Lần này ra đi, Hy không hề mang theo thủ hạ của hắn tùy hành, mà chỉ
cùng ta đơn thương độc mã lên đường. Bởi vì hành động lần này, người
càng nhiều lại càng nguy hiểm. Mục đích của chuyến đi này là đến Nguyên
cung Trường Sinh Điện, ta căn bản không muốn lại trở về nơi ấy, lần này
vạn nhất nếu như bị người khác nhận diện được, kế hoạch của ta liền tức
thì đổ sông đổ biển. Nhưng Hy lại nói, muốn khôi phục lại dung mạo của
ta thì tất nhiên phải để cho hắn nhìn thấy dung mạo ban đầu đó. Ta vốn
là muốn đem hình dáng của chính mình theo trí nhớ mà họa ra, nhưng lúc
đề bút lại không biết từ đâu mà hạ, dáng vẻ của mình, ta sớm đã không
còn nhớ rõ nữa.
Bởi vậy, ta lại nhớ đến bức họa của Viên phu nhân trong Trường Sinh
điện, nhưng mà ta một chút cũng không muốn mạo hiểm đi vào đó. Chỉ là
hết thảy người trong Vô Thần cung, ngoại trừ ta thì không ai đối với lộ
tuyến trong cung có thể nắm rõ như lòng bàn tay.
Sau nhiều phen do dự, ta rốt cục quyết định cùng hắn cùng đi Kim Lăng trộm lấy bức họa Viên phu nhân. Hắn vung tay chạm lên gò má trái của ta một cái, một khối bớt không lớn không nhỏ có hình nắm tay liền hiện lên trên má trái của ta.Ta nhiều lần dùng nước tẩy đều không thể nào tẩy
sạch, có thể thấy được hắn đối với thuật dịch dung đã đạt đến mức tinh
thông, có lẽ, hắn thật sự có năng lực đem dung mạo của ta khôi phục lại.
Giữa thời điểm mặt trời và những vì sao còn mơ hồ, chạng vạng u minh, hùm gầm vượn hú. Ta cùng với Hy mỗi người cưỡi trên một con bạch mã,
rong ruổi vượt thiên địa chi gian, như chim ưng trở mình, bóng ảnh vượt
qua trùng trùng thiên lý.
Liên tiếp sáu ngày hối hả lên đường, ta đã là bị bụi sương phủ đầy
mặt, tinh cốt hao mòn, sức lực cạn kiệt. Mà hắn lại cứ tinh lực dư dật
như mọi khi vậy, mới nghỉ ngơi chưa đến một canh giờ liền hối thúc ta
gấp rút lên đường. Về phần ta, cho dù mệt muốn ngã quỵ cũng quyết không
mở miệng yêu cầu được nghỉ ngơi nhiều thêm một chút, vẫn cứ ương ngạnh
đối kháng lại với thể lực của bản thân, cùng hắn một đường bôn ba mà đi.
Trên đường, hắn nói chuyện rất ít, cũng không cùng ta nói thêm một
câu vô nghĩa nào, tính cách cực kỳ cô tịch. Mà ta cũng không có lời gì
khác để nói cùng hắn. Ta cứ theo sát phía sau, hắn nói cái gì, ta liền
ngoan ngoãn làm cái đó, không nói nhiều, cũng không hỏi nhiều.
Ta trong lòng cũng thấy rất kỳ quái, ngày ấy hắn muốn ta vì hắn làm
một chuyện đó là sát hại Dục quốc Hoàng thái hậu, cũng chính là mẫu thân của Liên Thành. Ta không cho rằng bản thân có năng lực gì có thể ám sát Thái hậu, huống hồ dưới trướng hắn có vô số cao thủ hàng đầu, vì sao cứ một mực phải phân phó cho ta? Rốt cục giữa hắn và Thái hậu đã có ân oán gì?
Ta hãy còn nhớ rõ lời Hy nói: “Nếu hành động thích sát thất bại, ngươi phải một mình thừa nhận hết thảy tội danh.”
Khi đó ta đã hồi đáp rằng: “Chỉ cần ta ở Dục quốc hoàn thành mục đích của ta, hết thảy mọi việc ta sẽ tự mình gánh vác.”
