Hoa Nguyên Nguyên cùng Nguyên Chân đứng ở bên ngoài, nhìn trong phòng của hồn phách nữ nhân kia, tụ tập nhiều người, một người ăn mặc dáng vẻ nha hoàn ghé vào mép giường gào khóc kêu:“ Phu nhân, người như thế nào liền đi, hôm qua người còn tốt như vậy....”
“ Phu nhân của ta đâu, ngươi như thế nào đột nhiên liền đi rồi, lưu lại một mình phu quân ta, một mình ta sốngg tiếp thế nào đây?” Một nam nhân vọt tới mép giường,khóc thút thít đến tê thanh kiệt lực.( thanh trong thanh âm).
Hoa Nguyên Nguyên nhận thức nam nhân kia, không phải lúc trước ở trong một căn phòng khác, cùng một nha hoàn khác, tình chàng ý thiếp sao.
Một bên, một vị lão phu nhân đang dò hỏi đại phu vừa khám mạch cho nữ tử trên giường.
“ Đại phu, con dâu ta nhiều ngày chỉ ho một chút, như thế nào đột nhiên liền...liền...” Lão phu nhân có chút khổ sở, không nói ra được câu kế tiếp.
“ Ta đã khám qua mạch giúp thiếu phu nhân, dấu hiệu chính là chết bất đắc kì tử, sắc mặt bình thường, không giống trúng độc, thân thể cũng không có dấu hiệu thâm tím nào, mong rằng lão phu nhân nén bi thương.”
Đại phu đã nói như thế, lão phu nhân cũng đành chịu:“ Tạ đại phu suốt đêm qua đây, lại tới phòng thu chi lấy bạc đi.”
Đại phu cầm hòm thuốc, liền cáo từ đi.
Lão phu nhân xoa xoa khoé mắt nước mắt, sau đó đi tới mép giường, lại không cầm được rơi lệ:“ Con dâu của ta, sao ngươi mệnh khổ như vậy!”
“ Lão phu nhân, thiếu phu nhân đã đi rồi, chúng ta giúp thiếu phu nhân sớm xuống mộ vì an ( an nhiên an bình), làm linh hồn của nàng nghỉ ngơi.” Một nha hoàn đứng ra nói.
Hoa Nguyên Nguyên gặp qua cái nha hoàn này, còn không phải là nữ nhân ở cùng với vị thiếu gia kia sao.
“ Là nàng, chính là nàng, chính nàng đã hại chết ta.” Lúc này, hồn phách trong hồ lô kêu lên, giọng nói toàn là oán hận.
Lão phu nhân nghe thấy nữ nhân đó nói, ngẫm nghĩ, thiếu phu nhân này đôt nhiên chết bất đắc kì tử, nếu nhà mẹ đẻ bên đó biết, nhất định sẽ đến nháo, đến lúc đó như thế nào đều không rõ.
Vẫn là đem thiếu phu nhân mau chóng xuống mồ cho thoả đáng, để tránh nhà mẹ đẻ nàng lại đến đây nháo túi bụi.
“ Nhứ nhi, đem thiếu phu nhân mặt mũi trang chỉnh khéo léo, thỉnh pháp sư tới siêu độ, ngày mai liền hạ táng, để thiếu phu nhân sớm chút nghỉ ngơi.” Lão phu nhân nói với nha hoàn vẫn đang ghé bên giường khóc thút thít.
Nha hoàn này tuy là nha hoàn hồi môn của thiếu phu nhân, nhưng bây giơ thiếu phu nhân không còn nữa, nàng một mình ở chỗ này, nhà mẹ đẻ vẫn chưa nhận được tin tức, nàng đây cũng chỉ có thể thành thật nghe lệnh.
“ Vâng, lão phu nhân.”
Trong hồ lô, hồn phách thiếu phu nhân thấy nha hoàn bên người đang bắt đầu vì nàng trang điểm, có chút sốt ruột mở miệng kêu lên:“ Không, ta không cần xuống mồ, ta không cần.”
(ノಠ益ಠ)ノ
Hoa Nguyên Nguyên biết, nàng ta đây là không cam lòng mang oan tình chết đi như vậy, trong lòng có oán niệm, không thể an tâm xuống mồ.
“ Này, ngươi chết như thế nào?” Hoa Nguyên Nguyên nhìnn hồ lô hỏi. Nguyên Chân nhìn nàng một chút, biết rằng nàng đây là nguyện ý giúp thiếu phu nhân cái vội.
“ Ta là bị...” Hồn phách đem nguyên nhân chết của mình cho Hoa Nguyên Nguyên nghe, nàng nghe xong, tròng mắt chuyển động, nhìn về phía nha hoàn đang trang điểm cho thiếu phu nhân trong phòng, chợt loé thân, xuyên qua mặt tường, nhắm thẳng vào nha hoàn kia, bám vào trên người nàng. Hoa Nguyên Nguyên ngó mắt một cái nhìn nam tử đang giả vờ khóc thút thít, sau đó tiếp tục chải đầu rửa mặt cho thiếu phu nhân.
Nàng cầm cây lược gỗ khắc hoa, vì thiếu phu nhân chải mái tóc dài thật đẹp, một tay sờ sau gáy.