CHƯƠNG 192 – Thần Khí hiện thế
Beta: Tĩnh Nguyệt
~*~
.
“Tựa hồ chúng ta gặp phải chút phiền toái.” Lộng Nguyệt đưa mắt nhìn từng mảng lớn Âm linh sứ giả hướng bọn họ đi tới, tử mâu lấp lóe quang mang thông suốt, “Nguyên lai Âm linh sứ giả cũng có cảm tình.”
“Chúng ở đây vì Thượng cổ Thần Khí, hiện giờ Sa mạc chi manh đã mở ra, Thượng cổ Thần Khí tất sẽ rời khỏi nơi này, mục đích tồn tại của chúng cũng không còn. . .”
Trong huyệt động khổng lồ thâm u, đám khô lâu cao bằng người thường vươn thân hình trơ xương lắc lư bước đi. Từng khớp xương chân vì va chạm với mặt đất mà phát ra tiếng kêu kẽo kẹt thanh thúy, khiến người ta cảm thấy một loại bi thương cùng bất lực khó có thể lý giải.
Lộng Nguyệt và Cô Tuyết nhanh chóng bị Âm linh sứ giả vây quanh.
Bỗng nhiên, những Âm linh sứ giả đi ở phía trước bất giác không ngờ dự triệu cùng quỳ gối trước mặt hai nam tử tuấn mỹ, chậm rãi cúi thấp thân mình. Ngay khi hộp sọ của chúng chạm xuống nền đất, toàn bộ thân thể của Âm linh sứ giả nhất thời tan rã, hóa thành một mạt yên hồn hư vô. . .
Một khắc kia, Sa mạc chi manh tựa hồ trải qua một tràng tai nạn do vận mệnh đem đến.
Từng tiếng vang trong trẻo nối tiếp nhau vang lên, đám Âm linh sứ giả vây quanh bọn họ toàn bộ đều phủ phục quỳ xuống, giống như từng đám mây trắng, ngay một khắc đầu lâu chạm đất liền hôi phi yên diệt !
Lộng Nguyệt và Cô Tuyết bất khả tư nghị mở to mắt.
Âm linh sứ giả không ngờ lại tự hủy thân thể, hóa thành một nhúm tro bụi. . .
Đúng lúc suy nghĩ của hai người còn đang ngưng trệ, một tiếng nổ vang thật lớn chấn động cả vực sâu, lập tức trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ. Sau đó âm thanh kim khí va chạm chói tai rít lên, trên đỉnh đầu hai người không ngừng chảy xuống lưu sa, giống như màn mưa lấp lánh ánh vàng khiến tầm mắt cả hai trở nên mơ hồ.
Cô Tuyết khẽ cười, ngữ khí vẫn trấn định như trước, “Hành động thôi.”
Lộng Nguyệt gật đầu đáp ứng, song phượng mâu thâm tử lại lưu chuyển một tia sầu lo, “Bằng hữu ở bên trong, có thể đi ra đây nói chuyện được chứ ?”
Thanh âm du dương như đang triệu hoán thứ gì.
“Ha ha ha. . .” Tiếng cười khàn khàn trầm thấp quanh quẩn khắp địa uyên sâu thẳm. Loại ngữ khí này với Lộng Nguyệt và Cô Tuyết mà nói đã quá quen thuộc.
Một nam nhân trung niên toàn thân đen thẫm từ huyệt động u tối chậm rãi đi ra, mái tóc dài hắc bạch giao thác rối tung, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía hai nam tử tuấn mỹ.
Tà Hoàng. . .
“Qủa đúng là ngươi giả trang.” Cô Tuyết cười lạnh.
“Không ngụy trang, làm sao có thể khôi phục công lực ?” Tà Hoàng mỉa mai nói.
“Hôm nay để mọi việc kết thúc tại đây luôn đi.” Lộng Nguyệt tà mị nhếch môi, “Nhân tiện cũng vì Thiên Cơ tổ sư trừng trị tên ác đồ nhà ngươi.”