Mà hắn chỉ thản nhiên liếc nhìn ta một cái, cũng không tiếp tục chất
vấn thêm nữa, chỉ tín nhiệm gật gật đầu. Lẽ nào hắn không sợ ta sẽ không giữ đúng lời hứa hay sao? Giang hồ bọn họ nếu cần khống chế một người,
không phải nên cho hắn ta uống vào một viên độc dược mãn tính để dễ bề
chế ngự, sau đó mỗi lần lại cấp cho một tí giải dược, cứ như thế cho đến khi nhiệm vụ hoàn thành hay sao? Vị cung chủ này hẳn lại có tình người
như thế sao?
Ngày thứ bảy, chúng ta rốt cục đã đến Kim Lăng thành. Đường phố phồn
hoa náo nhiệt, đoàn người nhộn nhịp rộn ràng, tiểu thương chung quanh hò hét mời chào, lũ trẻ vui đùa hớn hở. Hết thảy sự sống đều minh chứng
cho một điều: Giờ phút này dân chúng an lạc, quốc phú dân cường, như thế này hẳn đã có thể khẳng định đất nước này quả nhiên có một hảo hoàng
đế.
Đồ kinh mấy chỗ ngỏ ngách lớn nhỏ, trên tường đều dán bức họa của ta, treo giải thưởng mười vạn hai hoàng kim. Ta bất giác phì cười, ta lại
đáng giá như vậy sao. Lại nhìn xem bốn phía còn có rất nhiều quan binh,
một tay trì đao, một tay cầm bức họa, tìm kiếm khắp nơi. Có mấy tên quan binh đi ngang qua chúng ta, chỉ liếc mắt qua người ta một cái liền rời
đi, có thể thấy được thuật dịch dung của Hy đã đạt đến cảnh giới lấy giả làm thật.
Chúng ta dừng chân lại tại một khách điếm xa hoa nhất bên trong Kim
Lăng thành, chọn một gian sương phòng ở chỗ ít người chú ý, ra vào sẽ
không nổi bật quá.
Giờ Tuất một khắc, chúng ta thay một bộ y phục dạ hành, dùng mảnh vải đen che mặt, từ cửa sổ nhảy ra ngoài. Hắn dọc theo đường đi đều gắt gao nâng đỡ cánh tay của ta, không ngừng tiếp thêm nội lực vào cơ thể ta,
mang ta cất bước bay bổng, lướt gió mà đi. Tốc độ nhanh đến nỗi làm cho
ta xem không rõ cảnh vật trước mắt, khinh công của hắn thật vào loại
xuất sắc nhất mà ta từng gặp qua. Phi thân qua cung tường Phượng Các
môn, né tránh cấm vệ qua lại, một đường thật cẩn thận vụt xuyên qua Thừa Thiên môn, rốt cục tiến nhập hậu cung.
Chúng ta cùng ngồi xổm xuống cạnh bụi cây rậm bên ngoài Trường Sinh
điện, quan vọng Trường Sinh điện quạnh quẽ, “Là nơi này đúng chứ”. Hy
thấp giọng hỏi ta.
Ta gật gật đầu, ngước nhìn bức hoành trên đề ba chữ “Trường Sinh
điện”, ánh mắt có chút ảm đạm, nhưng lại sinh ra một tia do dự, “Chúng
ta. . . . . . hay là đừng lấy bức họa nữa.”
“Ngươi không muốn khôi phục lại dung mạo à?” Hắn đối với ánh mắt của ta có một chút nộ khí.
Ngón tay của ta cứ vô thức di di bùn đất trên mặt đất, “Hay là nghĩ biện pháp khác đi. . . . . .”
Hắn một phen chụp lấy vai phải của ta, khí lực rất lớn, khiến ta có
hơi đau đớn, hắn lạnh lùng nói, “Ngươi đã không còn đường thối lui rồi.” Rồi siết chặt bả vai của ta, liền mạnh mẽ kéo ta tiến vào Trường Sinh
điện bốn bề vắng lặng.
Sao trời lấp lánh, điểm điểm như châu ngọc, soi sáng đường đi cho
chúng ta. Mùa hạ côn trùng kêu vang thâm thâm, tú lục tân hồng như đổi,
ửng đỏ trắng noãn, phất tường thụ động. Chúng ta thực dễ dàng liền tiến
nhập tẩm cung nội, đẩy cửa ra kia trong nháy mắt, bỗng dưng có mai hương nhàn nhạt truyền đến, ta kinh ngạc đạm ngửi mùi hương, Trường Sinh điện thanh lãnh như thế, lẽ nào có người đã đến quét tước qua?
