Khuynh Thế Đích Nữ

Chương 20: Chương 20: Chương 20: Trở về.




Hôm nay trong thành Trường An cực kì náo nhiệt.

Cửa hàng bên đường tụ tập rất nhiều người, trong quán trà, tửu lâu, khách cũng nhiều hơn so với ngày thường, ngay cả người bán hàng rong bên đường cũng ra sức rao hàng to khác thường, nhưng hôm nay đâu phải ngày lễ gì.

Mấy đội thị vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh đi phía trước, ba nam nhân cưỡi ngựa đi sau khiến người khác cực kì chú ý.

“Báo” một con ngựa chạy như bay đến, tam hoàng tử, ngũ hoàng tử và Sở Tuyên Vương thế tử dừng ngựa lại, người lính chạy đến thuần thục nhảy xuống ngựa, quỳ xuống cúi đầu hành lễ: “Báo, Tống tướng quân đã dẫn tướng sĩ còn cách một dặm nữa sẽ tới.”

“Ân, biết rồi.” Tam hoàng tử mở miệng nói chuyện, người thị vệ nghe vậy lập tức lui ra.

“Ngũ đệ, biểu đệ, nếu Tống tướng quân đã tới, chúng ta cũng phải xuống ngựa nghênh đón thôi.” Tam hoàng tử nghiêng người cười nói với hai người bên cạnh, một chút cũng không nhìn ra sự không vui của ngũ hoàng tử đang đứng giữa.

“Trước hết mời tam ca đã.” Sắc mặt ngũ hoàng tử không có gì thay đổi, vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng vốn có.

Ba người xuống ngựa, mới vừa rồi thị vệ đã dọn dẹp xong dân chúng ở trước cửa thành, cách đó không xa lập tức xuất hiện một đám tướng sĩ hùng dũng đi tới.

Lập tức một nam tử mặc khôi giáp xuất hiện trước mặt, nhìn qua tuổi tác cũng không khác biệt nhiều lắm với ngũ hoàng tử, đây chắc là vị tướng quân trẻ tuổi vừa thắng trận trở về. Có lẽ là do đã chinh chiến ở chiến trường nhiều năm nên ngũ quan của nam tử này cương nghị hơn rất nhiều so với người cùng tuổi, làn da màu lúa mì rất hợp với anh, ddlqd mặc dù không giống vẻ thanh tú của mấy công tử Trường An nhưng cũng có một loại tuấn mỹ đặc biệt thu hút ánh nhìn của người khác.

Người thanh niên trẻ tuổi đứng sau hai vị phó tướng thật sự cũng không làm người khác chú ý nhiều lắm. Nhưng bên cạnh người nam tử này là một vị tiểu thư kiều diễm không khỏi làm cho người ta có chút kinh ngạc, lúc nào thì ra chiến trường có thể mang nữ nhân đi theo vậy?

Nàng mặc một thân hồng y như lửa, không giống không khí ngột ngạt mà các tướng sĩ mang về từ chiến trường, nữ tử áo đỏ mặc bộ quần áo hoa lệ giống như không nhiễm bụi trần, gương mặt xinh đẹp được trang điểm lên trông càng tinh xảo mĩ lệ, nữ tử kiêu căng lướt qua đám người đang xem náo nhiệt xung quanh rồi khinh thường cười một tiếng, sau đó theo sát nam tử cùng xuống ngựa.

“Tam ca, ngũ ca, đại biểu ca, các huynh đã tới rồi! Tuyết Nhi rất nhớ các huynh nha.” Nữ tử áo đỏ đi thẳng tới trước mặt ba nam tử, ngọt ngào cười nói.

“Chẳng lẽ đây là công chúa Hòa Thạc?” Trong đám người có người hiểu biết rộng đã đoán ra được thân phận của nữ tử áo đỏ, rồi chậc chậc than thở, đây là công chúa được đương kim thánh thượng sủng ái nhất, là nữ nhi duy nhất của hoàng hậu, chẳng trách sao khí chất và dung mạo đều không tầm thường như thế.

