Hoa Nguyên Nguyên ở lại, sẽ ở bên người hầu hạ Tiêu Diễm, nhất cử nhất động của hắn, nàng nắm đến rõ ràng.
Hồ hậu muốn từ chỗ nàng biết được sự tình chỗ Tiêu Diễm, còn không phải là rất đơn giản sao, chỉ cần làm cho Hoa Nguyên Nguyên cao hứng, Hồ hậu nơi đó có thể biết hắn tất cả đường đi lối về.
Hắn ở trong phòng rất là bực bội, đối với Hắc Vân cùng Bạch Tuyết nói: “ Các ngươi ngẫm xem, làm thế nào để tống cái thuỷ quỷ kia đi “. Kiếm Hiệp Hay
Hắc Vân nói:“ Nếu không đem nàng mang đi được, dứt khoát đem nàng lưu lại “.
“ Không được “. Tiêu Diễm không đồng ý, hắn không muốn lưu lại đây kẻ hàng ngày nhìn hắn giám thị.Bạch Tuyết nhìn Hắc Vân liếc mắt một cái, giống như hiểu ý, lên tiếng:“ Hắc Vẫn, ngươi có phải muốn biến Nguyên Nguyên thành người của chúngg ta, à không, quỷ của chúng ta.”
“ Đúng vậy “. Hắc Vân gật đầu nói:“ Nếu tống cổ không đi, vậy đem nàng lôi kéo về phía chúng ta bên này.”
“ Không có khả năng, cái đầu kia của nàng, nếu không ăn uống chơi, thì cũng chỉ biết lấy thêm chỗ tốt, nhưng chỗ tốt của ta ở nơi này, bất quá không so được với mẫu hậu bên kia.” Tiêu Diễm nói, thu mua Hoa Nguyên Nguyên là không thể thực hiện được. Nàng ta nếu có thể thu mua, thì ngay từ đâu đã đứng ở phía Tiêu Diễm.
“ Nếu làm nàng thích Thái tử điện hạ ngài, còn không phải là khăng khăng một mực giúp đỡ ngài sao?” Hắc Vân đối với Tiêu Diễm nói.
Bạch Tuyết nghe, không nghĩ tới nháy mắt Hắc Vân có thể nghĩ được như vậy.
Tiêu Diễm nghĩ nghĩ, Hắc Vân nói giống như có chút đạo lí.
“ Kia, phải làm như nào mới có thể làm nàng thích ta?”
“ Điện hạ yên tâm, hết thảy đều giao cho thuộc hạ” Hâc Vân một mực chắc chắn nói. Tiêu Diễm liền cao hứng lên, cười gian đến nứt cả miệng, lấy mị lực của hắn, hắn cũng không tin Hoa Nguyên Nguyên có thể thoát ra khỏi lòng bàn tay.
Ngày thứ hai, Hắc Vân biết được Hoa Nguyên Nguyên muốn đi Hồ hậu nơi đó ăn cơm, liền trên đường đến cung Hồ hậu nhất định phải đi qua, an bài một ít.
Nàng một đường nhảy nhót đi tới, trong tay còn cầm một quả chuối, vừa ăn vừa hát khúc ngâm. Vừa qua ngã rẽ,, lúc này, phía sau ven tường, cái đầu của Hắc Vân vươn ra, chú ý Hoa Nguyên Nguyên nhất cử nhất động. Tiếp đến, Bạch Tuyết cũng vươn đầu, trông theo Hoa Nguyên Nguyên đang nhảy nhót. Bên dưới cùng, Tiêu Diễm cũng đem đầu duỗi theo ra ngoài, nhìn phía trước Hoa Nguyên Nguyên đi đến.
Nàng đột nhiên lập tức quay đầu lại, nhìn phía sau góc rẽ trống trơn, có điểm nghi hoặc, sờ đầu gãi tóc, không có ai nha, sao lại cứ có cảm giác có người đi theo nàng.
Nàng lại quay đầu, cắn một ngụm chuối, tiếp tục hướng phía trước đi đến. Tránh ở phía sau bức tường, Tiêu Diễm, Hắc Vân, Bạch Tuyết, thở mạnh cũng không dám thở, may mắn vừa rồi kịp thời núp vào, nếu không đã bị phát hiện.
“ Hắc Vân, như vậy có được không?” Tiêu Diễm có chút lo lắng hỏi.
Hắc Vân lại nghiêm túc gật đầu:“ Điện hạ yên tâm, hết thảy đã an bài hảo.”
Sau đó, Hắc Vân lại duỗi thân nhô xuất đầu, theo dõi bước chân Hoa Nguyên Nguyên đang từng bước tiến tới bẫy rập đã được bày sẵn. Cái bẫy này nhìn qua chỉ giống vũng nước mà thôi, Hắc Vân bỏ thêm chút đồ vật khiến người đi qua chỉ cần dẫm lên, là trượt ngã.
Hắc Vân nghĩ, nếu lúc Hoa Nguyên Nguyên sắp ngã,Tiêu Diễm kịp thời xuất hiện đỡ lấy nàng, đây không phải là giúp hai người xúc tiến tình cảm sao?