Nhanh chóng đẩy cửa ra, một phiến cửa sổ vừa mổ liền bị ánh trăng
nương tiến vào bên trong, ta nương theo ánh nguyệt quang ngời sáng mà
nhìn thấu đến tận góc trong cùng của tẩm cung – nơi đặt những bức họa
sinh động như thực kia. Trong họa đều là vẽ cùng một nữ tử — tuyệt mỹ
thuần nhã Viên phu nhân.
Ta ngừng lại rồi hô hấp, run run đưa tay chạm vào một vài bức họa,
thật sự…… Quá giống! Khó trách khi tiên đế gặp ta lại bị lệ châu dâng
tràn hốc mắt; khi Kì Vẫn gặp ta lại khắc chế không được cảm xúc của bản
thân. Nguyên lai, ta cùng với Viên phu nhân lại giống nhau như thế,
nhưng không…… Vị Viên phu nhân này so với ta còn muốn đẹp hơn vài phần,
thanh nhiên, thoát trần, cao nhã.
Ngay cả một kẻ đã nhìn quen mỹ nữ như Hy cũng có chút thất thần, buồn bã than một câu: “Dung nhan này chỉ có thể tồn tại ở thiên giới.” Cảm
khái một câu, hắn liền thu hồi sự thất thố của chính mình, phút chốc
nhìn ta, đánh giá ta một phen từ đầu xuống chân, “Người trong họa là
ngươi?”
Ta lắc đầu, lại gật gật đầu, lại lắc đầu. Chính mình cũng không biết
nên từ đâu, phiền chán đưa tay nhanh chóng đem bức họa cuốn hảo, thản
nhiên nói: “Đi thôi.”
“Có người!” Hy đề phòng nhìn về phía cánh cửa đang đóngg chặt, nhanh chóng túm lấy cổ tay ta, chạy vào một góc rèm trong điện.
Hồi lâu, ta mới nghe thấy một loạt tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, có người đẩy ra tẩm cung chi môn.
Tim ta đập mỗi lúc một nhanh, thân thể bất giác hướng về phía âm
thanh mà chậm rãi xê dịch, đem Hy đẩy vào trong vài phần. Chỉ chốc lát
sau, chúc quang đại lượng, một màn ánh sáng rạng rỡ chiếu sáng toàn bộ
tẩm cung.
“Hoàng Thượng, ngài vui vẻ chính là mang nô tì tới chỗ này sao?” Thanh âm mềm mại tế mĩ đánh vỡ màn im lặng trong cung.
“Đúng, đây là tẩm cung của Viên phu nhân.” Một thanh âm quen thuộc
bất quá lại trở nên nhẹ bổng xâm nhập vào tai, ta bất giác vén lên một
góc màn, vụng trộm nhìn ra ngoài. Là Kỳ Hữu cùng Tô Tư Vân.
Chỉ cách đây không lâu, bên cạnh hắn vẫn là Doãn Tinh khí chất xuất
chúng trí tuệ cao nhã, nhanh như vậy, người bầu bạn bên cạnh hắn đã trở
thành Tô Tư Vân sao? Hắn chẳng lẽ lại muốn thay đổi người đến đối phó Đỗ Hoàn sao? Tâm của Đế vương cũng thật khó hiểu.
Tô Tư Vân dùng đôi mắt đẹp linh động khó hiểu nhìn hắn, chỉ thấy Kỳ
Hữu gắt gao nắm tay nàng hướng đến vách tường treo đầy tranh của Viên
phu nhân đi đến: “Trẫm đem Trường Sinh điện ban cho ngươi, có muốn
không?”
Nàng ban đầu là sửng sốt, sau đó liền nhanh chóng một phen mỉm cười,
chẳng kịp nhìn đã nhào vào trong lòng hắn,“Hoàng Thượng ngài thật sự đem nó ban cho nô tì?”
Hắn mỉm cười gật đầu, trong mắt mang theo nhu tình không cách nào che dấu được. Loại ánh mắt đó từng chỉ thuộc về một mình ta, không……ta vốn
cho rằng ánh mắt đó mãi mãi chỉ là dành cho ta, vì ta mà hiện hữu, lại
không nghĩ rằng, người khác cũng là có thể có được. Hắn sủng Ôn Tĩnh
Nhược là vì nàng giống ta, hắn sủng Doãn Tinh là vì nàng trí tuệ hơn
người có thể lợi dụng, như vậy còn Tô Tư Vân thì sao? Vừa không giống
ta, vừa không đủ thông minh.
