Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 177: Chương 177




CHƯƠNG 178 – Cường giả đối quyết

Beta: Tĩnh Nguyệt

~*~

.

Hồng y nam tử ghé sát vào gương mặt của tuyết y nam tử, hồng mâu khẽ nhướn, thanh âm lãnh phúng trào ra từ phiến môi mỏng, “Thành thân? Không tệ a, mới có mấy ngày đã thu công chúa kia vào tay! Hai ngày nữa có phải liền chuẩn bị lên giường động phòng ?!”

Lộng Nguyệt kéo cổ tay Cô Tuyết, vươn tay gỡ xuống lớp bạch sa che mặt của hắn, ôm chặt thắt lưng, nháy mắt ngậm lấy cánh môi ướt át, càn rỡ khiêu khích một phen.

“Đừng chạm vào ta !” Cô Tuyết hung hăng đẩy tuyết y nam tử sang một bên, khẩu khí tuy lạnh băng không chút độ ấm, nhưng huyết dịch lưu động trong cơ thể lại điên cuồng sôi trào nóng bỏng.

“Nếu không nắm chặt thời gian, đêm nay sẽ qua mất.” Lộng Nguyệt khẽ nhếch môi, nụ cười điên đảo chúng sinh khuấy động màn đêm yên tĩnh.

“Làm sao? Nhịn không được muốn ta thượng ngươi ?!” Cô Tuyết vươn tay vạch ra vạt bạch bào, cúi đầu cuồng nhiệt duyện hôn như dã thú vội vàng tàn sát con mồi. Hơi nóng tản mát quanh thân ngày càng dâng cao, phảng phất bị liệt hỏa hừng hực thiêu đốt.

“Là ta thượng ngươi !” Lộng Nguyệt chế trụ thân thể Cô Tuyết, mãnh liệt xoay người. Hồng bào nhanh chóng bị xé rách, nụ hôn cuồng dã khí phách lướt từ trên gương mặt xuống đến khố hạ, dấy lên lửa tình kiều diễm.

“Đêm nay ta tuyệt sẽ không để ngươi như nguyện !” Cô Tuyết linh hoạt xoay người, lập tức hung hăng đặt Lộng Nguyệt dưới thân, hồng mâu nhíu chặt, “Yêu hồ ly ngươi đúng là chán sống, nam sủng nữ sủng không đủ để ngươi chơi đùa, lúc này ngay cả công chúa cũng không buông tha! Hôm nay ta không thể không thay trời hành đạo, hảo hảo giáo huấn loại yêu tinh họa hại nhân gian như ngươi một lần !”

Hồng mâu bắt đầu nhộn nhạo liệt hỏa đỏ rực, đùa nghịch dục vọng của người dưới thân. Đôi mắt tà mị khẽ híp lại, Cô Tuyết nắm chặt eo lưng Lộng Nguyệt, không hề tiền diễn lập tức động thân tiến vào.

Thân mình của Lộng Nguyệt bị kích thích đến mức thiếu chút nữa trở nên hư nhuyễn, song khẩu khí vẫn không có nửa phần biến đổi, “Xem ra Tuyết bảo bối của ta vẫn còn sung sức, một lát nữa bổn tọa thượng ngươi nhất định không được kêu ca phàn nàn !”

“Ta sẽ không cho ngươi có cơ hội này !” Cô Tuyết phẫn nộ luật động thân thể, ngân phát tán loạn buông xuống bờ vai phản xạ quang hoa trong suốt, phóng xuất vẻ dụ hoặc tuyệt mỹ.

“Nếu ngươi không muốn hôn lễ biến thành tang lễ, mau giết chết nữ nhân kia cho ta! Đừng bức ta phải động thủ !”

Lộng Nguyệt nhếch môi cười khẽ, bày ra một bộ biểu tình vô hại thuần lương, “Lam Vân công chúa tốt xấu gì cũng đã cứu mạng ta, sao có thể lấy oán trả ơn? Nói giết liền giết ?”

“Ha. . . Nữ nhân kia. . . Cứu ngươi ?” Cô Tuyết cười đến mức toàn thân run rẩy, giống như vừa nghe thấy lời nói khôi hài nhất thế gian.

