Khuynh Thế Đích Nữ

Chương 2: Chương 2: TRÙNG SINH TRỞ VỀ




Người ở trên giường lông mi khẽ run, khẽ cử động ngón tay, chậm rãi mở mắt ra. Màn vải màu xanh biển rọi vào tầm mắt, Tô Khanh Lạc nghi hoặc nhìn một vòng hoàn cảnh xung quanh, đây không phải là khuê phòng của mình ở trong Tô phủ sao? Đột nhiên có chút nhức đầu, Tô Khanh Lạc xoa trán, nhớ đến một màn trước khi chết, trong lòng nhất thời nổi lên một trận thống khổ.

Không phải là mình đã chết rồi sao? Bây giờ là đang nằm mơ sao? Tô Khanh Lạc vô cùng nghi ngờ, giãy dụa muốn ngồi dậy. Không cẩn thận đụng phải nha hoàn đang nằm ở bên giường.

Cẩn Nhi mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Tô Khanh Lạc đang ngồi ở trên giường, lập tức trở nên tỉnh táo: "Tiểu thư, người tỉnh rồi!" Cẩn Nhi vui mừng quay ra bên ngoài hét to lên: "Trần ma ma, tiểu thư tỉnh rồi!"

Trần ma ma ở bên ngoài vừa nghe xong lập tức chạy vào trong phòng, nhìn thấy Tô Khanh Lạc đúng là ngồi ở trên giường, cười vui vẻ: "Tiểu thư còn chỗ nào khó chịu không? Ba ngày nay tiểu thư ngã bệnh thật sự là làm sao lão nô và Cẩn Nhi lo lắng muốn chết !"

Nghe thấy lời nói quan tâm này, hai mắt của Tô Khanh Lạc sớm đã dâng lên một tầng nước mắt. Nhìn thấy khuôn mặt của Trần ma ma chưa già và khuôn mặt có một chút trẻ con của Cẩn Nhi, nàng đoán, có lẽ thật sự ứng nghiệm với lời thề trước khi chết của chính mình, ông trời đã cho nàng sống lại! Lúc này nhìn Trần ma ma và Cẩn Nhi đang quan tâm mình, trong lòng ngược lại vô cùng cảm động với việc cho là đã mất đi rồi vậy mà gặp lại được thì vui mừng hơn.

Trần ma ma là ma ma hồi môn của mẫu thân, Cẩn nhi cũng là mẫu thân lưu lại cho mình. Kiếp trước Trần ma ma bởi vì làm ra một sai sót nhỏ nên bị Nhị di nương lấy lý do là tuổi già sức yếu để đuổi ra khỏi phủ, mà Cẩn Nhi thì lại tự dưng mất tích không thấy quay trở về. Nghĩ đến đời trước khi Cẩn Nhi mất tích thì mắt của Nhị di nương và Tô Khê Nguyệt lóe lên ánh sáng, chắc chắn Cẩn Nhi cũng bị giết hại rồi!

Hai người Trần ma ma và Cẩn Nhi nhìn thấy khóe mắt của Tô Khanh Lạc có nước mắt, liền vội vàng đi lên trước nói: "Tiểu thư làm sao vậy, khó chịu sao? Mau nói cho lão nô chỗ nào khó chịu vậy, lão nô đi mời đại phu đến xem cho tiểu thư."

Tô Khanh Lạc ngăn Trần ma ma đang muốn đi ra ngoài mời đại phu lại, lau nước mắt ở khóe mắt một chút, nín khóc mỉm cười nói: "Trần ma ma không cần phải đi mời đại phu, ta chỉ là mơ thấy một giấc mơ, mơ thấy sẽ không còn gặp lại người và Cẩn Nhi nữa, bây giờ cuối cùng cũng gặp lại, vui vẻ nên khóc."

Trần ma ma và Cẩn Nhi vừa nghe, cười nói: "Tiểu thư không nên suy nghĩ bậy bạ, nô tỳ sẽ luôn ở bên chăm sóc tiểu thư mà, làm sao lại không còn gặp được nữa chứ. Bây giờ tiểu thư tỉnh dậy là tốt rồi, đừng nghĩ đến giấc mơ không vui kia nữa." Tô Khanh Lạc trong lòng ấm áp, kiếp trước đều do nàng quá ngây thơ, làm hại Trần ma ma và Cẩn Nhi rơi vào kết cục bi thảm như vậy, cuối cùng vẫn không thể gặp lại được.

