Mùa đông ở Thủy Quốc.
Tại một đình viện bên trong Nam Cung gia, một nữ nhân khuynh quốc khuynh thành đang say ngủ.
Một bóng huyết y đỏ rực nổi bật trên nền tuyết trắng tinh, mái tóc ba ngàn sợi xõa tung, đổ xuống như thác. Từ khi mùa đông đến, Khuyết Thu Nguyệt luôn cảm thấy lười biếng, cả ngày chỉ độc nằm một chỗ. Về phía Tiểu Vận thì lúc nào cũng đứng bên cạnh phàn nàn, ngay cả lúc này cũng vậy.
- Tỷ tỷ, bên ngoài lạnh lắm, tỷ hãy mau vào trong đi!
Nàng không trả lời, nằm im hít thở đều.
- Tỷ tỷ, hiện tại đang là mùa đông, tại sao tỷ lại ngủ ngoài này?
Không cảm thấy khó chịu trước lời phàn nàn của Tiểu Vận, nàng bình thản đáp:
- Xuân khốn, thu phạp, hạ đả truân...(Xuân mệt mỏi, thu uể oải, hạ ngủ gật)
- Vậy còn đông thì sao?
- Ngủ đông chứ sao!
Nói rồi nàng lại tiếp tục giấc ngủ ngàn vàng của mình.
Tiểu Vận không khuyên được nàng thì bỏ cuộc, hướng nhà bếp ấm áp đi tới.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Trong một khu rừng trúc phía Bắc Thủy Quốc.
Một bóng dáng bạch y đứng yên như đang suy nghĩ một điều gì đó, thi thoảng đôi mắt hơi híp lại, ẩn chứa một tia âm hiểm. Nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra đó là một vị cô nương khá trẻ, đeo mặt nạ che lại toàn bộ khuôn mặt của mình.
Lúc sau liền xuất hiện thêm một cái hắc y nhân, cúi đầu cung kính.
- Chủ nhân có điều gì ra lệnh?
Nàng ta quay lại nhìn vị hắc y nhân đó, ánh mắt thâm độc, nghiến răng ra lệnh.
- Trừ khử Khuyết Thu Nguyệt, nhất định không được phép thất bại.
- Vâng!
Nàng ta nhếch môi cười gian xảo. Khuyết Thu Nguyệt, ta nhất định sẽ khiến người trả giá cho những việc ngươi đã làm, cứ chờ mà xem!
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Tại thư phòng.
Nam cung Thiên ngồi ở bàn, tập trung vẽ bức tranh một đại mỹ nhân. Trong khung cảnh tuyết rơi, huyết y kiều diễm nữ nhân đứng một mình bên hồ, tay cầm một bông hoa mẫu đơn, đôi mắt nhắm lại như đang trầm tư, nụ cười ấm áp như ánh nắng ban mai. Những ai nhìn vào bức tranh ấy như bị cuốn vào không gian mộng ảo, diễm lệ đến kinh hồn.
Sau khi hoàn thành, hắn đưa lên ngắm nghía. Chậm rãi đưa tay lên lướt trên khuôn mặt mỹ nhân trong tranh, mỉm cười ôn nhu, ánh mắt nồng đậm tình yêu thương.
Khuyết Thu Nguyệt, một bông hoa mẫu đơn xinh đẹp. Nàng như một cơn gió nhẹ nhàng đến bên hắn, bước vào tim hắn, khiến cho hắn ngày đêm thổn thức. Nàng dễ dàng đến mà cũng dễ dàng đi, hắn lo sẽ có ngày không còn được nhìn thấy nụ cười như gió xuân của nàng, không còn được nghe giọng nói ngọt ngào của nàng.
Hắn chẳng cầu thiên địa trường cửu, chỉ mong đầu bạc răng long. Nàng không cần đáp lại tình yêu này của hắn, chỉ cần cho hắn ở bên cạnh chăm sóc nàng, sủng càng, suốt đời không chia lìa là hắn mãn nguyện rồi.
Bên ngoài bỗng có tiếng bước chân dồn dập, một hạ nhân đẩy mạnh cửa, hốt hoảng chạy vào.
