên cạnh Thiên Hựu xẹt qua, cũng không phải là cái tiễn lạc gì, mục tiêu duy nhất của những mũi tên kia, chính là ngươi đang giữa trường chém giết, căn bản phản ứng không kịp nữa….”
Trong phòng, lần thứ hai rơi vào trầm mặc, dù là Mục Khuynh Tuyết kiên cường như vậy, giờ khắc này cũng là trong mắt chứa nhiệt lệ
“Aiz….”
“Cái này, là thời điểm Thiên Hựu dưỡng thương vẽ” An Lương nói qua, lấy ra tranh cuộn bên trong túi vải kia, chậm rãi mở ra
Mục Khuynh Tuyết liếc nhìn, nước mắt cũng rốt cuộc không bị khống chế, từng viên lớn trượt xuống
Chỉ thấy trêи tranh cuộn này, vẽ ra chính là Mục Khuynh Tuyết một thân quân phục, tay cầm thương, hãy còn cùng kẻ địch chém giết tranh đấu!
Nói thật ra, kỹ xảo vẽ của Thiên Hựu Thiên Hựu, thật lòng không ra sao, nhưng Mục Khuynh Tuyết, lại một vừa liếc nhìn ra người trong bức họa kia đúng là mình!
Trong đầu tưởng tượng thấy Thiên Hựu dáng dấp ngay lúc đó, trong lòng tràn đầy đều là hổ thẹn…
Chẳng trách, chẳng trách cái nhìn đầu tiên nhìn thấy chính mình, Thiên Hựu liền nhận ra chính mình, buồn cười chính mình còn lòng sinh nghi hoặc…Thì ra… Nàng từ lâu âm thầm vì chính mình làm nhiều chuyện như vậy…..
Hết chương 55