Lau nước mắt ở khóe mắt một chút, Tô Khanh Lạc đứng dậy đi xuống giường, Cẩn Nhi thấy vậy vội vàng đi lên đỡ. Ngồi ở trước gương đồng, nhìn khuôn mặt trẻ con trong gương, da trắng nõn nà, lông mày viễn sơn (*), hai mắt sáng như sao, mũi cao, đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng không cần thoa son cũng đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn bằng bàn tay còn chưa có phát triển mà đã vô cùng xinh đẹp. Nghĩ đến lần hôn mê ba ngày ba đêm này là do bị rơi xuống nước, kiếp trước cũng từng trải qua một lần rơi xuống nước như vậy, chắc hẳn bây giờ mình sống lại ở lúc mình mười ba tuổi.

(*) Lông mày viễn sơn là lông mày dài rậm, tinh tế mà hơi nhếch lên,, màu sắc của lông mày hơi nhạt, thanh thoát.

Nhớ lại kiếp trước mình cũng bị rơi xuống nước, bên trong phượng mâu chợt nổi lên hàn ý, chắc hẳn lần rơi xuống nước này cũng không chỉ là vì lý do không cẩn thận đi!

Tô Khê Nguyệt — nghĩ đến cái tên này, trong mắt của Tô Khanh Lạc lại lộ ra đau đớn, nhưng chỉ trong nháy mắt liền bị hàn ý thay thế, Tô Khanh Lạc ta sẽ không bỏ qua cho các người!

Cẩn Nhi ở bên cạnh mặc dù không có để ý đến trong mắt của Tô Khanh Lạc chợt lóe lên một tia tàn nhẫn, nhưng là cảm nhận được hàn ý đang phát ra ở trên người của nàng, tiểu thư như thế là làm sao vậy?

Cẩn Nhi còn chưa kịp suy nghĩ, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm của tiểu nha hoàn ở trong viện: "Đại tiểu thư bình an!" Tiếp đó Tô Khê Nguyệt liền đi vào. Tô Khanh Lạc kiềm chế hận ý đang dâng lên ở trong lòng xuống, nhỏ đến mức không thể nào nhận ra được nhíu mày lại một chút, liếc mắt nhìn Tô Khê Nguyệt một chút. Người trước mặt vẫn vô cùng quyến rũ như trước đây, hạnh mâu giống như hồ nước mùa xuân, dịu dàng giống như muốn hòa tan người vậy. Nhìn thấy tỷ tỷ ở trước mặt vẫn luôn đối xử dịu dàng giống như ở kiếp trước, Tô Khanh Lạc kiềm chế hận ý ở trong phượng mâu xuống, đi đến phía trước, thân thiết lôi kéo hai tay của Tô Khê Nguyệt: "Sao tỷ tỷ lại tới đây vậy?"

Đứng ở một bên hầu hạ trong mắt của Cẩn Nhi nổi lên một tầng bất đắc dĩ. Bây giờ thái độ của Nhị di nương giống như là nữ chủ nhân trong phủ, đại tiểu thư thì càng ngày càng thoải mái hơn, thậm chí nếu như so với đích nữ là tiểu thư thì đại tiểu thư càng giống đích nữ hơn, hai người đó luôn có hành vi vô lễ đối với tiểu thư, hết lần này tới lần khác tiểu thư lại thân thiết với hai người bọn họ như vậy, không nhìn ra được bộ mặt thật của hai mẹ con bọn họ.

"Tỷ tỷ nghe nói muội muội tỉnh liền lập tức chạy tới, mấy ngày nay muội muội hôn mê khiến cho tỷ tỷ lo lắng muốn chết." Trong lòng của Tô Khê Nguyệt có bao nhiêu không cam lòng đến đâu đi nữa thì cũng chỉ có thể để ở trong lòng, tiểu tiện nhân này vận khí làm sao lại tốt như vậy, hôn mê ba ngày mà vẫn có thể tỉnh lại. Nếu như nàng ta chết đi, mẫu thân sẽ trở thành phu nhân còn mình chính là đích nữ danh chính ngôn thuận, tiểu tiện nhân này còn sống thì vĩnh viễn đều ở trên đầu của mình, dù sao Tô Khanh Lạc cũng là do chính thê ( vợ cả ) mà Tô Hạo Minh cưới về sinh ra, mà mẫu thân của mình nếu trở thành phu nhân cũng chỉ có thể là kế thê ( vợ kế ).