Thần sắc của Tà Hoàng thoáng chốc cứng đờ, “Các ngươi từng gặp sư huynh của ta ?” Lập tức dừng một chút, “Nói như vậy các ngươi đã biết ta là Chiến Mục ?”
“Vì sao ta phải để ý ngươi là ai ?” Cô Tuyết khinh miệt cười, “Ta chỉ biết một việc, ngươi là kẻ sắp chết, vậy thôi.”
Tà Hoàng nắm chặt quyền đầu, hừ lạnh một tiếng, “Nhị vị, nói lời này có lẽ hơi sớm.” Mục quang nhiếp nhân lạnh lùng nheo lại, “Có biết vì cái gì mà đám Âm linh sứ giả này hôi phi yên diệt hay không ?”
Tiếng cười càn rỡ vang vọng bên tai hai người, “Bởi vì Thượng cổ Thần Khí. . . muốn hiện thế. . .”
Ngay khi Tà Hoàng vừa dứt lời, cánh tay đen thẫm của lão nhân nháy mắt biến ảo thành âm trảo như tay người chết, tung một chưởng mạnh mẽ đánh xuống nền đất.
Khe nứt cự đại kéo thành một đường dài trên đại địa không ngừng thôn tính cát vàng của Sa mạc chi manh, dòng cát dũng mãnh lao xuống cơ hồ như chảy đến Địa ngục.
Rung động càng lúc càng mãnh liệt, lực lượng cường hành vô cùng giống như muốn đem thể xác tháo tung ra thành từng mảnh. Cả Sa mạc chi manh phát ra âm thanh rền rĩ rít gào như sói tru, cát vàng hỗn loạn tựa như u hồn cuồng thú, càn quét khắp chốn.
Bỗng nhiên, hai cỗ quan tài từ vực sâu trung tâm của Sa mạc chi manh lao ra, phảng phất bị lực lượng cường đại hấp dẫn, tản mát hào quang rực rỡ !
“Thượng cổ Thần Khí là của ta !” Tà Hoàng phi thân bay vọt lên, muốn dùng cương trảo phá tan lớp màn chắn cuối cùng bảo hộ Thượng cổ Thần Khí !
“Mơ tưởng !” Lộng Nguyệt và Cô Tuyết đồng loạt nhảy tới, hồng mang cùng tử mang tỏa ra một cỗ năng lượng diệt thiên, chống đỡ lại Tà Hoàng !
Oanh oanh oanh ────
Ngay khi Lộng Nguyệt, Cô Tuyết và Tà Hoàng đang tranh đấu căng thẳng, một thân ảnh màu thanh lam từ trong chỗ tối xông ra, song chưởng đánh về phía hai cỗ quan tài, hét lớn, “Mang Thượng cổ Thần Khí đi trước! Để ta đối phó với Tà Hoàng !”
Phong Trần Diệt xoay người, cùng chưởng lực của Tà Hoàng va chạm !
Thiên địa trong khoảnh khắc tràn ngập cát bay đá chạy, gió cuốn bụi mù. Tiếng cười điên cuồng chen lẫn âm thanh la hét chói tai mê huyễn làm cho người ta không phân rõ đâu là tiếng người, đâu là quỷ rống !
Lộng Nguyệt và Cô Tuyết dùng chưởng lực đánh tan hai chiếc quan tài đang xoay chuyển trên không trung. Một khắc kia, toàn bộ Sa mạc chi manh tựa hồ chìm trong cơn khủng hoảng vô biên vô tận. Sự tĩnh lặng phủ đầy tro bụi ngàn năm rốt cuộc đã bị phá vỡ !