Ta cười lạnh một tiếng, đem rèm nhanh buông. Đem Trường Sinh điện ban cho nàng, ý tứ của hắn xem ra đã sáng tỏ. Nơi này không chỉ đại biểu
cho đoạn tình cảm của tiên đế cùng Viên phu nhân, càng chứng kiến qua
Dương quý phi cùng Đường Huyền Tông một đoạn thiên cổ giai thoại, ta
biết, ta đều biết. Sự rời đi của ta cũng không có ảnh hưởng đến hắn,
ngược lại còn giúp hắn có cơ hội ôm ấp giai nhân khác. Hắn là đế vương,
có thể nào lại viễn vông mà cầu hắn cả đời chỉ yêu một nữ nhân?
Bất giác nắm chặt hai đấm, tâm cũng dần dần phục hồi, cuối cùng trở lại bình thản.
“Rất đau.” Hy cúi đầu, ở ta bên tai nhẹ nhàng phun ra hai chữ, ta mới hoàn hồn, nguyên lai ta vẫn hung hăng bấu tay hắn, móng tay hãm sâu vào thịt, huyết ấn mơ hồ hiện.
Ta lập tức buông tay hắn ra, “Ta……”
“Hoàng Thượng, ngài xem nơi này vì sao lại giống như thiếu đi một bức họa?” Thanh âm cả kinh của Tô Tư Vân làm cho ta cùng với Hy nhìn nhau,
ăn ý nhìn sang bức họa đang được cuốn chặt trong tay, lại nghe Tô Tư Vân nói: “Phiến cửa sổ kia như thế nào cũng mở ra? Chẳng lẽ có người đến
đây?”
“Đi ra!”
Một thanh âm hung lệ khiến ta giật mình kinh ngạc, ngược lại với ta,
Hy dùng thần sắc không sợ hãi xốc màn đi ra. Ta cũng theo sát phía sau
hắn, cúi đầu cất bước, không dám ngẩng đầu nhìn Kỳ Hữu, may mắn giờ phút này ta đang che mặt, nếu không, ta cũng không biết phải đối mặt hắn như thế nào.
Hy cùng Kỳ Hữu mặt sau một lúc lâu đối mặt giằng co, ai cũng không
nói gì. Nhưng thật ra Tô Tư Vân lại vô cùng sợ hãi, trốn ở sau lưng Kỳ
Hữu, hé nửa gương mặt ra bên ngoài kêu to: “Có thích khách, người đâu,
có thích khách!”
Ta trong lòng thầm kêu không ổn, kinh động tới thị vệ trong cung thì
cho dù Hy có võ công lợi hại cũng nhất thủ nan địch quần hùng, huống hồ
bên người hắn còn mang theo ta.
Chỉ thấy Hy đột nhiên ngưng lực tung một chưởng, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà giành lấy thế tiên phát chế nhân, một bước liền
bức thẳng đến huyệt thiên linh cái của Kỳ Hữu. Kỳ Hữu thân hình như hạc, dễ dàng né đòn này, lại không nghĩ rằng Hy chưởng thế vừa chuyển, song
chỉ nhất khấu, tiến tới siết chặt vào cổ của Tô Tư Vân. Nguyên lai, mục
tiêu của hắn hắn không phải là Kỳ Hữu mà là Tô Tư Vân.
Rất nhiều thị vệ đóng ở bên ngoài đều nhất loại xông vào, rút đao tướng hướng.
Hy như trước gặp biến không sợ, lạnh giọng cảnh cáo, một tay kia gắt
gao cầm lấy cổ tay ta, đem ta hộ ở sau người, “Ai dám động, nàng ta sẽ
chết thật sự thảm!”
Kỳ Hữu đứng lặng tại chỗ, bất động thanh sắc hạ lệnh: “Thả bọn họ đi.”
Bọn thị vệ đều nhường đường phóng chúng ta rời khỏi tẩm cung. Mới vừa ra cửa, lại là một đám mấy nghìn cấm vệ đuổi tới, vung đao kiếm cùng
cung tên về phía chúng ta. Trường hợp này, cực kỳ giống tình cảnh năm đó nhị hoàng thúc soán ngôi.