- Thiếu gia, không hay rồi! Phòng của Khuyết cô nương bốc cháy.
- Cái gì?
Nam Cung Thiên kinh hãi đánh rơi bức tranh. Điều hắn lo sợ nhất đã xảy đến. Hắn vận khinh công, dốc toàn hướng căn phòng đi tới.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Ngọn lửa xinh đẹp nhảy múa chiếu sáng cả bầu trời đêm, tuyết xung quanh bị sức nóng làm tan chảy thành những vũng nước nhưng cũng nhanh chóng bị bốc hơi.
Tiếng bước chân hỗn loạn, một đám hạ nhân cầm theo chậu, thùng lấy nước trong hồ hắt vào đám lửa, chỉ tiếc không có tác dụng vì mọi thứ trong phòng đều đã ướt đẫm rượu, dùng nước cũng không thể dập tắt được.
- Khuyết cô nương...Khuyết cô nương...
Nam Cung Thiên đến nơi thấy căn phòng chìm trong biển lửa, cháy càng lúc càng dữ dội, lại không thấy bóng dáng Khuyết Thu Nguyệt đâu thì chạy đến túm lấy Tiểu Vận đang đi lấy nước dập lửa, lo lắng hỏi:
- Khuyết cô nương đâu?
- Thiếu gia...hức...tỷ tỷ...hức...tỷ tỷ vẫn còn ở bên trong...
Tiểu Vận nức nở. Nàng hối hận, vô cùng hối hận, nếu nàng ở lại bên cạnh tỷ tỷ thì chuyện này đã không xảy ra. Tất cả là lỗi của nàng!
Nam Cung Thiên như phát điên, chạy về phía căn phòng. Tiểu Vận sợ hãi, ngăn Nam Cung Thiên lại.
- Thiếu gia, người định làm gì?
- Mau buông ta ra, ta phải đi cứu nàng!
- Không được đâu thiếu gia, nguy hiểm lắm!
Nam Cung Thiên điên cuồng dãy dụa nhưng Tiểu Vận nhất quyết không buông ra. Một số hạ nhân cũng tiến đến ngăn hắn lại, trong lúc tức giận hắn đã đả thương vài người.
Nam Cung lão gia và Nam Cung phu nhân nghe tin cũng vội vã đi đến. Nam Cung phu nhân nhìn Nam Cung Thiên muốn chạy đến chỗ đám lửa thì bước tới kéo hắn lại.
- Thiên Nhi, con định làm gì?
- Mẫu thân, nàng vẫn còn bên trong, con phải tới cứu nàng!
Nam Cung lão gia đau lòng nhìn con trai mình. Ông biết nó rất yêu vị cô nương này nhưng cháy lớn như vậy, e rằng lành ít dữ nhiều.
- Thiên Nhi, không cần liều mạng, có lẽ Khuyết cô nương đã...
- Không! Nàng sẽ không chuyện gì đâu!
Hắn lắc đầu ngồi phịch xuống, mắt đã rơi lệ. Nàng phải sống! Nàng nhất định phải sống! Nếu nàng chết thì cuộc đời này của hắn chẳng còn ý nghĩa gì nữa, hắn dù có sống thì cũng không khác gì như đã chết.
Lần đầu tiên hai người thấy đứa con trai của mình khóc, lo hắn làm chuyện dại dột liền khuyên bảo:
- Thiên Nhi, đừng làm gì nguy hiểm! Ta biết con rất đau khổ nhưng chuyện đã đến nước này thì không ai có thể làm gì hơn nữa. Đừng quên con còn có ta và phụ thân, nếu con có mệnh hệ gì thì bọn ta biết làm thế nào?
Nam Cung Thiên chẳng hề nghe lọt tai, đôi mắt thất thần nhìn vào đám lửa đang ôm lấy căn phòng, trái tim đau quặn.
Mọi người chỉ quan tâm đến ngọn lửa đang cháy mà không để ý có một bóng đen lặng lẽ ôm một bóng dáng huyết y đang ngủ bí mật rời đi từ cửa hậu.