“Bịch” một tiếng, Thiên Hựu lần nữa ngã quỵ ở mặt đất, song lần này, nàng lại không có vội vã đứng lên, mà là ngẩng đầu nhìn phía bia tên phía trước, trêи bia chỉ có lẻ loi một mũi tên cắm ở nơi hồng tâm
Thiên Hựu quỳ trêи mặt đất thở hổn hển nặng nề, còn không quên nở nụ cười sáng sủa
Mục Khuynh Tuyết hít sâu một cái, âm thầm chính mình càng sống càng không có bản lĩnh, lại vì một tiểu quỷ mà xúc động, quả thực đáng sợ!
Hồng Nhạn vội vàng đón lấy, đem Thiên Hựu nâng dậy
“Thiên Hựu, ngươi rất cừ! Di nương đối với ngươi đã thay đổi cách nhìn!” Hồng Nhạn duỗi một ngón tay cái, một mình cùng Thiên Hựu bấu víu quan hệ
“Di nương quá khen” Thiên Hựu xin lỗi lắc lắc đầu
“Ngươi tại sao lại thành di nương của nó rồi!” Mục Khuynh Tuyết trừng mắt, bất mãn quát lớn Hồng Nhạn, cuối cùng liếc nhìn Thiên Hựu, “Trở lại ăn cơm” Nói xong, quay người rời khỏi
Hồng Nhạn thừa dịp Mục Khuynh Tuyết đi xa mới nói, “Mẹ ngươi chính là như vậy, mạnh miệng nhẹ dạ, nàng hiện tại trong lòng a, phỏng chừng đều vui như nở hoa rồi!”
Thiên Hựu nghe vậy khẽ mỉm cười, không tỏ rõ ý kiến
Tiến vào lều trại, trêи bàn đã sớm chuẩn bị xong nước và thức ăn, Thiên Hựu ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, một chút liền thấy được cháo trắng chính mình thích nhất, đương nhiên, bên cạnh còn có một đùi gà chính mình ghét nhất…
“Thiên Hựu, mau tới nếm thử tay nghề của di nương, đây chính là di nương cố ý cho ngươi” Nhìn Thiên Hựu đi vào, Văn Khúc vội vàng đứng dậy đón lấy
“Thiên Hựu trước tiên cảm ơn di nương rồi.” Thiên Hựu cười nói tạ ơn, nhưng mà khi nàng biết được Văn Khúc nói tới chính là chân gà kia, nhất thời đau cả đầu
“Nè, nhanh ăn đi” Văn Khúc đem đùi gà đưa tới bên miệng của Thiên Hựu, Thiên Hựu lại là lui về phía sau
“Di nương, Thiên Hựu không ăn thịt…”
“Huh…?” Văn Khúc sững sờ, quay đầu nhìn về phía Mục Khuynh Tuyết
Mục Khuynh Tuyết thưởng nàng một cái lườm, “Dì cháu các ngươi tương thân tương ái, nhìn ta làm gì” Bĩu môi, tràn đầy ghen tuông
“Tướng quân, Thiên Hựu tại sao không ăn thịt?” Văn Khúc ăn quả đắng, Hồng Nhạn vội mở miệng hỏi dò
“Không biết, tự ngươi hỏi nó” Mục Khuynh Tuyết vẫy vẫy tay, cầm lấy một quyển binh thư, mất tập trung nhìn
“Thiên Hựu…” Hồng Nhạn đang muốn mở miệng, Thiên Hựu liền cười khẽ với nàng, tay trái bưng qua chén cháo, ột ột, uống một hơi cạn sạch, cuối cùng không quên chép miệng một cái, vỗ vỗ cái bụng, “No rồi”
Văn Khúc Hồng Nhạn hai người nhất thời mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn Thiên Hựu một chút, lại nhìn một chút chén cháo, sau đó hai người rất ăn ý quay người nhìn về phía Mục Khuynh Tuyết, người sau vừa bưng đầu, dứt khoác quay lưng không nhìn họ
“Thiên Hựu, ngươi thì ăn…chút này?” Hồng Nhạn chỉ chỉ chén cháo
Thiên Hựu cười gật gật đầu
“Ngươi thật đúng là dễ nuôi… Ta còn tưởng rằng, con gái của tướng quân, thế nào nữa, cũng nên là cơm ngon áo đẹp hầu hạ…” Hồng Nhạn sững sờ lắc đầu một cái thở dài nói
“Chuyện không có” Thiên Hựu cười
Sau khi ăn cơm xong, Văn Khúc cầm bình thuốc nhỏ đi tới bên người Thiên Hựu
“Thiên Hựu, di nương giúp ngươi bôi chút thuốc trêи tay đi” Một bộ ngữ khí thương lượng, để Thiên Hựu thụ sủng nhược kinh, không hề nghĩ ngợi liền đem tay phải đưa cho Văn Khúc
“Vậy ngươi kiên nhẫn một chút a” Thấy Thiên Hựu biết điều như vậy, Văn Khúc đưa tay sờ đầu nàng
Mục Khuynh Tuyết ở một bên xuyên thấu qua chân sách nhìn hai người thân mật như vậy, trong lòng tất nhiên là lão đại không vui
Nhưng mà thấy được bàn tay rách da chảy máu kia của Thiên Hựu, Mục Khuynh Tuyết vẫn là nhịn không lên tiếng
Văn Khúc thận trọng, bôi thuốc cho Thiên Hựu trước, còn cố ý giúp nàng đem tay dơ bẩn lau khô ráo
“Hí…a…” Thuốc mỡ vừa mới dính lên ngón tay rách da, trận đau nhói này để Thiên Hựu không nhịn được cổ họng lí nhí hai tiếng
“Phù…phù…” Văn Khúc vội ở trêи địa phương thoa thuốc thổi nhẹ mấy cái, một mặt thân thiết nhìn Thiên Hựu
Ngay tại lúc Văn Khúc chuẩn bị tiếp tục, cánh tay bị người kéo hai cái, Văn Khúc quay đầu nhìn lại, Hồng Nhạn đang vội vội vàng vàng nháy mắt cho mình
Văn Khúc sững sờ, thầm nghĩ không tốt, quay đầu nhìn lại, Mục Khuynh Tuyết đang một mặt âm trầm nhìn mình chằm chằm, trong ánh mắt tràn đầy không có ý tốt
“Ách… Tướng quân. Ta… Ta đúng lúc còn có chút chuyện, nếu không hay là ngài đến giúp Thiên Hựu bôi thuốc đi.”
