CHƯƠNG 124 – Bất khả dự tri đích huyễn tượng
~*~
.
Một mảnh hư vô, dòng khí quỷ dị hắc ám vô pháp áp chế. Hắc ám đế quốc mờ ảo tựa huyễn ảnh tản ra huyết khí lạnh lẽo, kiến trúc nhìn như thực chất lại không thể chạm vào, tiếng khóc nức nở không dứt bên tai như những linh hồn cô tịch khóc than không tìm thấy đường luân hồi, bị giam hãm bên ngoài cánh cửa địa ngục.
Chẳng lẽ đây là U ám huyễn cảnh của Ám Hà địa cung?
Tiếng cười hung ác chói tai vang vọng hồi lâu trong không gian phong bế. Bóng đen hư ảo thỉnh thoảng qua lại như con thoi, phảng phất u linh phiêu đãng tản ra âm khí lành lạnh.
Lộng Nguyệt và Hách Liên Cô Tuyết đứng lặng tại không gian bị huyễn ảnh bao vây, trên người tản ra ma tính tà khí cùng U ám chi giới hòa hợp, giống như bọn họ mới là chưởng khống giả nắm trong tay nơi thế gian địa ngục này, yêu độc khiến lòng người sợ hãi.
“Linh Lung ‘bát cảnh’, không thực không huyễn, thông đến quỷ ngục, chỉ vào mà không có ra. . .”
Hách Liên Cô Tuyết nhìn về phía yêu tà nam tử đứng ở một bên, nhếch môi mỉm cười, “Nói như vậy, nơi đây vẫn là Ám Hà Dương giới. . .”
“Ha ha ha. . . Nhị vị nói không sai.” Thanh âm khàn khàn phảng phất từ bốn phía truyền đến, làm cho không ai có thể phân biệt nguồn âm ở nơi nào.
“Xem ra Tà Hoàng đã chuẩn bị tiếp đãi chúng ta?” Lộng Nguyệt tà mị cười khẽ, thần tình mang theo vẻ suy ngẫm, nghe không ra chút cảm xúc.
“Giáo vương sớm đã đến Đế La Cung chờ nhị vị. . .”
“Nga?” Hách Liên Cô Tuyết cười lạnh: “Theo như ngươi nói, Tà Hoàng đã biết trước chúng ta sẽ tới đây, cho nên bố trí cơ quan tại U ám chi giới, làm một chiêu ‘Gậy ông đập lưng ông’?”
“Ha ha ha. . . Hách Liên cung chủ quả thực cao minh, giáo vương vì nhị vị mà chuẩn bị lễ ra mắt rất ngoạn mục, chỉ cần nhị vị có thể thông qua Linh Lung ‘bát cảnh’ lập tức có thể nhìn thấy. . .”
Lọn tóc hỏa hồng buông xuống, che khuất một nửa nhãn mâu băng hồng, tà khí lãnh diễm ẩn sâu nơi đáy mắt. Hách Liên Cô Tuyết vừa muốn cất bước, cổ tay nháy mắt bị một bàn tay hữu lực chế trụ.
Lộng Nguyệt nắm lấy cổ tay Hách Liên Cô Tuyết, bởi lực đạo quá mức cương ngạnh, lòng bàn tay dần thấm ướt mồ hôi.
Tử mâu hồng đồng lại một lần nữa giao thác tình tự nóng bỏng, cánh tay càng thêm siết chặt không chút buông lỏng.
Thâm tử sắc phượng mâu tản ra khí tức không thể kháng cự, hai người trong không gian hư ảo hành tẩu, Lộng Nguyệt cứ như vậy gắt gao nắm lấy Hách Liên Cô Tuyết, giống như đang giam cầm một phần sinh mệnh không thể thiếu, không chấp nhận chia lìa hay thất lạc.
Hách Liên Cô Tuyết cảm thụ lực đạo cường ngạnh trên cổ tay, cảm thụ độ ấm trong lòng bàn tay yêu tà nam tử, chợt cảm giác, có thể hưởng thụ ấm áp vây quanh chặt chẽ như vậy là thời khắc hắn hạnh phúc thỏa mãn nhất.
Lộng Nguyệt không nói một câu, gương mặt tuấn mỹ yêu dị nghiêng nghiêng giống như ảo giác, trở thành toàn bộ thế giới phản chiếu bên trong hồng mâu.
Bỗng nhiên, thần sắc hai người đồng thời hiện lên một tia âm lãnh quỷ dị.
Không gian phong bế mờ ảo tuy rằng không ngừng biến hóa cảnh tượng, nhưng tựa như đoạn đường hắc ám không có điểm cuối, mặc cho bọn họ di động như thế nào, chung quy vẫn không thể đi ra phiến kết giới hư vô này. Hai người dừng lại tại chỗ, phảng phất lạc mất phương hướng.