Một cái bóng đen như quỷ mỵ phi thân xuất hiện, một thanh đao lóng
lánh ngân quang hướng thẳng vào đỉnh đầu ta. Hy vừa thấy tình thế không
ổn, đã muốn bất chấp con tin trong tay, một phen đẩy ra Tô Tư Vân, ôm ta xoay đi, giúp ta đỡ lấy một đao trí mạng, thuận thế rút một thanh
nhuyễn kiếm thoạt nhìn rất mỏng manh chỉ về phía Kỳ Hữu, Hy thủy chung
nắm chặt tay cổ tay của ta, đem ta hộ ở phía sau.
Mắt thấy kiếm từng tấc một tới gần Kỳ Hữu, tâm ta không khỏi bất ổn
vang lên từng nhịp rõ ràng, hắn…… phải chết dưới kiếm của Hy sao?
Tô Tư Vân lại không biết từ chỗ nào vọt ra, che ở trước người Kỳ Hữu, thay hắn đỡ một kiếm trí mạng. Một màn này khiến ta chấn kinh!
Một tình huống hết sức chỉ mành treo chuông, Hàn Minh phi thân tiến
lên, huy đao tiệt hạ một kiếm của Hy, sau đó kiên định chắc trước mặt
bọn họ. Ánh mắt của ta xẹt qua Hàn Minh, nhìn Tô Tư Vân lệ vũ lê hoa,
nước mắt sớm tràn đầy mặt. Nàng nghẹn ngào nói: “Hoàng Thượng…… Nô tì
thật sợ…… Thật sợ ngài gặp chuyện không may.”
Kỳ Hữu vỗ nhẹ hai vai nàng, an ủi nàng, “Đừng sợ, trẫm sẽ không rời khỏi ngươi, sẽ không có việc gì!”
Từ khi nào bắt đầu, tình cảm của bọn họ thế mà đã sâu đậm đến mức có thể khiến Tô Tư Vân dùng cả sinh mệnh để thủ hộ?
Hàn Minh dùng đao chỉ vào hai người chúng ta, lạnh giọng hỏi: “Các ngươi là ai?”
Đằng sau lớp hắc sa che mặt vang lên tiếng cười lạnh của Hy, hắn liền huy kiếm liền bức về phía Hàn Minh, thế như tật phong. Hàn Minh nghiêng người tránh qua, thuận thế hồi một đao. Nhất thời, điện quang hỏa
thạch, tiếng đao kiếm va vào nhau leng keng. Hy một mặt muốn che chở ta
khỏi thế đao của Hàn Minh, một khác mặt còn muốn tập trung tinh lực cùng Hàn Minh giao chiến, hắn rõ ràng đã uống thế hạ phong.
Bao nhiêu lần đao của Hàn Minh bức tới, suýt khiến ta vong mạng, đều
là Hy giúp ta ngăn lại. Ta chợt thấy Kỳ Hữu tiếp nhận cung nỏ từ một gã
cấm vệ, dùng sức khai cung, nhắm thẳng về phía Hy, các đốt ngón tay vì
thật dùng sức mà trở nên trắng bệcg, mũi nhọn bạch ngân nơi đầu mũi tên
dưới ánh trăng lóe lên hàn quang.
“Cẩn thận!” Ta mới mở miệng nhắc nhở, Kỳ Hữu đã nhẹ buông tay, tên
nhanh chóng trực chỉ vào ngực của Hy, mà Hy như trước cùng Hàn Minh
triền đấu, đối với mũi tên bất thình lình phóng tới này tuyệt không có
chút phòng bị nào.
Trong lòng một phen quýnh lên, ta phi thân bổ nhào đến, vì Hy đỡ lấy
một tên kia. Nó bắn thủng vai trái của ta, đau đến mồ hôi lạnh rơi. Lại
là một đao cắm vào bụng ta, ta nhìn Hàn Minh, hắn cương ở tại chỗ, bàn
tay vẫn như trước siết chặt thanh đao đâm vào bụng ta, đồng tử vốn mang
theo hờ hững cùng sát khí đột ngột biến đổi, cẩn thận nhìn chằm chằm vào mắt ta, hiện lên phức tạp, kinh ngạc.
“Ngươi……” Hắn mấp máy môi, muốn nói gì đó, lại một chữ cũng nói không nên lời.
Hy thừa thế đưa tay ôm ngang lấy hông ta, phi thân chạy trốn. Thị vệ
muốn đuổi theo lại bị một câu của Hàn Minh: “Giặc cùng đường đừng truy”
ngăn lại. Máu của ta dọc theo cánh tay chảy xuống, đọng giọt trên cuộn
tranh.