Lộng Nguyệt mỉm cười tà mị, “Tuyết bảo bối của ta, rất nực cười hay sao ?!”

Cô Tuyết ôm bụng cười như điên, ngữ khí tràn đầy châm chọc, “. . . Không sai, mỹ nhân liều mình cứu anh hùng, thật đúng là giai thoại thiên cổ. Chỉ tiếc cứu ai không cứu lại đi cứu một kẻ chẳng phải anh hùng, ngược lại là một con yêu hồ ly thâm hiểm độc địa, xảo quyệt gian trá !”

“Đêm nay Tuyết bảo bối của ta trông thật giống một con nhím.” Lộng Nguyệt nâng cằm hồng y nam tử, tà mâu yêu tử nheo lại, “Phóng gai đâm chích bổn tọa đến nỗi ta không cách nào ứng đối.”

Cô Tuyết ngừng cười, khóe môi gợi lên một đường cong tà lãnh, “Nếu như ta là nhím, nhất định sẽ đâm thủng toàn thân ngươi không lưu bất kỳ chỗ nào vẹn toàn. Xem ngươi có còn dám thành thân với nữ nhân hay không !”

Lộng Nguyệt bật cười khẽ, đáy mắt tràn đầy bất đắc dĩ. Hắn đem Cô Tuyết ôm vào ngực, bàn tay ấm áp buốt ve tấm lưng trơn nhẵn, “Ta có nguyên nhân của ta.”

“Ta không quản ngươi có nguyên nhân gì.” Cô Tuyết không chút nhân nhượng, ngữ khí vẫn buốt lạnh như trước, “Đừng đụng đến điểm mấu chốt của Hách Liên Cô Tuyết ta, ngươi phải biết, nếu ta thật sự động thủ, kẻ xuống địa ngục sẽ không chỉ mình Lam Vân !”

“Hảo a, vậy ngươi thuận tiện giải quyết luôn cả Đông Phương Tuyệt, ta khỏi phải tự tay giết hắn !” Lộng Nguyệt cười càng thêm tà mị, thần sắc nơi đáy mắt nhuốm vài phần quỷ dị, ẩn hiện yêu quang lạnh lẽo.

Cô Tuyết chốc lát nghĩ đến điều gì, hồng mâu mị hoặc nháy mắt tản ra quang mang sáng ngời. Hắn vừa muốn xoay người đứng lên, lại bị Lộng Nguyệt nắm tay kéo về, “Thế nào? Sao mà vội vàng muốn đi như vậy ?”

Hồng mâu tà mị khẽ nhướn, tràn đầy thần sắc khiêu khích, “Bản cung có việc, không rảnh phụng bồi !”

Lộng Nguyệt nhanh tay chế trụ eo lưng hắn, rốt cuộc đem Cô Tuyết gắt gao đặt dưới thân. Đầu lưỡi yêu dã lướt qua bên cổ, yêu tà nam tử khẽ cắn lạc ấn hoa đào màu huyết hồng trên xương quai xanh diễm lệ, “Không được đi !”

“Thánh Tuyết thành chủ có mỹ nhân bầu bạn, hà cớ gì phải lưu luyến ta ?” Hồng mâu lưu chuyển quang hoa câu nhân, ngón tay thon dài vuốt ve đường nét trên gương mặt tuấn lãng, cuối cùng thoáng nâng chiếc cằm của yêu tà nam tử, “Ta muốn đi bồi Hoàng đế của ta.”

Sắc mặt Lộng Nguyệt chợt biến đổi, giống như một đầu liệt thú bị chọc giận. Tiếu ý tà mị hoàn toàn thối lui, móng tay bỗng chốc hóa thành một màu đen nhánh đầy âm độc, thanh âm lạnh lùng vang lên, “Ngươi nói cái gì ?!”

Cô Tuyết nhướn mắt, không chút để ý đến yêu tà nam tử đang áp chế lửa giận, tiếu ý bên môi càng thêm thâm trầm, “Rất nhanh thôi, ngươi sẽ biết ta nói điều gì.”