“Linh Lung huyễn thuật?” Cô Tuyết cả kinh, ngưng mắt nhìn về yêu tà nam tử đang rũ mâu mỉm cười.
“Là ta đánh giá thấp huyễn thuật kết giới của Linh Lung ‘bát cảnh’.”
Hách Liên Cô Tuyết lạnh nhạt nói, “Nếu Linh Lung ‘bát cảnh’ là Tà Hoàng đích thân bố trí, như vậy hắn nhất định cũng tu luyện U ám nhẫn thuật.”
Lộng Nguyệt nâng lên con ngươi, trong mắt lấp lóe quang mang sáng bóng, “Có lẽ hắn tu luyện không chỉ U ám nhẫn thuật, còn có. . .”
Một lát trầm mặc.
Tà ác đế hoàng, không thấy chân thân. Tà Hoàng sau khi trọng sinh đến tột cùng võ công tu vi như thế nào? Sở hữu dã tâm càn rỡ ra sao?
Đáy lòng Hách Liên Cô Tuyết không khỏi nổi lên gợn sóng bất an.
Cằm bị nhẹ nhàng nâng lên, Cô Tuyết từ trong suy nghĩ sâu xa hồi thần, nhìn Lộng Nguyệt tiếu dung đầy ắp nhu tình, gợn sóng nhộn nhạo nhanh chóng bị hòa tan dưới nụ cười bình yên ấy.
“Làm sao vậy?” Lộng Nguyệt đem thân thể Hách Liên Cô Tuyết kéo sát vào bên mình, u đồng thâm tử tản ra quang mang ngạo nghễ, “Tà Hoàng thì thế nào? Một trăm một ngàn Tà Hoàng ta đều không quan tâm.”
Lộng Nguyệt ghé sát bên tai Cô Tuyết, tiếu ý tà mị mang theo ngạo mạn cùng khí phách, “Ai cũng đừng mơ tưởng chạm vào ngươi, Tuyết nhi của ta, ngươi nghe, cho dù thiên địa thần quỷ dám vượt qua ranh giới, ta Lộng Nguyệt nhất nhất giết sạch.”
Con ngươi giống như tử la lan tràn đầy hờ hững với thế gian vạn vật, trừ bỏ mạt hỏa hồng yêu hoặc này, đôi mắt sâu thẳm tựa sao đêm không dung được bất kỳ thứ gì khác.
Rất nhiều năm sau, khi Hách Liên Cô Tuyết nhớ lại tình cảnh lúc ấy, dung nhan tà mỹ vẫn như trước nở nụ cười đầy thoải mái, vô cùng kiên định đồng dạng thốt ra một câu: Nguyệt, thiên địa thần quỷ không thể ngăn cản, tử vong cũng đừng mơ tưởng đem chúng ta tách ra. . .
Tiếng quỷ khóc âm lãnh lại xuất hiện, phiêu đãng chung quanh hai người. Lộng Nguyệt thần sắc chợt liễm, đầu mi nhíu chặt bỗng chốc giãn ra.
“Xem ra, huyễn thuật có thiên y vô phùng đi chăng nữa cũng tồn tại sơ hở.” Hách Liên Cô Tuyết kiều mị cười khẽ, đồng thời xuyên thủng thần sắc trong tử mâu.
Hồng y nam tử gõ gõ vách đá ẩm ướt chung quanh, tiếng vang thanh thúy vọng lại như nước suối linh động, lòng bàn tay ngưng tụ một đạo diễm mang không dễ phát hiện.
Lộng Nguyệt dõi theo hành động của Hách Liên Cô Tuyết, nụ cười thản nhiên thoáng hiện, lập tức lại nắm lấy cổ tay Cô Tuyết hướng chỗ tối đi đến.
Nương theo tiếng quỷ khóc ngày càng rõ ràng, âm khí ẩm ướt lạnh lẽo bị một luồng gió mát thổi tan. Huyễn thuật biến ảo tới tấp hỗn loạn tầm mắt, nhưng không lưu lại chút dấu vết trong tử mâu cùng hồng mâu, không cách nào nhiễu loạn sự tĩnh định trong đáy mắt bọn họ.
Bỗng nhiên, diễm mang mỏng manh trong lòng bàn tay Hách Liên Cô Tuyết nháy mắt dấy lên, khí tức ấm áp xua tan hơi nước ẩm thấp, hỏa mang chói mắt thắp sáng không gian hắc ám giống như lấy được tân sinh, đuổi đi vô tận linh hồn tử vong.