Tô Khanh Lạc không có bỏ qua oán hận ở sâu trong đáy mắt của Tô Khê Nguyệt, chỉ giả vờ giống như không có phát hiện nói: "Để cho tỷ tỷ lo lắng rồi, chẳng qua là là không có mời Phủ Y (*) đến, nên bệnh mới lâu khỏi hơn một chút." Tô Khanh Lạc cười ngây thơ.Tô Khê Nguyệt cũng ngạc nhiên, Tô Khanh Lạc rơi xuống nước chính là do chính mình thiết kế, mình muốn loại bỏ nàng, đương nhiên sẽ không để cho Phủ Y nhanh chóng đến chữa bệnh cho nàng ta. Nhưng mà Tô Khanh Lạc nói như vậy, chẳng lẽ, nàng ta nghi ngờ mình sao?

(*) Phủ Y: có nghĩa là thầy thuốc ở trong phủ.

Áp chế nghi hoặc ở trong lòng xuống, Tô Khê Nguyệt che dấu vẻ mặt xấu hổ đi. Áy náy nói: "Hôm nay tỷ tỷ và mẫu thân cũng mới biết được Phủ Y còn chưa có trở về, vốn dĩ chỉ cần về nhà một ngày, nói là ở trong nhà có việc vô cùng quan trọng, cho nên trở về tối, muộn, chậm trễ ba ngày. May mà muội muội vận khí lớn, lại tự mình tỉnh lại, mẫu thân nhất định sẽ xử phạt Phủ Y kia thật tốt, ngày mai hắn đến đây nhất định phải bắt hắn đến xem bệnh thật tốt cho muội."

Trong lòng của Tô Khanh Lạc khinh thường cười lạnh, ha ha, Phủ Y không có quay lại cũng không sao, nếu như là thật sự muốn cho ta tỉnh lại thì tại sao không đi mời đại phu ở bên ngoài đến, nói mấy câu nghe cho đường hoàng như vậy để làm gì, chỉ sợ là vị Phủ Y kia cũng là bị các người tìm lý do để đuổi đi!

Trên mặt cũng là một hồi cảm động: "Tỷ tỷ và Nhị di nương đối xử với ta thật sự quá tốt, Khanh Lạc thật sự không biết nên nói cái gì cho tốt. Muội muội có mộtcây trâm Hồng Ngọc Phù Dung (là cây trâm hình hoa sen màu hồng ngọc ), rất là xứng với khí chất của tỷ tỷ, không bằng tặng cho tỷ tỷ nha." Nói xong liền để cho Cẩn Nhi lấy cây trâm đến.

Cẩn Nhi vẻ mặt không tình nguyện cầm cây trâm đến, tiểu thư lại tặng đồ cho nàng ta làm gì nha, hàng ngày làm ra vẻ mặt giả dối này để lừa gạt lòng và đồ đạc của tiểu thư đi.

Tô Khê Nguyệt vừa thấy cây trâm này trong mắt liền sáng ngời, cây trâm này tinh khiết không mang theo một chút tạp chất nào, hoa Phù Dung nở rộ, vô cùng xinh đẹp, đã sớm biết là tiểu tiện nhân này có nhiều đồ tốt, lại không biết là còn có cây trâm phẩm chất tốt như vậy. Chờ đến khi Tô Khanh Lạc này chết đi........Hừ! Nghĩ đến đây, Tô Khê Nguyệt giống như nhìn thấy của hồi môn mà mẫu thân của Tô Khanh Lạc để lại đều là của chính mình. Khóe miệng lộ ra nụ cười tham lam, ngoài miệng cũng là giả dối nói: "Đồ của muội muội quý giá như vậy tỷ tỷ làm sao có thể nhận được."

"Tỷ tỷ quá khách khí rồi, tỷ tỷ đối xử với muội muội tốt như vậy, vật tầm thường này của muội muội làm sao có thể so sánh được chứ." Tô Khanh Lạc cười chân thành nói.

Lấy được đồ tốt như vậy, Tô Khê Nguyệt vội vàng muốn quay trở về để nhìn thử xem mình cài cây trâm này lên sẽ trở nên khuynh quốc khuynh thành như thế nào, liền vui vẻ mang theo đại nha hoàn Hỉ Nhi rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.