CHƯƠNG 107 – Ái dữ hận đích ám trì
~*~
.
Mây đen che khuất sao trời. Gió lạnh lướt qua, xao động màn sương khói lượn lờ.
Một đám hắc y tử sĩ không hề hô hấp lấy tốc độ như u linh xuyên qua khu rừng, phía sau Lạc U Cốc là núi xanh liên miên kéo dài không dứt, lộ ra hơi thở hắc ám yên tĩnh mà áp lực.
Huyết thứ băng luân bị tử mang đánh vỡ, lực khống chế linh phách cũng tan rã, khí tức huyết tinh dưới chùm sáng tử sắc cường mãnh hãi nhân trùng kích tán thành vô số yên hồn.
Bọn họ lần đầu tiên chứng kiến lực lượng cường đại như thế, Huyết thứ băng luân không có nửa điểm cơ hội xoay chuyển đã bị tử mang tà mị chói mắt ảnh hưởng mất đi khống chế.
Khoảng không ám trầm mờ mịt phủ trên núi rừng u ám, luồng không khí quỷ bí gây cho sinh linh trong khu rừng một loại cảm giác áp bách khó thở.
“Thiên tôn, đã thất bại.”
Nửa bên dung nhan tái nhợt mơ hồ thoáng hiện một vệt văn lộ huyết sắc, cánh môi đỏ tươi hệt như một đầu liệt thú mới vừa ẩm huyết xong. (ẩm: uống)
Mái tóc dài hắc bạch phân minh hỗn độn bay múa, hắc y nam nhân chắp tay mà đứng, phảng phất không còn tồn tại giữa nhân gian. Bờ ngực nhìn không ra nhịp tim đập phập phồng, nhưng tình tự áp chế trong lòng không người nào có thể thấy được.
“Trở về đi.” Cánh môi đỏ tươi khẽ mở, đám hắc y tử sĩ như quỷ mị trong khoảnh khắc bị bóng đêm thôn tính.
Bàn tay chắp sau lưng nắm chặt thành quyền, mạch máu đỏ tươi có thể nhìn rõ, hắc y nam nhân hơi nhắm lại hai mắt, đường vằn huyết sắc trên gương mặt càng thêm hỗn độn sặc sỡ.
“Ám Hà Thiên tôn Ám Dạ Minh, chính là ngươi?”
Ngay lúc đó, một thanh âm biếng nhác lướt qua bên tai hắc y nam nhân, hắn mở mắt nhìn lên, chỉ thấy trên một nhánh cây ở gốc đại thụ cách đó không xa, một thân ảnh mị tử yêu dã đứng lặng.
Gió mạnh gào thét quay cuồng, theo những sợi tóc đang vũ động của tử bào nam tử xuyên qua, như huyễn như mộng.
Lộng Nguyệt thản nhiên mà đứng, tuấn mi khẽ nhếch tản ra một tia tà tứ, tiếu ý câu nhân lại băng lãnh như phong nhận.
“Đám người kia của các ngươi, thật sự rất chướng mắt.” Lộng Nguyệt chuyển thân đáp xuống, lẳng lặng hướng hắc y nam nhân đi tới.
Hai nam tử đối diện nhìn nhau, phong vân ám dũng trong khoảnh khắc nổi lên sát ý quyết tuyệt.
Yên lặng hồi lâu, sát khí thét gào theo ý niệm của hai người lần lượt giao thác.
Trầm tư giây lát, Ám Dạ Minh đột nhiên cười lên ha hả: “Nhật Nguyệt giáo chủ bày ra màn diễn thuê người giết chính mình? Chỉ là để khiến bản tôn hiện thân vậy thôi sao?”
Tử mâu hơi nheo lại, mang theo tà lãnh nguy hiểm đến cực hạn, nguyên lai hắc y nam nhân đối với hành động lần này của hắn cũng có chút lý giải.
“Không sai.”
“Trách không được. . .”
“Trách không được cái gì?” Lộng Nguyệt hừ lạnh một tiếng, phượng mâu hẹp dài lóe lên quang mang lãnh lệ, “Trách không được khi Cô Tuyết cùng sát thủ giằng co, bổn tọa không hề xuất thủ?”
Mục quang chế nhạo mà ngả ngớn tản ra lãnh ý cực hạn, Lộng Nguyệt thản nhiên nói, “Ám Hà Thiên tôn muốn đưa Cô Tuyết vào chỗ chết quá nóng vội rồi, ngay cả Huyết thứ băng luân cũng đem ra dùng.”
“Ha ha ha ha. . .” Ám Dạ Minh bỗng nhiên cười rộ lên, “Sớm muộn gì cũng sẽ dùng đến, Nhật Nguyệt giáo chủ, sớm một chút lộ ra thân phận của chúng ta không phải càng hợp với ý ngươi sao?”