Ngay khi diễm mang bắt đầu thiêu đốt, Lộng Nguyệt cổ tay vừa chuyển, lực lượng vẫn âm thầm che giấu lấy tốc độ quyết tuyệt tản ra bốn phía. Cô Tuyết còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy hết thảy hư vô huyễn cảnh chung quanh trong tiếng nổ vang thoát phá thành mảnh vụn. Huyễn ảnh rời rạc trong khoảnh khắc biến mất, quang mang tựa như thất thải lưu ly tản ra bao quanh hai người, thôn tính không gian hắc ám vô tận.
Hơi ẩm dần dần thối lui, Linh Lung huyễn thuật dưới ánh mặt trời chiếu xuống không còn tồn tại. Hách Liên Cô Tuyết thu hồi diễm mang trong lòng bàn tay, trước mắt xuất hiện một tòa thành trì chân chính.
Ngay lúc đó, Lộng Nguyệt nâng tay lên, chưởng phong âm độc lấy tốc độ không ai có thể dự đoán đột nhiên phóng tới Linh Lung huyễn cảnh đang chậm rãi tan biến!
Đám ‘Tử vong chi linh’ trong truyền thuyết không thấy chân thân dưới một chưởng kia toàn bộ đều hiện hình!
“A a a. . . Oanh ────” Tiếng gào thét thê thảm cùng âm thanh hủy diệt giao nhau, vô số mảnh thi thể tàn đoạn bay lên không trung, ngổn ngang trước sau rơi xuống đất. Máu tươi còn chưa kịp từ thân thể chảy ra đã theo Linh Lung huyễn cảnh kéo dài vài dặm chôn vùi trong phế tích.
Lộng Nguyệt cư nhiên phá hủy bảo vật của Ám Hà Dương giới ──── Linh Lung ‘bát cảnh’!
“A a a. . . Trong thiên hạ, e rằng chỉ Nhật Nguyệt giáo chủ cùng Hách Liên cung chủ có thể dễ dàng thoát thân khỏi Linh Lung ‘bát cảnh’. . . nhanh như vậy.” Một đạo thanh âm khàn khàn truyền vào trong tai hai người.
“Không cần lãng phí thời gian, Tà Hoàng ở đâu?”
“Tại hạ hiện tại có chút tò mò, các ngươi làm thế nào biết được sơ hở của Linh Lung ‘bát cảnh’?”
Hách Liên Cô Tuyết lạnh nhạt cười khẽ, căn bản không hề nâng mắt nhìn bóng người đang xoay quanh trên không trung, “Nếu Linh Lung bát cảnh hoàn toàn bị phong bế, người bên ngoài không có khả năng biết được phương hướng di chuyển của người bị vây bên trong.” Dừng một chút liền nói, “Cho nên, huyễn thuật phong bế chỉ là giả tạo.”
“Nhưng đám ‘Tử vong chi linh’ phiêu đãng khắp nơi này cố tình dán sát vách tường hành tẩu, còn có thể dễ dàng né tránh huyễn thuật, không chịu chút ảnh hưởng. Như vậy đã nói lên trong vách đá nhất định ẩn giấu cơ quan, chẳng những có thể tùy thời thay đổi bố trí huyễn thuật, còn có khả năng tương thông với ngoại giới. . .”
“Bởi vì không khí bên trong quá mức ẩm ướt, lửa cơ hồ không thể bốc cháy. Cho nên chỉ cần men theo thạch bích hành tẩu, đợi đến khi ngọn lửa xuất hiện biến hóa, chứng minh không khí nơi này cùng không khí trong ảo cảnh bất đồng. Bởi vậy địa phương mà ngọn lửa biến hóa chính là nơi cách ngoại giới gần nhất.”
“A a. . . Quả thực không giống người thường. . .” Thần bí nhân dừng một chút, “Linh Lung bát cảnh cũng vây không được các ngươi, xem ra các ngươi đúng là chủ nhân phục sinh ‘Yêu thế liên hoàng’.”
Yêu thế liên hoàng?
Yêu thế liên hoàng. . . Hách Liên Cô Tuyết đột nhiên nâng mâu, huyết dịch toàn thân lâm vào chấn động, giống như trong khoảnh khắc muốn sôi trào thiêu đốt, vô pháp khống chế!
Bốn chữ đó phảng phất một lời nguyền, lại tựa như chú ngôn khắc sâu tận linh hồn, ở bên tai Hách Liên Cô Tuyết không ngừng vang vọng. Huyết dịch lưu chuyển bắt đầu nóng lên, nhãn mâu băng hồng chợt nhiễm một tia huyết sắc.
Cảm giác lúc này, hệt như lần đầu hắn chạm vào Mặc Lân Đồ, giống như có một đoàn liệt hỏa hừng hực thiêu đốt trái tim đang đập dồn, thiêu đốt toàn thân cao thấp một tấc cũng không chừa.
