CHƯƠNG 80 – Mùi dấm bay khắp nơi(hạ)
~*~
.
Thương Lang sơn trang, Phù Dung Các, Thanh Minh Phái, Trọng Hoa Cảnh hợp lại xưng ‘Giang Nam Tứ Gia’. Nhưng cách đây ba năm, Giang Nam tứ gia tộc đã bị Ngạo Thần Cung thu phục, trở thành: Thiên Huyền Môn.
Hách Liên Cô Tuyết đem Thiên Huyền Môn làm Giang Nam tổng đà của Ngạo Thần Cung, tọa lạc tại Dương Châu bắc ngạn, cùng Lưu Dạ thành tạo nên thế đối lập.
Thiên Huyền Môn yên ảnh lượn lờ, lại băng lãnh tựa Thiên Sơn hàn tuyết, ba mặt đều là nước, thần bí cực kỳ, thuộc hạ đóng giữ tại Thiên Huyền Môn đều dùng mật hiệu trao đổi, không lấy chân diện mục gặp người.
Hai canh giờ trước, những nhân vật lĩnh quân của Ngạo Thần Cung tại Giang Nam phân đà ────‘Thất dực’, ‘Thập nhị chiến thần’, ‘Tứ thập bát ảnh vệ’ sau khi nhận được mật hàm đều vội vã trở về Thiên Huyền Môn, một khắc cũng không dám chậm trễ.
Đại đường của Thiên Huyền Môn rộng lớn trống trải, khói trắng bốn phía, lãnh khí phù không, chiếc đèn ***g lưu ly tỏa ra ánh sáng mờ ảo, cả đại đường lặng ngắt vô thanh, cảm giác áp bách tràn ngập cơ hồ khiến người ta hít thở không thông.
Những nhân vật lệnh võ lâm nhân sĩ nghe tin đã sợ mất mật giờ phút này mặt mày nghiêm trang, cung kính nhìn lên chủ vị trên cao trong đại đường.
Cẩm tú hồng bào từ trên huyền tháp khảm vàng rủ xuống đất, hỏa hồng trường phát trong màn sương khói dày đặc mị hoặc tựa yêu liên.
Hồng y nam tử bạch sa che mặt, phong tư như minh nguyệt, ung dung cao quý, nhãn mâu thâm hồng đẹp như mộng ảo, lại thẩm thấu lãnh khốc cùng tà khí.
Hắn đang lật xem bí tông cầm trong tay, một hồi nhắm mắt trầm tư, một hồi vân mi nhíu lại, bên cạnh huyền tháp đặt một lò sưởi, mỗi khi yêu mị nam tử xem xong một quyển liền tiện tay ném bí tông vào trong chậu than, nhanh chóng bị ngọn lửa thiêu rụi.
Đọc nhanh như gió, đã xem qua là không quên được.
“Cung chủ, Nhật Nguyệt giáo chủ lần này tiến đến chỉ dẫn theo Đoạt mệnh song hồn cùng mười hai hộ vệ, trước mắt đang lưu lại tại Lưu Dạ thành.”
Ở Lưu Dạ thành?! Hồng mâu nheo lại, tràn ngập băng phong cùng sát khí buốt lạnh, Hách Liên Cô Tuyết phất tay ý bảo Tập Phong thối lui.
Hắn căn bản chưa từng nâng mắt nhìn xem bất luận kẻ nào bên dưới đại đường, thanh âm băng lãnh nhưng không mất khí phách từ sau tấm bạch sa che mặt tràn ra, “Xích, sự tình bản cung yêu cầu ngươi tra thế nào rồi?”
Xích, Huyền, Khuê, Thanh, Mị, Hồn, Sát được xưng Ngạo Thần ‘Thất dực’, từ trước đến nay xuất quỷ nhập thần, làm việc hiệu suất cực cao.
“Cung chủ, thuộc hạ cả đêm tra rõ, Đường Môn năm đó bị Nhật Nguyệt Giáo tiêu diệt, phương pháp phối trí Bạo vũ lê hoa châm và Ngũ độc ám khí đều đã tuyệt tích, thuộc hạ tại Dược Sư Cốc tìm được một nữ tử, nhưng hỏi gì cũng không biết, tựa hồ đầu não bị thương nặng, luôn cười ngây dại không ngừng, thuộc hạ lo ngại nàng là người Nhật Nguyệt Giáo cố ý an bài, sợ đả thảo kinh xà, cho nên. . .”
“Giết?”
Xích có chút nghẹn họng, nửa ngày sau phun ra: “Không có.”
“Bất kể nàng là ai, bắt trở về hỏi lại, hỏi không ra thì giết! Loại sự tình này còn muốn bản cung tự mình dạy ngươi sao?!”
Lúc này Xích có phần sợ hãi: hắn nhớ rõ mấy hôm trước Hách Liên Cô Tuyết dặn dò hắn không được để người khác phát hiện hành tung, không được đả thảo kinh xà, thế nào hôm nay lại đột nhiên thay đổi?