“Đúng a. . . Miễn cho bổn tọa diệt Đại Ám Hà của ngươi, đến lúc đó một đám quỷ oan không có nơi khóc lóc kể lể.” Lộng Nguyệt hất chiếc cằm tinh xảo, tử mâu không một tia xao động.
Ám Dạ Minh ngưng mắt nhìn về yêu tà nam tử đang đứng trước mặt hắn, loại khí phách cao ngạo này so với người thường bất đồng, chẳng lẽ Lộng Nguyệt thật sự chính là Vĩnh thế chi chủ theo lời chú ngôn ‘Yêu thế liên hoàng’?
Tử phát nhẹ nhàng phiêu động, thần sắc lãnh lệ quyết nhiên trên gương mặt yêu dị nhàn nhạt hiện lên, khóe môi lộ ra đường cong ngả ngớn âm tà, “Từ khi tranh đoạt Mặc Lân Đồ nảy ra, Bạo vũ lê hoa châm liền liên tiếp xuất hiện. Bổn tọa nghĩ rằng, ám tập tại Ngọc Phong Trai, Ngọc Thanh Nhiễm bị ám toán, Lưu Dạ thành tao chịu hủy diệt, Thiên ma vũ hàng thế. . . Những chuyện này đều là Ám Hà Thiên tôn bày trò đi.” Lộng Nguyệt dừng một chút, “Ám Hà Giáo vương Tà Hoàng có một thủ hạ được sủng ái như ngươi, thật đúng là như hổ thêm cánh. . .”
“Ha ha ha. . . Nhật Nguyệt giáo chủ thực xem trọng Dạ Minh.”
“Không phải bổn tọa xem trọng. . .” Nhãn thần của Lộng Nguyệt hơi trầm xuống, lóe ra một tia băng lãnh tà mị ma nhiên, cánh môi mỏng khép lại thành một đường thẳng băng lạnh lẽo, lửa giận bốc lên, “Mà là mỗi một sự kiện ngươi làm đều từng chút một chạm vào điểm mấu chốt của ta, Ám Dạ Minh, ngươi có thể hiểu được?”
Thanh âm lạnh như băng không một chút phập phồng, lại tản ra bất mãn cùng quyết tuyệt phẫn nộ trong lòng yêu tà nam nhân, ngữ khí uy hiếp cảnh cáo khiến cho người ta sợ hãi, con ngươi tràn đầy thị huyết băng lãnh.
“A a a. . .” Ám Dạ Minh lại cười ra tiếng, “Chẳng hay điểm mấu chốt của Nhật Nguyệt giáo chủ là gì?”
“Thật là một tên ngu xuẩn.” Lộng Nguyệt cười lạnh, “Đem những lời của bổn tọa ngày hôm nay nhớ cho kỹ, kẻ nào dám chạm đến Hách Liên Cô Tuyết đừng mơ tưởng có cơ hội sống sót.”
Ám Dạ Minh lãnh mâu nheo lại, văn lộ hỗn độn khiến dung mạo của hắn thêm vài phần dữ tợn âm độc, pha lẫn huyết tinh phẫn hận.
“Cho dù không thể sống sót, ta cũng muốn kéo theo Hách Liên Cô Tuyết cùng nhau xuống địa ngục!”
Lộng Nguyệt lạnh lùng cười, tử phát trong bóng đêm điên cuồng bay múa, tử mang yêu dị sáng chói trong lòng bàn tay hắn không ngừng ngưng tụ, khí tức thoáng hiện như địa ngục ma thần.
“Bổn tọa hiện tại đã chờ không được, trước hãy đưa ngươi đi chết đi. . .”
Hắn bảo Sở Ca đến giết mình, chẳng qua là muốn dẫn đi lực chú ý của Cô Tuyết, kỳ thực người mà Lộng Nguyệt hắn tối nay chân chân chính chính muốn đối phó chính là Ám Hà Thiên tôn vẫn đang âm thầm ẩn nấp.
Dưới chân trời phù quang thiêu đốt, Ám Dạ Minh lộ ra một nụ cười âm trầm quỷ dị.
.
Thiên Huyền thâm uyên, bên trong Lạc U Cốc như thể đã trải qua ngàn năm huyết sắc tang thương, đột nhiên biến ảo thành ma giới Tu La tràng đầy tội ác.
Màn đêm thanh lãnh trong núi rừng hôn ám hoang lương tản ra thị huyết sát ý, tử mang yêu diễm từ bàn tay Lộng Nguyệt bắn ra, nơi sườn núi của Huyền Nhai Phong nháy mắt nổ vang một tiếng trầm đục quỷ mị.