Chúng ta trốn khỏi hoàng cung, mà đau đớn trên người sớm làm ta chết
lặng. Ta vô lực ngồi phịch vào trong lòng Hy, cố gắng khống chế ý thức
của chính mình: “Đi…… Sở Thanh…… Vương phủ.”
Lúc Hy mang theo ta đi vào Sở Thanh vương phủ, ý thức của ta vẫn rõ
ràng như trước, bởi vì vẫn luôn có một âm thanh trong đầu vang lên, nói
với ta: Không thể ngủ được, nếu không sẽ không thể tỉnh lại được nữa.
Ta đem “Phượng huyết ngọc” trong người đưa cho vương phủ thủ vệ, bọn
họ mới mang theo ngọc bội vội vàng chạy vào phủ thông báo Vương gia. Nói về vật “Phượng huyết ngọc” này, thật đúng là sai sót ngẫu nhiên lại
chuyển vào tay ta, ta vẫn nhớ mang máng đêm đó ta cùng với Kỳ Vẫn nhất
bút giao dịch.
“Sở Thanh vương, ta biết ngươi muốn ngôi vị hoàng đế kia…… Không, ngôi vị hoàng đế nguyên bản chính là của ngươi.”
“Ngươi tựa hồ cái gì đều biết.”
“Cho nên ta mới dám cùng ngươi bàn chuyện giao dịch.”
“Vậy ngươi có thể giúp ta làm chuyện gì?”
“Nay Vương gia trong tay không nắm thực quyền, cho dù có lợi thế hơn
người, cũng vô pháp kéo Kỳ Hữu khỏi đế vị. Mà ta, có thể giúp ngài gặp
mặt Dục Quốc hoàng đế, ta tin tưởng, hai người các ngài sẽ có chung một
mục tiêu.”
Kỳ Vẫn nghe xong lời của ta, liền từ vạt áo lấy ra “Phượng huyết
ngọc” giao cho ta, khóe môi vẫn gợi lên ý cười lạnh nhạt, nhưng trong
đáy mắt đã có dã tâm rất rõ ràng, “Chỉ cần sự thành, ta có thể đáp ứng
tất cả mong muốn của ngươi.‘Phượng huyết ngọc’ làm chứng.”
Kỳ Vẫn tự mình ra khỏi phủ dẫn chúng ta vào một gian mật thất. Hy sai người mang tới băng gạc, dược liệu, nước ấm, mà trong tay ta lại thủy
chung nắm chặt lấy bức họa kia, không chịu buông lỏng. Kỳ Vẫn rút bức
họa ra khỏi tay ta, trong nháy mắt sắc mặt đột nhiên thay đổi, cứng ngắc mở miệng hỏi: “Các ngươi vì sao lại trộm bức họa này?”
Hy không chút hoang mang xé mở xiêm y trên bụng ta, giúp ta cầm máu,
có mồ hôi lạnh tích lạc trên trán hắn, “Người trong họa là nàng.”
Kỳ Vẫn bàn tay có chút run run, thật lâu sau không thèm hỏi lại, mà
Hy lại giúp ta thượng kim sang dược, máu từ vết thương vốn từng đợt từng đợt tuôn ra, cuối cùng được tầng tầng băng gạc đem miệng vết thương dọc theo sống lưng tất cả tinh tế quấn quanh.
“May mắn không thương tổn đến chỗ yếu hại. Vương gia, giúp ta đỡ lấy
nàng, ta hiện tại phải rút mũi tên trên vai nàng ra.” Hy phun ra một
hơi, sau đó lau đi mồ hôi trên trán, lại hỏi ta, “Có thể trụ nổi không?”
Tuy rằng giờ phút này ta đã ý thức hỗn độn, rất muốn nhắm mắt lại mà nặng nề ngủ đi, nhưng là, ta như trước quật cường gật đầu.
Trong một khắc rút tiễn ra khỏi người ta, Kỳ Vẫn đột nhiên khẳng định mà ủ dột nói: “Ngươi là Phức Nhã công chúa.”
Tên giờ phút này đã rút khỏi vai ta, đau đớn kịch liệt đem ý thức ta
cuốn sạch, ta thấy trong ánh mắt Hy hiện lên một chút bất khả tư nghị
quang mang.