Mục Khuynh Tuyết nghe vậy hừ lạnh một tiếng, để quyển sách trêи tay xuống, nói thầm một tiếng coi như ngươi thức thời, cầm lấy bình thuốc, để Thiên Hựu ngồi ở trước mặt mình
“Đưa tay ra”
Thiên Hựu nghe lời đưa tay ra
Mục Khuynh Tuyết nắm qua tay của Thiên Hựu, quan sát tỉ mỉ một hồi, trong ngón tay trỏ ngón tay giữa, bụng ngón tay cái, ba cái địa phương không chỉ có sưng đỏ không thể tả, hơn nữa đã rách một lớp da, máu mặc dù là không chảy, nhưng địa phương rách da đỏ phát sáng, mơ hồ có thể thấy được thịt mềm đỏ tươi bên trong
“Aiz…” Mục Khuynh Tuyết khẽ thở dài một cái, cầm lấy thuốc mỡ, cẩn thận từng li từng tí một bôi lên, tận lực không đi đụng tới địa phương rách da, ngay tại lúc cô chăm chú thoa thuốc cho con gái, không ngờ nghe được hai người phía sau xì xào bàn tán, vừa phân tâm chạm đau Thiên Hựu
“Hí….” Thấy Thiên Hựu thống khổ nhắm mắt lại, Mục Khuynh Tuyết cũng là cả kinh, cầm lấy tay của Thiên Hựu đang muốn đặt ở bên miệng thổi một chút, liền lại nghe được thanh âm lí nha lí nhéo của nữ nhân phía sau
“Hai người các ngươi!” Mục Khuynh Tuyết gầm lên một tiếng
Hai người phía sau vội che miệng cười trộm, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy ý cười
“Còn chưa cút ra ngoài!” Mục Khuynh Tuyết liếc mắt trừng, hai người đáp một tiếng liền vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, nhưng mà đi ra ngoài còn không quên một mặt cười xấu xa nhìn Mục Khuynh Tuyết
“Đau không?” Mục Khuynh Tuyết nhìn Thiên Hựu một chút, người sau lắc đầu một cái, “Không đau”
Mục Khuynh Tuyết gật đầu, nhanh nhẹn bôi xong thuốc, sau đó gọi Văn Khúc thay Thiên Hựu an bài nơi ở, cũng dặn dò, cần phải ở trong lều lưu lại một cây nến
Thiên Hựu cảm kϊƈɦ liếc nhìn Mục Khuynh Tuyết, hành lễ một cái, mới rời đi
“Thiên Hựu, đêm nay ngươi ngủ ở chỗ di nương trước, nơi này chỉ có ta với ngươi Hồng Nhạn di nương, yên tĩnh, cũng an toàn, có chuyện gì, cũng dễ chiếu cố đến ngươi” Văn Khúc đem Thiên Hựu mang tới một chỗ lều trại, tỉ mỉ thay nàng bày sẵn giường chiếu
“Di nương, ngài không cần khách khí với Thiên Hựu, ngài đã giúp Thiên Hựu rất nhiều” Thiên Hựu quay về Văn Khúc sâu sắc chào, trái lại để Văn Khúc không biết làm sao
“Là ngươi đang khách khí với di nương đó”
“Ngươi nghỉ ngơi trước, di nương phải đi tra doanh trại, chậm chút trở về” khi quay người ra cửa, còn không quên giao phó của Mục Khuynh Tuyết, thay Thiên Hựu đốt một cây nến
Chờ Văn Khúc đi rồi, Thiên Hựu cởi áo nghiêng người nằm ở trêи giường, nhìn nến trêи bàn, hiểu ý nở nụ cười
“Sư phụ, cuối cùng lại có người, nguyện vì Thiên Hựu thắp sáng nến rồi”
Hơi chợp mắt, phảng phất từ trong ánh nến, thấy được tư thế oai hùng mạnh mẽ kia của Mục Khuynh Tuyết
“Tướng quân, đều dàn xếp xong rồi” Dàn xếp xong Thiên Hựu, Văn Khúc trở lại trong lều chính bẩm báo Mục Khuynh Tuyết
“Ừm, các ngươi đi kiểm tra phòng trước, một hồi tới tìm ta, ta có việc muốn hỏi các ngươi” Mục Khuynh Tuyết quay về Văn Khúc gật gật đầu, người sau theo tiếng rời đi
Ở sau khi Văn Khúc rời đi, Mục Khuynh Tuyết từ trêи bàn cầm lấy bình thuốc, chỉ hơi trầm ngâm, chạy đến cửa nhìn xung quanh một hồi, xác định Văn Khúc và Hồng Nhạn đang nghiêm túc kiểm tra phòng, lúc này mới yên tâm can đảm đi vào trong doanh trướng của Văn Khúc
Hết chương 19