Nhãn mâu băng hồng tràn ngập huyết sắc tà ác, ma diễm mà yêu dã.
Lộng Nguyệt tựa hồ nhìn ra Hách Liên Cô Tuyết khác thường, vừa định trấn an tình tự trong con ngươi hỏa hồng, tử mâu vô ý thấy được trên một tòa thạch thai tế thần cách đó không xa xuất hiện ảo giác kỳ dị.
Gió khơi dậy hỏa diễm thiêu đốt, loáng thoáng chiếu rọi vài đạo ảo ảnh. Hồng liên bùng cháy trong diễm hỏa nở ra cánh hoa yêu tuyệt, triêm nhiễm màu đỏ tươi như huyết sắc địa ngục, lại giống như ánh nắng lúc chiều tà. Sắc đỏ thuần túy như vậy, đẹp đẽ như vậy.
Nhưng hồng liên cũng bị trói buộc, bị một đôi cánh hữu lực quấn quanh. Hỏa phượng dường như giương cánh muốn bay nhưng lại bao lấy hồng liên đang thiêu đốt, dây dưa thật sâu, thật chặt chẽ. Chúng nó phảng phất hòa cùng một thể vô pháp tách rời, thét gào thức tỉnh linh hồn thiên cổ, thần thánh mà lộng lẫy.
Ảo giác này. . .
Bỗng nhiên, một trận đau đớn không hề dự triệu xẹt qua ***g ngực Hách Liên Cô Tuyết.
Trái tim đau đớn phảng phất đang đổ máu. . .
Lộng Nguyệt vươn tay chế trụ thân thể có chút lung lay của Cô Tuyết, đưa hắn ôm vào trong ngực, đồng thời thừa dịp Cô Tuyết không chú ý phá hủy dị cảnh đang biến ảo trước mắt.
“Vì cái gì? Ta cảm giác. . .” Vân mi nhíu chặt, Hách Liên Cô Tuyết gắt gao ôm ngực, kinh lạc toàn thân đều phập phồng chấn động.
Ảo giác này rất quen thuộc. . . Tâm của hắn vì sao đột nhiên đau đớn như vậy?
Tử mâu tà mị cẩn thận xem xét người trong lòng, Lộng Nguyệt hơi rũ mâu, hôn lên mi tâm Cô Tuyết, trấn an huyết dịch đang mãnh liệt lưu chuyển, bình ổn tình tự sôi trào, vẫn như trước nở nụ cười ôn hòa: “Ảo giác mà thôi, đừng để trúng chiêu của Tà Hoàng. . .”
“Không đúng! Ảo giác này ta nhất định đã gặp qua! Ta. . .” Lộng Nguyệt dán lên cánh môi Cô Tuyết, ngăn cản hắn nhớ lại cảnh tượng chứng kiến vừa rồi, muốn dùng nụ hôn kịch liệt hòa tan lý trí của hắn.
Hách Liên Cô Tuyết đột nhiên đẩy ra Lộng Nguyệt, không hề cùng hắn dây dưa. Huyết sắc trong hồng mâu dần thối lui, trở về băng lãnh sắc bén như trước.
“Ha ha ha. . . Nhật Nguyệt giáo chủ, ngươi còn cố giấu diếm sao?” Thần bí nhân cười to, “Hách Liên cung chủ hẳn đã sớm phát hiện, tứ linh hợp nhất, yêu thế liên hoàng phục sinh không thể nghịch chuyển. Đến lúc đó, mệnh kiếp buông xuống, Hách Liên Cô Tuyết ngươi chắc chắn khó tránh. . .”
Lời của thần bí nhân bỗng chốc bị cắt đứt, từ nơi bí mật trên cao rơi bịch xuống đất. Ngay khi thân thể tiếp xúc với mặt đất lập tức hóa thành một bãi máu đen.
Lộng Nguyệt thu hồi chưởng lực, thần sắc không chút thay đổi nhìn kẻ đã chết ngay cả thi cốt cũng không còn, phẫn nộ cùng âm ngoan che kín tử mâu.
“Hắn tùy tiện nói, ta sẽ không để ý.” Hách Liên Cô Tuyết đứng dậy, ngay khi Lộng Nguyệt vừa muốn giải thích giành trước nói một câu, dung nhan băng lãnh không chút xúc động.
Hách Liên Cô Tuyết hướng Đế La Cung đi đến, không nhìn biểu tình lúc này của Lộng Nguyệt. Hắn khẽ cười lạnh, mang theo một tia ưu thương không người có thể phát hiện.
Lộng Nguyệt nhìn theo bóng lưng yêu hồng lay động phía trước, hai mắt khép lại, che giấu vẻ thâm trầm bên trong tử mâu. . .
Cô Tuyết, ta tuyệt không cho phép mệnh kiếp phát sinh. . .