“Mạt tướng tham kiến nhị vị hoàng tử, tham kiến thế tử.” Vị tướng quân trẻ tuổi đợi công chúa chào hỏi trước xong rồi mới cúi người xuống hành lễ.

Sở Tuyên vương thế tử đi lên trước, đỡ nam tử đang quỳ trên đất đứng dậy: “Xin Tống tướng quân mau đứng lên.”

Đợi Tống Nam đứng lên thì người sau lưng nói tiếp: “Lần này ngươi đánh lui quân địch, thật đúng là lập được công lớn...! Hoàng thượng đặc biệt sai ta hộ tống hai vị hoàng tử đến đón Tống tướng quân.”

“Đa tạ hoàng thượng đã ưu ái.” Tống Nam lần nữa khấu đầu tạ ơn.

“Tốt lắm, nếu Tống tướng quân đã bình an trở về, vậy chúng ta mau hộ tống Tống tướng quân trở về Tống bá Hầu phủ đi, như vậy chúng ta cũng nên trở về phụng mệnh phụ hoàng.” Ngũ hoàng tử vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh lùng, không vui không buồn nhảy lên lưng ngựa. Tống Nam và Thiên Mục Phong âm thầm trao đổi ánh mắt rồi cũng lập tức lên ngựa.

“A Nam biểu ca, ta cũng muốn về phủ với huynh.” Công chúa Hòa Thạc vừa nghe nói Tống Nam không đến hoàng cung với mình thì lập tức la hét muốn đi theo Tống Nam.

Trên mặt tam hoàng tử và ngũ hoàng tử đều là vẻ bất đắc dĩ, tuy nói Tống Nam là cháu trai của hoàng hậu, là biểu ca của công chúa Hòa Thạc nhưng năm nay, hai ngươi cũng đã đến tuổi lập gia thất rồi, thân thiết như thế đương nhiên sẽ bị người khác bàn tán, việc này đối với danh tiếng của công chúa ảnh hưởng rất lớn, song cô muội muội này lại cố tình không phát hiện ra.

“Thành Tuyết, chúng ta cùng nhau đưa Tống tướng quân trở về phủ rồi sau đó hồi cung đi, Tam ca biết muội có chuyện ddlqd muốn nói với Tống bá Hầu phu nhân, nhưng phụ hoàng và mẫu hậu vẫn một mực đang đợi muội ở trong cung. Hơn nữa, phụ hoàng đã vì Tống tướng quân mà tổ chức tiệc chúc mừng, lúc đó muội gặp Tống bá Hầu phu nhân rồi nói cũng không muộn đâu.” Tam hoàng tử vừa nói vừa nháy mắt với Thiên Thành Tuyết, chỉ hi vọng cô muội muội này hiểu được ý tứ tốt của mình mà không nên quá mức hồ đồ.

Thiên Thành Tuyết sống ở trong cung sao có thể quá đần được, hơn nữa còn rất được hoàng thượng cưng chiều thì đương nhiên sẽ hiểu ý tứ của tam hoàng tử, nàng biết bản thân mình vừa rồi có chút vượt qua lễ nghi nên cũng không cưỡng cầu nữa.

Trần ma ma cười híp mắt đi vào Vi Lạc các, Cẩn Nhi thấy vậy hì hì đến đón: “Trần ma ma nhặt được vàng sao lại cười vui vẻ như vậy?”

Trần ma ma trợn mắt nhìn Cẩn Nhi rồi cười: “Tiểu nha đầu này còn đùa cợt ta, ta nên nói với tiểu thư để thưởng hèo ngươi mới được!”

“Ai ui, xin ma ma thương tình bỏ qua cho tiểu nhân đi.” Cẩn Nhi giả vờ sợ hãi, Tô Khanh Lạc thấy vậy cũng không nhịn được bật cười: “Trần ma ma nói không sai, tiểu quỷ nha đầu ngươi càng ngày càng náo loạn, không thưởng hèo không được.”