“Sau này chỉ cần là thuộc hạ của Nhật Nguyệt Giáo, không cần xin chỉ thị, trực tiếp giết chết cho bản cung!” Hách Liên Cô Tuyết ném mạnh bí tông, ngọn lửa nháy mắt bốc cao, thanh âm lạnh lẽo vang vọng khắp đại đường khiến thần sắc chúng nhân nháy mắt trắng bệch, kinh hãi cực kỳ. (giận cá chém thớt xD)
“Thuộc hạ lĩnh mệnh.”
Hách Liên Cô Tuyết tuy rằng âm tình bất định, nhưng từ trước đến nay gặp chuyện đều lãnh tĩnh như nước, hôm nay không biết làm sao, mở đầu đã răn dạy trách mắng một trận.
“Huyền.”
Huyền đi lên phía trước, mồ hôi lạnh trên trán rõ ràng có thể thấy được: “Cung chủ, thuộc hạ tra ra Ngọc Thanh Nhiễm có một sư đệ, am hiểu vu cổ độc thuật, nhưng không biết vì sao mười bảy năm trước hai người phân ly, hiện tại hạ lạc không rõ.”
Hồng y nam tử trên chủ vị tối cao trầm tư trong giây lát, lập tức giọng nói lạnh lùng lại phát ra: “Bản cung để ngươi tra tên họ người kia, sau khi mất tích đi nơi nào? Ngươi chỉ tra được như vậy?”
Huyền không khỏi hoảng hốt: những việc này đều là chuyện cũ gần hai mươi năm về trước, có thể tra được manh mối đã rất không tồi rồi.
“Cút đi tra lại!”
Huyền một câu cũng không dám nói nhiều, như một đoàn mây đen nháy mắt tiêu thất.
“Khuê, sự tình Cửu Thiên Các thế nào?”
Lúc này Khuê căn bản không dám nhìn thẳng cặp băng mâu hồng sắc lãnh liệt kia: “Hồi bẩm cung chủ, Cửu Thiên Các đã ổn định, Cửu thiên thánh nữ, Lăng lam hộ sử cam nguyện thần phục dưới trướng cung chủ, chỉ là. . .”
“Thất sát thiên la đâu?”
Thất sát thiên la chính là bí môn báu vật của Cửu Thiên Các, chỉ cần ấn lên cơ quan có thể phát ra khinh ti đại võng, bạch vụ, hồng vũ, độc châm, thiên lôi, địa hỏa, hóa hình sa thất chủng ám khí độc dược, toàn bộ đều là kỳ binh lợi khí giang hồ nhân sĩ muốn tranh đoạt. (võng: lưới)
Chuyện Khuê lo lắng nhất y như rằng bị Hách Liên Cô Tuyết hỏi đến: “Cung chủ, khi thuộc hạ cho nổ mật thất của Cửu Thiên Các trùng hợp gặp mặt Nhật Nguyệt Giáo Phong, Hỏa, Thủy tam sử, kết quả. . .” Hắn dừng một chút, “Bị Đoạt mệnh song hồn giành trước đắc thủ.”
Hách Liên Cô Tuyết đột nhiên đứng dậy, bạch sa che mặt không gió tự động, hồng mâu tràn ngập sát khí, “Lại là tên vô liêm sỉ đó!” Hắn bỗng nhiên ho khan, tiên huyết nơi khóe miệng uốn lượn chảy xuống, xuyên qua tấm lụa trắng có thể thấy được.
“Cung chủ!” Chúng nhân dưới đại đường cả kinh bật thốt, Tập Phong Điệp Triệt đứng ở hai bên vừa muốn tiến lên đỡ hắn, lại bị Hách Liên Cô Tuyết đẩy mạnh ra.
“Thanh, Mị, Hồn, Sát.”
Bốn gã huyền y nam tử quỳ một gối xuống đất, Cô Tuyết lạnh giọng, “Đem đầu của Nhật Nguyệt Phong, Thủy, Hỏa tam sử chém cho bản cung, còn thất thủ, các ngươi đương trường tự vận đi!”
Hách Liên Cô Tuyết phất áo bỏ đi, cho đến khi mạt mị hồng kia biến mất sau màn sương khói, đám thuộc hạ mới thở ra một hơi. (khổ, gần ‘vua’ như gần cọp)
Bọn họ nhất trí cho ra một cái kết luận: Cung chủ hôm nay rất không bình thường!
.
Bên trong gian phòng ánh đèn u ám, lãnh ý nhè nhẹ tản mát, Cô Tuyết phẫn nộ kéo xuống bạch sa che mặt, vừa muốn ném đi, một bàn tay không mất lực đạo nháy mắt chế trụ cổ tay hắn, ôm hắn vào ngực.
“Tuyết bảo bối của ta, còn đang sinh khí a?”
Lộng Nguyệt tà mị cười khẽ, tử mâu yêu dã lấp lóe quang mang diễm liễm, hắn nâng cằm Cô Tuyết, nhắm mắt hôn lên cánh môi của người trong lòng.
***