Từ một khắc Bạo vũ lê hoa châm lần đầu xuất hiện kia, Lộng Nguyệt ngày đêm không ngừng âm thầm tìm kiếm manh mối, tra ra hết thảy tin tức của kẻ ám toán. Ở trước mặt Cô Tuyết, hắn không lúc nào là không sắm vai một nhân vật tà ác dã tâm bừng bừng, nơi chốn đều cùng Ngạo Thần Cung tranh phong đối địch, nhưng sau lưng Cô Tuyết, hắn bao giờ cũng tìm mọi cách ra sức bảo hộ người trong lòng.
Thế nhân chỉ nhìn thấy hắn tự cao tự đại, ngoạn chuyển thiên hạ, chỉ biết hắn làm mưa làm gió, điên đảo võ lâm, song bọn họ cho tới bây giờ vẫn chưa từng rõ, những thứ phồn hoa phù phiếm trong thiên hạ, kỳ thực căn bản không phải là thứ hắn chân chính muốn có, muốn làm.
Lộng Nguyệt chân chính muốn có, chẳng qua chỉ là một nam tử tên gọi Hách Liên Cô Tuyết, nguyện vì hắn, khuynh tẫn thiên hạ!
Lộng Nguyệt chân chính muốn làm, chính là đoạt lấy hắn! Chiếm hữu hắn! Bảo hộ hắn! Chiếm đoạt tâm của hắn thân thể của hắn hết thảy của hắn!
Nhưng nam nhân yêu tà này lại che giấu quá sâu, căn bản không người có thể nhìn thấu cặp tử mâu kia gánh chịu bao nhiêu u trầm, càng không ai có thể nhìn ra đằng sau tiếu ý trêu đùa ngả ngớn đó che giấu sầu lo cùng nỗi đau buồn khó có thể đè nén.
Thiên hạ to lớn, phồn hoa như mộng, đối với Lộng Nguyệt mà nói, tất cả mọi thứ trên đời đều so ra kém một cái nhếch môi cười khẽ của yêu mị nam tử kia.
Ám Dạ Minh cười lạnh một tiếng, thanh âm khàn khàn như chấn động cả thiên địa. Mái tóc hắc bạch giao nhau giống như lưỡi lửa độc ác, cương trảo thủ sáo* cứng rắn vô bì cùng tử mang hỗn loạn lóa mắt đâm vào nhau. Tinh hỏa văng ra khắp nơi, lan tràn chiếu sáng cả màn đêm, thương hải minh nguyệt, khí hồng quán nhật.
Hắc sắc vụ khí từ trong lòng bàn tay của Ám Dạ Minh ngưng tụ, ngàn vạn chích độc chu lúc nhúc theo màn sương bò ra, màu sắc sặc sỡ đan xen cùng tử mang dây dưa gặm xé, cắn nuốt, lấy tốc độ như quỷ mị nháy mắt tràn đầy Lạc U Cốc. (độc chu: nhện độc)
“Thiên chu vạn độc thủ. . .” Lộng Nguyệt đầu mi khẽ nhướn, mục quang tà mị tản ra huyết sắc lãnh liệt.
Trách không được hắn cảm thấy thân thể của Ám Dạ Minh bất đồng với người bình thường, nguyên lai là bởi tu luyện môn công phu có tính hủy diệt như thế.
Thiên chu vạn độc thủ âm ngoan ác độc, mặc dù không bằng lực lượng tà ác như Sáng Thần Cửu Thức, nhưng vô luận là Thiếu Lâm quyền pháp hay Võ Đang chưởng pháp cũng không phải đối thủ của nó.
Khi tu luyện Thiên chu vạn độc thủ, trình độ khó khăn khổ cực tuyệt không thua kém Sáng Thần Cửu Thức. Công phu này chẳng những tàn phá dung mạo tự thân, còn phải để cho độc chu đủ màu sắc hút máu của mình, cũng đem chu độc dung nhập vào huyết dịch. Tu luyện càng lâu, độc tố trong thể nội tích lũy càng nhiều, năng lực phá hủy càng thêm cường đại.
“Ngươi quả thực không có tư cách tồn tại trên thế giới này!” Tử phát nhiễm một tầng xích huyết, Lộng Nguyệt vươn tay dựng thẳng lên, sát khí tà mị tràn ngập đáy mắt, ngoan độc mà quyết tuyệt.
Tại Lạc U Cốc, ngàn vạn chích độc chu bị tử mang thôn phệ, thi thể sặc sỡ của độc chu lẫn lộn chảy vào nước sông trong cốc. Chất lỏng trong suốt khoảnh khắc hóa thành thất thải lưu ly, đục ngầu vô cùng ghê tởm.