Cẩn Nhi cúi đầu ra vẻ vô tội: “Tiểu thư thiên vị rồi, rõ ràng là Trần ma ma có chuyện tốt nhưng lại giấu không cho chúng ta biết, sao tiểu thư lại giúp đỡ Trần ma ma mà lại nói nô tỳ chứ. Tiểu thư nên bảo Trần ma ma giao vàng ra mới đúng!” Vừa nói xong nàng cũng không nhịn được mà cười “hì hì”, cả khuôn mặt đều vui vẻ không giấu được.

Trần ma ma cười nói: “Chỉ nói bậy, các ngươi có biết vì sao ta lại vui mừng như vậy không? Hôm nay, Tống tướng quân chiến thắng trở về nên tất cả mọi người đều rất vui mừng.”

Tống tướng quân? Tô Khanh Lạc nghe vậy ngẩn người: “Đây là con trai trưởng của Tống bá Hầu phủ phải không?”

“Đúng vậy.” Trần ma ma gật đầu cười: “Hôm nay hoàng thượng phái mấy vị hoàng tử đứng trước cửa thành nghênh đón đấy.”

Tô Khanh Lạc có chút sững sờ, A Nam ca ca đã trở về rồi?

Kiếp trước, khi Tô Khanh Lạc đến tuổi cập kê thì Tống Nam từng bày tỏ tình cảm với nàng, nhưng Tô Khanh Lạc chỉ xem Tống Nam là ca ca nên đối xử rất bình thường, chưa bao giờ nảy sinh tư tình nhi nữ, hơn nữa, nàng đã yêu Triệu Thanh Nhiên nên không suy nghĩ nhiều liền cự tuyệt tâm ý của Tống Nam. Cho đến sau khi Tô Khanh Lạc đã gả đi, Tống Nam vẫn không chịu cưới người khác, đến khi Tô Khanh Lạc chết thì Tống Nam vẫn một thân một mình như vậy.

“Tống tướng quân trở về thì có liên quan gì mà Trần ma ma lại vui mừng như thế chứ? Chẳng lẽ trái tim của Trần ma ma bị ám hứa rồi hả?” Cẩn Nhi tà ác cười nói.

Trần ma ma cười đánh yêu Cẩn Nhi một cái, nha đầu Cẩn Nhi này thật sự là bị tiểu thư cưng chìu đến không còn biết đến quy củ gì nữa, bà xoay người lại nói với Tô Khanh Lạc: “Lão nô vui mừng là ddlqd bởi vì con trai của lão nô là binh lính dưới trướng của Tống tướng quân, hôm nay Tống tướng quân trở về, con trai lão nô cũng theo trở về, nên ta rất vui!”

Thì ra là như vậy, Tô Khanh Lạc cũng vui mừng thay Trần ma ma nên lập tức nói: “Đã như vậy, Lạc Nhi cho ma ma nghỉ mấy ngày để Trần ma ma trở về chơi với con trai đi.”

Trần ma ma vui mừng luôn miệng nói tạ ơn, Cẩn Nhi cũng vui vẻ thay cho Trần ma ma.

“Tiểu thư, lão gia phái người tới truyền lời.” Thúy Vu ở bên ngoài thông báo.

“Vào đi.” Tô Khanh Lạc không chơi đùa nữa mà khôi phục lại bộ dáng lạnh nhạt, tựa vào giường quý phi.

Lão ma ma ở Duy Trinh viện đi vào, bước đến trước giường quý phi cúi đầu chào Tô Khanh Lạc: “Thỉnh an nhị tiểu thư, lão gia bảo nô tỳ tới thông báo cho nhị tiểu thư một tiếng, hôm nay hoàng thượng tổ chức tiệc mừng chào đón Tống tướng quân thắng trận trở về, tất cả các quan viên từ tam phẩm trở lên đều có thể mang gia quyến đi dự, nên lão gia muốn tiểu thư chuẩn bị một chút.”

“Được, ta biết rồi.” Tô Khanh Lạc khẽ cúi đầu. Xem ra hoàng thượng rất coi trọng Tống Nam, chỉ hi vọng sự coi trọng này không phải vì cái gì mà xuất phát từ tấm lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.