Lộng Nguyệt ghé sát vào chóp mũi Cô Tuyết, tử mâu hung tàn tựa dã lang, ngữ khí tràn ngập ý vị cảnh cáo, “Đừng làm quá mức !”

Cô Tuyết rũ mâu mỉm cười, dường như khá hài lòng mãn ý với tình cảnh hiện tại.

Lộng Nguyệt biết rõ, yêu nghiệt này cố tình nói ra những lời như vậy để chọc tức hắn, song hắn lại không có cách nào để kìm nén lửa giận của chính mình.

Hắn hung hăng niết cằm Cô Tuyết, tử mâu lấp lóe yêu quang tà mị, “Nếu yêu nghiệt nhà ngươi dám đụng vào điểm mấu chốt của Nam Cung Lộng Nguyệt ta, ngươi tuyệt sẽ không sống yên ổn !”

Cô Tuyết vòng tay qua cổ Lộng Nguyệt, kéo hắn kề sát vào mặt mình, hồng mâu cũng tà ác ngoan tuyệt giống như ánh mắt của hắn, “Yêu tinh ngươi đừng có quên, chúng ta là đồng loại! Ngươi quá phận, ta liền phá hỏng luật chơi! Ngươi chọc đến ta, vậy ta cũng tuyệt sẽ không lưu tình với ngươi! Đừng tưởng rằng Hách Liên Cô Tuyết ta có thể bị ngươi tùy ý bài bố, mọi chuyện đều thuận theo ngươi. Là địch nhân, vĩnh viễn không hề tồn tại đạo lý lùi một bước để giữ vững hòa khí! Thánh Tuyết thành chủ, ngươi có nghe rõ hay không ?!”

Lộng Nguyệt thoáng giật mình sửng sốt, giơ tay nâng lên gương mặt yêu mị của Cô Tuyết. Tử mâu lưu chuyển quang hoa tà dị yêu dã, thần sắc trong mắt ám trầm thâm thúy như vực sâu, “Chúng ta cứ việc chờ xem !”

Cô Tuyết không chút yếu thế, “Rất hân hạnh được phụng bồi !”

“A a. . . Tuyết nhi của ta lúc nào cũng không ngoan.” Tử mâu lóe lên quang mang khiêu khích khiến người ta chỉ muốn đọa nhập vào vực sâu tội ác.

Cô Tuyết nghiêng đầu, hôn lên cổ Lộng Nguyệt. Cánh môi ấm áp gắt gao chiếm lấy hai phiến môi tràn đầy dụ hoặc tính cảm của kẻ đang áp trên thân. Hai người lại dây dưa ‘khẩu chiến’ một phen, mãi đến khi hơi thở trở nên dồn dập mới lưu luyến tách ra.

 .

Ánh trăng mờ ảo, tinh không lấp lánh.

“Hoàng triều Khánh điển sắp tới, ngươi có tính toán gì không ?”

“Ta nghĩ Thất Sắc Thiên Đường có khả năng sẽ hành động. . .” Cô Tuyết khẽ liếm gò má của Lộng Nguyệt, “Chẳng hay Thánh Tuyết thành chủ lại bày ra mưu kế gì ?”

Lộng Nguyệt nằm nghiêng bên người yêu mị nam tử, thoáng hôn lên mi tâm của người trước mặt, nhẹ giọng mở miệng, “Tác bích thượng quan.” (Bàng quan đứng nhìn)

“A a. . .” Cô Tuyết mị hoặc nheo mắt, thần sắc lấp lóe như nhìn thấu hết thảy, “Nếu ngươi không động thủ cước, hoàng triều Khánh điển nhất định sẽ buồn tẻ hơn không ít.”

“Hừ, Hách Liên cung chủ cũng quá xem trọng bổn tọa.”

“Không phải bản cung xem trọng Thánh Tuyết thành chủ.” Cô Tuyết nhìn sâu vào đôi tử mâu tuyệt mỹ, đáy mắt ẩn ẩn hiện lên dị sắc, “Ta chỉ cảm thấy khó hiểu, Thánh Tuyết thành chủ không phải đã nói rằng  muốn tiêu diệt Thất Sắc Thiên Đường hay sao? Thế nào mà đến bây giờ vẫn không có chút động tĩnh ?”