Huyệt động thâm đen cự đại phát ra tiếng rít gào chói tai, Thượng cổ Thần Khí trải qua ngàn năm phong ấn phảng phất bị hy vọng trọng hiện thế gian hấp dẫn, phóng xuất ngàn vạn tia linh quang giữa thiên địa!
Là lúc này! Lộng Nguyệt và Cô Tuyết phá tan lá chắn vây quanh địa huyệt, cũng là phòng tuyến cuối cùng ngăn trở hào quang thánh khiết vạn trượng kia lao ra khỏi Sa mạc chi manh !
Sa mạc chi manh ──── vùng tịnh thổ mà hơn ngàn năm qua chưa từng có một người bước vào, ngay lúc hai người nhảy lên địa huyệt nhanh chóng bị cát vàng bao phủ !
Hai đạo linh quang hoa mỹ vạch nên từng đường cong tuyệt mỹ giữa không trung, hệt như ngân long rống dài, thôn tính hào quang ngập tràn thiên địa !
Cả đại mạc Tái Bắc nháy mắt đã bị ánh sáng chói mắt chiếu rọi, phảng phất phật quang hiển hiện phổ độ chúng sinh.
Diệt thế phục ma đao !
Thương sóc cuồng uyên kiếm !
Hai Thần Khí lưu chuyển quang sắc kỳ dị, đao kiếm khế hợp lẫn nhau, loang lổ rỉ sét. Thân đao lóe sáng từng đạo tử sắc yêu diễm, mũi kiếm tràn ngập liệt hỏa mị hoặc câu hồn người, hòa cùng tử phát hồng phát tung bay trong gió càng thêm huyến lệ mà thần thánh.
Đám võ lâm nhân sĩ đang tranh đấu tại Sa mạc chi manh rung động ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, biểu tình bất khả tư nghị trước lực lượng thần thánh !
Một đao, một kiếm không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng gắt gao thiếp hợp, tựa hồ vô pháp tách rời. Khí thế hùng hồn cùng lực lượng bá đạo đó giống như thần linh chi phối thế gian, quan sát trần thế tang thương.
Đao, tựa mãnh hổ rít gào. Kiếm, như cự long uốn lượn.
Một đao một kiếm, tung hoành bốn bể.
Lộng Nguyệt và Cô Tuyết không chút chần chờ, hai người phi thân nhảy lên không trung. Quang mang diễm lệ tản ra quanh thân bọn họ, ngay khi ánh sáng chớp tắt lúc sáng lúc tối đồng thời cầm lấy một đao một kiếm kia.
Tại một khắc bọn họ chạm tay vào Thượng cổ Thần Khí, thân đao cùng thân kiếm vốn phủ đầy vết rỉ sét loang lổ tựa hồ đã thức tỉnh, tẩy đi năm tháng phong trần, phô bày sắc thái hoa mỹ nhất sau hơn ngàn năm ngủ say, dấy lên cuồng sa bão cát giữa đại mạc mênh mông.
Trên đỉnh đầu, hào quang thần thánh trút xuống như thác nước. Đao mang yêu dã lấp lóe sắc mị tử như huyễn như mộng, thân kiếm cổ hoặc tỏa ra vẻ kiều diễm tựa liệt hỏa nhảy múa. Sau khi rỉ sét bụi bặm trên thân Thượng cổ Thần Khí đều lui đi, quang hoa thánh khiết lại tỏ khắp. Đồ đằng của Thần Khí hiện lên rõ ràng trước mặt Lộng Nguyệt và Cô Tuyết.
Diệt thế phục ma đao ──── Yêu liên hoặc thế, vĩnh thế chi chủ.
Thương sóc cuồng uyên kiếm ──── Yêu hoàng niết bàn, phượng bá chi vương.
Yêu thế Liên Hoàng. . . (kinzie3012.wordpress.com)
Là Yêu thế Liên Hoàng. . .
