Ngày thường, Hoa Nguyên Nguyên thường nghe Bạch Vô Thường nhắc đến chuyện nhân gian, tò mò cảnh tượng nhân gian rốt cuộc là thế nào.
Nàng từ trong nước ra tới, tại chỗ dạo quanh một vòng, quanh thân biến thanh bộ dáng Bạch Vô Thường, sau đó nghênh ngang hướng phía trước đi xa.
Hoa Nguyên Nguyên đi vào nhân gian, ở trên đỉnh một ngọn núi, hướng tới phía trường nhìn xuống nơi xa đang lập loè vài ngọn đèn dầu. Nàng thân mình chợt loé, hướng theo phương hướng đó chạy đi. Tiến vào đường lớn có nhiều phòng ốc nhà cửa, thừa dịp ánh trăng mới nhìn rõ bộ dáng nơi này.
Không có phồn hoa náo nhiệt như Bạch Vô Thương nói, chỉ thấy mọi nhà đóng cửa nghỉ ngơi, trừ bỏ một cái thân ảnh quỷ của nàng, nơi nào còn có người.
Hoa Nguyên Nguyên không khỏi thở dài một hơi:“ Vận khí không tốt, trời khuya khoắt thế này, sợ là chỉ có quỷ tài mới tới.”
Nàng lần này đi làm việc, lại vào buổi tối, sau nửa đeem, tất nhiên không thấy được những náo nhiệt trên đường lúc ban ngày. Bây giờ nàng còn phải làm chính sự, lục tìm trên vở viết xem muốn bắt hồn phách nhà ai, một đường đi tìm.
Hoa Nguyên Nguyên đi đến trước cửa một gia đình giàu có, bước lên bậc thang, còn chưa vào trong, môn thần ( thần canh cửa) đột nhiên nhảy ra, quát lớn:“ Yêu nghiệt phương nào, dám xông đến phủ đệ ta bảo hộ.”
Hoa Nguyên Nguyên thấy trái phải hai vị môn thần đứng trước mặt, thần thái uy nghiêm, căm tức đang nhìn nàng. Nàng đến làm công chuyện, liền lấy ra lệnh bài Minh giới, đối với hai vị trông coi nói:“ Ta Bạch Vô Thường từ Minh giới, tới đây bắt hồn phách ứng nhập Minh giới.”
Hai vị môn thần nhìn lệnh bài, lại nhìn Hoa Nguyên Nguyên, “ Thỉnh “ một tiếng rồi biến mất trước cửa.
Nàng cất lệnh bài, nhìn cửa lớn đóng chặt, cất bước, trực tiếp xuyên qua tiến vào phủ đệ.
Hoa Nguyên Nguyên đi vào một cái cửa phòng, trong sảnh tối đen như mực. Nàng vòng qua bình phong, bước vào trong, chậm rãi tới ngồi gần mép giường.
Nương nhờ ánh trăng chiếu rọi từ cửa sổ, Nguyên Nguyên thấy nữ tử đag nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền. Nàng không cảm ứng được hơi thở của nữ tử kia, xem ra, người trên dường đã chặt đứt khí. Lại quay đầu xem xét trong phòng một phen, sao lại không thấy hồn phách? Chẳng lẽ nàng tới chậm, hồn phách nữ nhân kia không biết bay đến chỗ nào rồi?
Bước ra khỏi cửa, đứng trong viện, cảm nhận hơi thở hồn phách, chỉ chốc lát sau, khoé miệng Hoa Nguyên Nguyên cười cười:“ Nguyên lai ở trong phủ.”, hô một tiếng, nhanh như chớp liền không thấy quỷ ảnh.
Ở một nơi dưới mái hiên, nàng tìm thấy nữ tử kia hai mắt đang giận trừng trừng xuyên thấu qua cửa sổ, gắt gao tập trung vào hai người trong phòng.
Nàngg cũng nghiêng đầu nhìn theo, xem một chút là tình huống gì.
“ Tới, mỹ nhân, thơm một cái.” Nam nhân ôm một nữ nhân khác, hai tay trên dưới sờ xoạng.
“ Ai nha, đáng ghét!” Nữ nhân giả ý thẹn thùng khẽ đẩy, cổ họng phát ra thanh âm nũng nịu.
“ Ta liền thích bộ dáng vờ thẹn thùng này của ngươi.” Nam nhân duỗi tay sờ xoạng một phen khuôn mặt đỏ trứng trơn mềm. Đam Mỹ H Văn
“ Thiếu gia, ngươi thực đáng ghét nha.” Giả bộ một chút, vẫn là chủ động ngã vào ôm ấp của nam nhân kia.
“ Mỹ nhân nhi, đến đây, ta chờ không kịp.” Nam nhân đột nhiên đem nữ nhân kia bế ngang lên, vội vàng hướng bên giường mà đến.
(´ε`)