Buổi tối diễn ra bữa tiệc.
Lúc này tại sảnh chính đã chật kín người, hầu hết bọn họ đều là những anh hùng hào kiệt có tiếng trong giang hồ. Nếu để ý kĩ thì sẽ thấy số lượng nữ nhiều nhiều hơn số lượng nam, người nào người nấy đều diện cho mình những bộ xiêm y thật rực rỡ.
Nàng ngồi phía trên nhìn xuống khinh bỉ. Có vẻ ai cũng có ý định mang nữ nhi của mình đến đây để được Nam Cung Thiên chú ý. Anh hùng hào kiệt gì chứ! Toàn một lũ hám danh lợi!
Nam Cung Thiên ngồi bên cạnh nàng đứng lên phát biểu:
- Đa tạ mọi người hôm nay đã đến tham dự sinh thần của phụ thân ta. Nhân ngày này ta muốn giới thiệu cho mọi người một vị khách rất đắc biệt của Nam Cung gia, nàng chính là ân nhân đã cứu mạng phụ thân ta. Xin giới thiệu với mọi người Khuyết cô nương ngồi bên cạnh ta đây.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng. Nàng vẫn một bộ dạng như vậy cả ngày hôm nay, chỉ là vẫn luôn dùng mạn sa che đi gương mặt của mình nên mọi người đều tỏ ra không hề hứng thú, mấy vị cô nương thì nhìn nàng đầy coi thường.
Khóe miệng nàng khẽ cong lên, cả người tỏa ra lãnh khí. Dám khinh nàng, để xem, cười người hôm trước hôm sau người cười.
Từ bên ngoài một bóng dáng bạch y bước vào, mọi ánh mắt liền tập chung về phía người đó. Mái tóc đen dài được thả xuống, không một món trang sức, chỉ độc một cây trâm ngọc trên đầu, dung nhan xinh đẹp, dịu dàng như tiên nữ, ngọt ngào và thoát tục. Còn ai khác ngoài đệ nhất mỹ nhân Liễu Ngọc Khuê chứ. Nam nhân nhìn nàng như muốn lồi cả con mắt ra, còn nữ nhân thì ganh ghét, đố kị.
Liễu Ngọc Khuê thấy phản ứng của mọi người, dù đã quen nhưng vẫn cảm thấy sung sướng trong lòng. Nàng hôm nay nhất định là người nổi bật nhất rồi, hôm nay nàng phải cho mọi người thấy nữ nhân duy nhất xứng đáng với Nam Cung Thiên chỉ có nàng mà thôi.
- Khuê Nhi bái kiến Nam Cung lão gia, Nam Cung phu nhân, Nam Cung thiếu gia.
Nam Cung phu nhân thấy Liễu Ngọc Khuê cũng đến thì vui mừng. Bà cũng rất quý vị tiểu thư này.
- Khuê Nhi cũng đến à? Mau ngồi xuống đi!
Bà chỉ vào vị trí bên cạnh, nàng ta theo đó mà ngồi xuống, chỗ đó đối diện với Nam Cung Thiên. Khi nàng ta ngồi xuống liền lập tức hướng ánh mắt nhìn Nam Cung Thiên, còn hắn chỉ một mực chú ý đến nàng nên trong mắt nàng ta chuyển sang nhìn nàng đầy vẻ oán giận.
Khi bữa tiệc bắt đầu, nàng ta đột nhiên đứng dậy nói:
- Nam Cung lão gia, hôm nay Khuê Nhi đến đây có chuẩn bị một món quà là một vũ khúc, hy vọng ngài sẽ thích.
Rồi nàng ta từ từ bước xuống, mỗi động tác của nàng ta thật nhịp nhàng và uyển chuyển, mọi người ai cũng phải ngây ngất trước vẻ đẹp của nàng ta. Khi vũ điệu kết thúc, mọi người thi nhau vỗ tay tán thưởng, nàng nhẹ nhàng bước lại gần, đưa mắt nhìn nàng. Nàng có dự cảm không hay.
- Khuyết cô nương hôm nay đến đây ắt hẳn là có chuẩn bị quà. Xin hỏi cô nương có thể cho mọi người xem không?
Quả nhiên nàng ta là cố ý muốn làm xấu mặt nàng. Liễu Ngọc Khuê ơi là Liễu Ngọc Khuê, ngươi quá coi thường Khuyết Thu Nguyệt này rồi!
- Tiểu nữ cũng không có chuẩn bị gì nhiều cả. Nghe nói Nam Cung lão gia có hứng thú với thi ca và họa nên tiểu nữ đã vẽ một bức tranh. Không biết Nam Cung lão gia có ưng ý không?
Nàng bảo Tiểu Vận mang bức tranh nàng đã chuẩn bị hồi sáng vào đưa cho Nam Cung lão gia.
Lúc ông mở ra xem thì vẻ mặt rất bất ngờ. Một bức tranh sơn thủy chỉ được vẽ bằng vài nét sơ sài nhưng lại có thể khắc họa được vẻ rộng lớn, hùng vĩ của nó. Bên góc phải phía trên của bức tranh có viết hai dòng thơ đơn giản nhưng miêu tả được toàn bộ vẻ hữu tình đó.
"Cổ tháp yên hà tại
Thiền quan thủy nguyệt nhàn."
Không thể ngờ một vị cô nương trẻ như vậy đã có thể vẽ ra một bức tranh, làm ra một bài thơ tuyệt vời thế này. Đúng là một nhân tài hiếm gặp!
- Ha ha ha, hay lắm! Khuyết cô nương, ta rất thích món quà này của cô, xin đa tạ!
Liễu Ngọc Khuê nhìn Nam Cung lão gia thích món quà của nàng thì tức tối không thôi. Đang định làm cho nàng ta xấu mặt vậy mà không thành công, lần sau phải dùng cách khác mới được. Liễu Ngọc Khuê nghĩ thầm.
Cứ như thế từng người một lên tặng quà. Người nào cũng cho nữ nhi của mình lên biểu diễn ca múa, khi biểu diễn mấy vị cô nương đó còn cố ý liếc mắt đưa tình với Nam Cung Thiên, chỉ tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, hắn không hề liếc mắt nhìn ai cả, chỉ chú tâm vào vị cô nương ngồi bên cạnh.
Không quen với không khí bên trong, nàng xin phép Nam Cung lão gia rồi lặng lẽ bước ra ngoài.
Không khí trong lành làm nàng thấy thoải mái, nàng không thích cái không khí giả tạo bên trong một chút nào. Đứng bên cạnh hồ, bóng dáng nàng phản chiếu xuống mặt hồ, ánh trăng rọi lên nàng làm nàng trở nên có chút thần bí.
Bỗng nàng lạnh lùng cất tiếng:
- Là ai? Còn không mau đi ra!
- Không ngờ ra đây lại gặp một cái bí ẩn nữ nhân, ta có được xem là có phức không đây?
Một giọng nói tà nịnh vang lên, từ trong bụi cây một bóng người bước ra.