Cô Tuyết nắm chặt Thương sóc cuồng uyên kiếm. Thanh linh kiếm khổng lồ này trầm trọng giống như được ngưng tụ từ chín ngàn chín trăm chín mươi chín thanh bảo kiếm khác. Lực lượng ẩn tàng trong thân kiếm khiến hắn cơ hồ không thể khống chế, đó là lực lượng đến từ ma tính cùng linh tính tương dung giao hòa. Huyết dịch điên cuồng sôi trào đang thiêu đốt, hắn cơ hồ dùng hết Thiên nguyên khí toàn thân mới có thể miễn cưỡng áp chế ma tính do Thương sóc cuồng uyên kiếm tản ra.
Ma tính của Thượng cổ Thần Khí cường đại vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ.
Khi hồng mâu đảo qua thân ảnh yêu tử bên cạnh, đáy lòng Cô Tuyết bỗng chốc dấy lên một tia bất an.
Ma lực bên trong Diệt thế phục ma đao tuyệt không thua kém Thương sóc cuồng uyên kiếm. Nếu ma tính quá mức mạnh mẽ, Lộng Nguyệt không thể áp chế được, còn thức tỉnh Ma huyết ẩn tàng trong thân thể hắn. . .
Ma huyết vốn truyền thừa qua huyết mạch của nhiều thế hệ nam tử Ma Già Tộc, bởi vậy nếu hắn muốn khắc chế cuồng tính của Diệt thế phục ma đao, so với Cô Tuyết đã khó lại càng thêm khó.
Tử mâu đột nhiên lóe lên huyết sắc đỏ tươi, toàn thân Lộng Nguyệt bắt đầu run rẩy. Móng tay mặc tử nhất thời xuất hiện từng vệt yêu hồng như lửa. Tay hắn đang run rẩy, trái tim cũng không ngừng co rút, làn tóc tím sẫm tán loạn cuồng vũ thoáng chốc đã biến thành màu tím đỏ đầy yêu dị.
Không thể để ma tính phản phệ, tuyệt không thể !
Lộng Nguyệt cắn chặt môi, quang mang yêu hồng chậm rãi xâm thực đôi tử mâu như mộng ảo. Lồng ngực phập phồng kịch liệt, đuôi mắt dần nhiễm một màu đỏ nhạt mơ hồ. Huyết sắc lục mang tinh nơi mi tâm như ẩn như hiện, lấp lóe hào quang trong suốt lóa mắt, nguy hiểm mà dữ tợn. (lục mang tinh: sao sáu cánh)
Huyết mang tinh! Cô Tuyết cả kinh, hồng mâu thoáng hiện một tia sợ hãi, “Nguyệt. . .”
“Đừng tới gần ta !” Lộng Nguyệt không chút lưu tình đẩy mạnh hồng y nam tử, hắn nắm chặt chuôi đao, mũi đao hung hăng đâm vào bên trong cát vàng. Cả đại mạc dưới sự đối kháng giữa hai cỗ lực lượng mạnh mẽ nhất thời chấn động liên tục!
Cát bay tán loạn, ánh nắng chói chang, hào quang bốn phía, huyết sắc mê mông.
Làn tóc dài màu tím đỏ che khuất tử mâu đỏ ngầu, thậm chí Cô Tuyết còn có thể cảm nhận được khí tức của Lộng Nguyệt bắt đầu tan rã. . .
Đồng tử đỏ rực chợt co rút !
Yêu tinh này sắp bị ma tính thôn phệ. . .
Tuyệt không thể để Diệt thế phục ma đao thức tỉnh Ma huyết ẩn trong cơ thể Lộng Nguyệt !
Cô Tuyết đang định đoạt lấy Thần Khí trong tay Lộng Nguyệt, song đúng lúc đó, yêu tà nam tử đã vô pháp khống chế cuồng khí không ngừng xâm thực. Một ngụm máu tươi trào ra khỏi miệng, tựa như Hồng Liên nở rộ rơi trên thân đao lấp lánh tử mang. . .
***