Lộng Nguyệt rũ mi, trầm tư trong chốc lát, lập tức bình thản đáp, “Ta sẽ cho ngươi chứng kiến động tĩnh.”

“Thất Sắc Thiên Đường không liên quan gì đến ta, bản cung chỉ muốn nhắc nhở Thánh Tuyết thành chủ, nếu muốn đạt được sự tán thưởng của Đông Phương Tuyệt, phải đưa ra thành ý mới hảo.”

Lộng Nguyệt nâng chiếc cằm của yêu mị nam tử, bức hắn ngẩng đầu đối diện với mình, ngữ khí tràn ngập trào phúng, “Xem ra Hách Liên cung chủ thập phần hiểu rõ phương pháp làm thế nào để khiến gã Hoàng đế kia vui vẻ ?”

Cô Tuyết hất mạnh ngón tay đang nâng cằm hắn, thần sắc trong hồng mâu ngày càng quỷ dị yêu mị, “Nếu ngươi có thể giết Phong Lưu Ảnh, đó mới là giải quyết mối họa lớn trong lòng Đông Phương Tuyệt! Sau này nếu muốn thực hiện kế hoạch cũng sẽ không quá khó khăn !”

“Nhưng bây giờ Phong Lưu Ảnh vẫn chưa thể chết.” Tử mâu nheo lại, mâu sắc thâm u phảng phất được bao phủ trong màn sương, làm cho người ta không thể suy đoán. Hắn quay đầu hướng hồng y nam tử, “Sự tình liên quan đến Thất Sắc Thiên Đường, ngươi không cần nhúng tay !”

“A. . . Ta không có hứng thú với Thất Sắc Thiên Đường, Phong Lưu Ảnh sống hay chết cũng chẳng can hệ gì đến ta.” Cô Tuyết không để ý đôi tử mâu đang nhìn hắn chằm chằm, tựa hồ tận lực né tránh điều gì.

“Hách Liên cung chủ không cần phải vội vàng vạch rõ quan hệ với Thất Sắc Thiên Đường như thế.” Lộng Nguyệt nhìn sâu vào ánh mắt có ý lảng tránh của hồng y nam tử, tử mâu phiếm vẻ u trầm, “Nếu ngươi thật sự không dính líu gì đến Thất Sắc Thiên Đường, vậy là tốt nhất. . .”

Cô Tuyết khẽ cười, biểu tình lạnh nhạt hờ hững, ngữ khí đột nhiên trở nên hòa hoãn, “Yên tâm, Thất Sắc Thiên Đường là con mồi của Thánh Tuyết thành chủ ngươi, ta sẽ không chen vào phá đám. . .”

Lộng Nguyệt thập phần phối hợp mỉm cười đáp lại, cũng không tiếp tục truy vấn, song hắn sớm đã chú ý đến thần sắc khác thường chợt lóe bên trong hồng mâu, “Xem chừng Hách Liên cung chủ có chuyện trọng yếu muốn làm ?”

“Ngươi nói không sai. . .” Nhãn mâu băng hồng lóe lên yêu sắc tà lãnh, hàn triệt phệ cốt, “Bởi vì có người đã đến lúc cần phải biến mất khỏi thế gian này.”

Lộng Nguyệt thoáng gảy móng tay màu tím đen của mình như đang chơi đùa, đáy mắt chứa đựng tà quang quỷ dị, “Ngươi muốn giết hắn như thế nào ?”

“Có người sẵn sàng làm hộ, việc gì ta phải động thủ ?” Đầu ngón tay sơn đỏ đảo qua vài sợi tóc rủ trên trán yêu tà nam tử, Cô Tuyết lãnh mị cười khẽ, “Hoàng triều Khánh điển sẽ là tử kỳ của hắn !”

 .

Trên đỉnh Huyết Hồ Ma Phong, cờ màu tung bay phất phới. Bảy đại đường chủ chia ra đứng hai bên đại đường, thần tình túc mục, cung kính nhìn lên bóng người ngồi trên ngọc tọa chạm vàng. (ngọc tọa: ghế ngồi bằng ngọc)

Hoa Mạn đà la đen thẫm trườn bò quấn quanh ngọc tọa, phóng xuất khí tức yêu hoặc trí mạng thoang thoảng hương thơm ngây ngất như si như túy.