“A a, Nhật Nguyệt giáo chủ nóng vội muốn diệt trừ Dạ Minh như vậy, chỉ e là còn có một nguyên nhân. . .”
Độc tri chu trong hắc vụ bị thiêu đốt tiêu diệt, Ám Dạ Minh tựa hồ cũng không sinh khí, bởi vì hắn nắm trong tay một lợi thế trí mạng đối với Lộng Nguyệt. (tri chu: con nhện)
“Bản tôn đoán rằng, Nhật Nguyệt giáo chủ kỳ thực là đang lo lắng Hách Liên Cô Tuyết biết rõ phương pháp phá giải Tứ linh đồ đi. . .”
Từ cơn phẫn nộ của Lộng Nguyệt, Ám Dạ Minh có thể thấy được, cảm tình yêu tà nam tử này dành cho Hách Liên Cô Tuyết có bao nhiêu cuồng nhiệt nóng bỏng. Nhưng cố tình là thuật phá giải thiên hạ thánh vật Tứ linh đồ cùng Hách Liên Cô Tuyết có quan hệ mật thiết, điều này cũng chính là uy hiếp lớn nhất của Lộng Nguyệt.
Tử mâu chợt trầm xuống, tử phát tà mị không gió tự động, tựa như ám vân thấm đẫm huyết sắc, tản mát sát khí quyết tuyệt.
Một phương thế lực khác biết rõ huyền cơ trong Tứ linh đồ, quả thực đúng là người của Đại Ám Hà Cung!
Một tồn tại khủng bố tà ác giống như u linh địa quỷ, một hắc ám đế quốc bị võ lâm lãng quên đã lâu!
Kỳ thực, ngay khi biết được Đại Ám Hà Cung trỗi dậy, Lộng Nguyệt cũng không cảm thấy kinh ngạc. Bởi hắn thủy chung vẫn cho rằng, đại đế quốc từng được xem như hắc ám chi linh kia làm sao có thể dễ dàng bị Tư Đồ Phách tiêu diệt như thế?
Sự tình đã đến nước này, câu ca dao ‘Nhân gian song ma, địa quỷ ám hà’ không bao lâu nữa sẽ tái hiện thế gian!
Tứ linh đồ tuyệt không thể khai mở! Chú ngôn ‘Yêu thế liên hoàng’ tuyệt không thể linh nghiệm! Linh huyết của Cô Tuyết tuyệt không thể để cho kẻ khác chạm vào!
Hắn tuyệt không cho phép Cô Tuyết của hắn rời đi bên mình!
Tuyệt không cho phép. . .
Trong giây lát, quanh thân Lộng Nguyệt tản ra quang hoàn mị ảnh khiến người ta sợ hãi, tử mâu yêu dã tràn ngập huyết sắc đỏ tươi, nhộn nhạo từng đợt gợn sóng thị huyết, dấy lên sát lãnh ma dị.
Ám Dạ Minh cười ra tiếng, xem ra Lộng Nguyệt quả thực là bị lời nói của hắn chọc giận, ngay cả ma huyết ẩn giấu bên trong cơ thể cũng bắt đầu rục rịch.
Nhưng tiếng cười đó lại mang theo vô hạn oán niệm.
Yêu mị nam tử giống như đóa hoa anh túc, toàn thân tản ra độc tố kia mới chính là nỗi hận lớn nhất của cả cuộc đời Ám Dạ Minh hắn!
Hận đến mức muốn phá hủy mọi thứ thuộc về hắn, cho dù là cùng rơi xuống địa ngục vạn kiếp bất phục, cũng muốn dùng mạng của hắn đến hoàn lại những dày vò hành hạ căm hận đến tận cốt tủy.
Bởi vì, đó là hắn thiếu Ám Dạ Minh. . .
Ám Dạ Minh đằng không nhảy lên, nghênh đón mạt mị tử yêu hồng chói mắt kia. Bỗng nhiên, một đạo thân ảnh hỏa hồng như liệt hỏa từ trên khoảng trời u ám bao la phá phong chuyển tới. . .
Hỏa hồng trường phát loạn vũ phiêu linh, gương mặt yêu mỹ bởi vì thịnh nộ mà càng thêm yêu diễm. Vô số hồng mang theo toàn thân Hách Liên Cô Tuyết tán ra bốn phía, không chút lưu tình xuyên qua thân ảnh của Ám Dạ Minh.
Một tiếng nổ vang chấn động khoảng không tối đen, một khắc kia, mị tử yêu hồng ngưng tụ thành một đoàn lốc xoáy thật lớn, phá hủy toàn bộ Lạc U Cốc. . .
***