Bảy vị đại đường chủ của Thất Sắc Thiên Đường từng người đều lấy tên điện phủ mà mình quản hạt làm biệt hiệu, bọn hắn lần lượt gọi là: Xích Phong, Chanh Hỏa, Hoàng Long, Lục Thủy, Thanh Xà, Lam Điện, Tử Vụ.

Xích Phong tiến lên một bước, cung kính nói, “Khởi bẩm chủ thượng, ba ngày trước, mười tên quan viên tam phẩm của triều đình đã bị các đệ tử tru diệt, tất cả đều ấn theo chủ thượng phân phó để hành sự !”

Người ngồi trên ngọc tọa mặc một thân hắc sắc đoạn y, thân hình thon dài dẫn nhân chú mục. Dung mạo bị hắc sắc đấu bồng che khuất, giống như toàn thân hắn bao phủ trong hắc ám huyễn cảnh, chỉ lộ ra đôi bàn tay kia. Cứng cỏi. Mảnh dẻ. Mỹ lệ nhưng không mất kình lực !

Hoàng Long chắp tay thi lễ, “Chủ thượng, Phong Trần Diệt truyền lại tin tức, nghe nói Thần Nguyệt cung chủ và Thánh Tuyết thành chủ cũng đang âm thầm điều tra tung tích của Thượng cổ Thần Khí, đến nay đã dừng lại, song vẫn không tìm ra nơi hạ lạc.”

Lục Thủy theo sau bẩm báo, “Thánh Tuyết thành chủ Minh Tà muốn đối nghịch với Thất Sắc Thiên Đường chúng ta. Minh Tà vốn thần bí khó lường, không dễ đối phó, mong chủ thượng có thể đề phòng người này nhiều hơn !”

Bảy đại đường chủ đồng thời lên tiếng, “Tất cả đệ tử đều đã chuẩn bị sẵn sàng, đến ngày cử hành Khánh điển sẽ bằng mọi cách hái được thủ cấp của Đông Phương Tuyệt !”

Bỗng nhiên, hắc sa phủ quanh ngọc tọa trên cao theo gió phiêu động. Bảy ngọn phi tiêu hệt như u hồn hàng lâm đêm tối ‘tách tách’ đột ngột bắn về phía bảy vị đường chủ !

Bảy người vung tay đón lấy, song chỉ kẹp chặt phi tiêu. Trên mỗi ngọn phi tiêu đều có một phong mật hàm giao cho từng người, phân phối các nhiệm vụ bất đồng.

Đúng lúc đó, Xích Phong chợt trừng lớn hai mắt, thần tình tràn đầy khiếp sợ, “Chủ thượng, thế này là sao ?”

Phong Lưu Ảnh rốt cuộc cũng mở miệng nói, thanh âm du dương mang theo từ tính, “Đừng hỏi nhiều, cứ chiếu theo đó mà làm !”

Lục Thủy khó hiểu: “Chủ thượng, ngài đây là đang lệnh cho đệ tử của Thất Sắc Thiên Đường chịu chết vô ích ?!”

Ngữ khí của Phong Lưu Ảnh không có nửa điểm nhấp nhô dao động, “Sẽ không có ai phải chết !”

“Chủ thượng. . .”

“Nếu xảy ra sai lầm, tự mình đem đầu về gặp ta.” Gió lạnh phất qua, bóng người trên ngọc tọa bất chợt biến mất ngay trước mắt bảy người.

Các vị đường chủ hai mặt nhìn nhau, nắm chặt phong mật hàm trong tay. Không ai đoán ra mục đích thật sự của Phong Lưu Ảnh.

 .

Vào lúc này, bên trong cung điện hoa lệ, Đông Phương Tuyệt chắp tay mà đứng, mày kiếm nhíu chặt.

Phó Thiện cung kính hành lễ, “Bệ hạ, ngài bằng lòng đáp ứng hôn sự của công chúa Lam Vân thật sao ?”

“Có gì mà không thể đáp ứng ?”

Phó Thiện trầm mặc không đáp, song trong lòng vẫn quanh quẩn một tia bất an.

“Khánh điển đã an bài thỏa đáng chưa ?”

“Tất cả mọi việc thần đều chiếu theo bệ hạ phân phó !”

Đông Phương Tuyệt hừ lạnh một tiếng, “Lần này trẫm nhất định phải tru diệt Thất Sắc Thiên Đường triệt để! Xem bọn hắn ngày sau làm thế nào đối nghịch với trẫm ?!”

Phó Thiện cúi thấp đầu, thậm chí không dám đối diện với Đông Phương Tuyệt, bởi vì hiện tại hắn đã không thể phỏng đoán được tâm tư của đế vương.

Hoàng triều Khánh điển chắc chắn không phải chỉ tổ chức đơn giản như vậy, mục đích chân chính của nó là nhổ tận gốc bang phản đảng !

Đông Phương Tuyệt lạnh lùng hỏi, “Trẫm phái người tặng đồ vật cho Thần Nguyệt cung chủ đều hoàn thành rồi chứ?”

“Bệ hạ yên tâm, thần đã tự mình đưa đến tay Hách Liên cung chủ.”

Khuôn mặt tuấn liệt của Đông Phương Tuyệt bỗng nhiên lộ ra một tia nhu tình.

Ngày ấy, hắn tận mắt chứng kiến Hách Liên Cô Tuyết mang theo Minh Tà rời đi. Trái tim đã vài thập niên chẳng hề xúc động không ngờ lại nổi lên gợn sóng ba đào mãnh liệt, tràn đầy tức giận.

Đó là ghen tị sao ?

A. . . Thật là khôi hài, hắn đường đường là quân vương của một nước, vậy mà lại động tâm trước một nam tử !

Có lẽ, kể từ thời điểm khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy vị nam tử hồng y ngân phát xuất hiện tại Vân Thủy Lâu, vận mệnh đã chú định trái tim của đế vương sẽ bị giam cầm cả đời.

Hỏa hồng y bào yêu diễm, ngân phát thánh khiết như tuyết, hồng mâu mị hoặc, yêu nhan tuyệt lệ, còn có sự quyết tuyệt tàn nhẫn khi cứu hắn khỏi đám sát thủ. . .

Hách Liên Cô Tuyết có thể là vô tình hoặc cố ý, song người được cứu là hắn đây đã vì vị nam tử phong hoa tuyệt đại ấy mà đánh mất trái tim.

Tất cả mọi việc sớm đã tác động đến tâm tình của đế vương, chẳng thể quên được, cũng không muốn quên.

Nếu Đông Phương Tuyệt chưa nghe thấy lời mà Liễu Phi Yên thuật lại tràng đổ ước giữa Minh Tà và Hách Liên Cô Tuyết, có lẽ hắn sẽ không dễ dàng đồng ý gả Lam Vân cho Minh Tà.

Song sau khi biết rõ tình huống xảy ra hôm đó, Đông Phương Tuyệt loáng thoáng cảm giác mối quan hệ giữa hai người kia không chỉ đơn giản là địch nhân như vậy !

Là tử địch giằng co đối đầu? Hay bên trong còn đang cất giấu ẩn tình nào khác ?

Nếu Hách Liên Cô Tuyết oán hận Minh Tà, vì sao còn nói ra yêu cầu ‘Ta muốn ngươi’ đó ?

Đôi tay của Đông Phương Tuyệt chắp sau lưng siết chặt lộ ra từng khớp xương trắng bệch. Khóe môi nhếch lên thành nụ cười bao hàm dụng tâm tàn nhẫn cùng khát khao chiếm đoạt đầy ngoan độc.

Một khi Minh Tà thành thân với Lam Vân, như vậy kết cục đã định. Mọi ưu tư của hắn cũng sẽ hóa thành bọt nước !

Đôi mắt của đế vương thoáng nheo lại.

Vô luận Hách Liên Cô Tuyết có liên quan đến Thất Sắc Thiên Đường hay không, yêu nghiệt đó, Đông Phương Tuyệt hắn đã định phải đoạt tới tay rồi !

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.