Khuynh Thế Hoàng Phi

Chương 6: Q.1 - Chương 6: Khoản khoản phụng cầu hoàng




Vừa đến Kim Lăng thành, phụ thân liền tiến cung diện kiến Hoàng Thượng, còn ta lại theo Lưu công công đến Tây cung – nơi Hàn chiêu nghi chính vị.

Những đài hoa nhỏ nhắn tinh tế ẩn núp sau cánh hoa, trong sắc có hương, trong hương có sắc. Sắc hoa đỏ thắm, bạch điệp bay lộng cỏ cây, đường đi không bằng phẳng đồng điệu mà cao thấp, khúc khuỷu như đường núi. Tây cung tuy không cao nhã đường hoàng như Đông cung, nhưng lại hoa mỹ mà sâu sắc, cảnh sắc đẹp đến câu động nhân tâm, tựa như vừa đặt chân vào tiên cảnh.

Đông cung cũng tốt tây cung cũng tốt, khó trách người trong thiên hạ đều xưng hoàng cung là “thiên đường nhân gian”. Cả triều văn võ không tiếc tiêu tan hết sản nghiệp chỉ để thiên kim nhà mình vào cung, hậu cung phi tần sử dụng hết mọi chiêu thức, thủ đoạn chỉ để có được chỗ đứng vững chắc. Vì những tham muốn cá nhân này, không biết đã có bao nhiêu lương dân vô tội phải trở thành vật hi sinh của cuộc đâu tranh đầy âm mưu của quyền lực.

Rất nhanh chúng ta đã đến Vọng nguyệt đình ở trung tâm Phi Hương cung biệt uyển, xa xa chỉ thấy một nữ tử thân khoác tử tiêu phượng y, diễm dã mà quyến rũ. Tóc đen như mây, đôi mắt sáng rực hữu thần, nhan sắc có thể sánh cùng Hán cung Phi Yến, Tây Chu Bao Tự, nếu không phải là Hàn chiêu nghi quý sủng lục cung, còn có thể là ai?

Ta hướng nàng hành lễ, nàng liền ban ghế cho ta, để ta ngồi cùng một bàn với nàng. Ta liền vâng lời hướng đến bên trái nàng ngồi xuống, lúc này mới chú ý tới, trong đình nội còn có một người, y đang ngồi phía bên phải nàng, đối diện ta. Hắn tuấn tú ngất trời, khí chất trầm tĩnh phong nhã, ánh mắt sắc bén giống như có thể nhìn thấu hết thảy vạn vật. Đầu mày cách xa nhau, lại có bề sâu, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào ta, có chút đăm chiêu.

“Vị này là đệ đệ của bản cung – Minh Y hầu” – Hàn chiêu nghi thấy ta vừa gặp hắn đã nhìn đến xuất thần, cho nên lên tiếng giới thiệu cho ta.

Y là người thống lĩnh ba mươi vạn cấm vệ quân – Hàn Minh? Ta lập tức nhớ tới phải hành lễ, nhưng thanh âm của y so với hành động của ta vốn nhanh hơn, một tiếng “Miễn lễ” trầm lạnh, mang theo cảm giác băng giá run người, thanh âm này giống như đã từng nghe qua, lại không nhớ đã từng gặp hắn. Theo lý thuyết mà nói, hắn tuấn tú như vậy, lại có thân phận cao đến thế, người như hắn chỉ cần ta gặp qua một lần, ắt sẽ không quên.

“Bản cung nghe nói mấy tháng trước Phan nhị tiểu thư ngươi trên đường về nhà bị người bắt đi, hiện tại có thể bình yên trở về, bản cung rất an tâm”. Nàng nở nụ cười quyến rũ, lại nhẹ nhàng mơn trớn bàn tay đang để trên bàn của ta.

Nàng ở trong cung cấm lại biết được chuyện ta bị bắt, chẳng lẽ nàng phái người theo dõi ta? Dụng ý của nàng rốt cuộc là gì?

“Ngươi đang nghi ngờ bản cung có dụng ý kỳ quái gì phải không? Bổn cung cũng muốn nói trắng ra” – Thanh âm của nàng vốn nguyên bản là kiều mị, lại phá lệ trở nên nghiêm túc, trịnh trọng – “Ta muốn đem ngươi tặng cho Hoàng Thượng!”

Giống như vừa nghe thấy một việc nực cười nhất trong thiên hạ, ta đột nhiên đứng thẳng dậy, dùng ánh mắt không thể tin mà nhìn chằm chằm Hàn chiêu nghi, nàng vẫn như trước, vẻ mặt không thay đổi, ta cất tiếng hỏi: “Nương nương người đang nói gì?!”

“Ta đã phái người điều tra ngươi, gia thế sạch sẽ, phụ thân cũng không can hệ gì tới các đảng phái trong triều, còn có một việc quan trọng, ngươi là bị hoàng hậu nương nương đuổi ra khỏi cung”. Nàng đưa tay chỉnh lại kim kết rối tung sau gáy, tao nhã đứng lên, cùng ta đối diện thật lâu sau.

“Vì sao chọn ta?” – Sự tình mấu chốt ngay tại nơi này, có lẽ chỉ cần vấn đề này có đáp án, mọi nghi vấn đều được giải đáp gọn gàng.

“Cũng khó trách, toàn bộ hoàng cung chỉ nhóm tú nữ đầu tiên của hoàng gia mới từng gặp qua Viên phu nhân!”. Tuy ý tứ của nàng mập mờ không minh bạch nhưng cũng đủ khiến ta tâm tư chao đảo mấy hồi.

“Ý người … là ….!”

“Phan nhị tiểu thư cùng Viên phu nhân quả thật có tới bảy phần giống nhau.”



Kỳ Hữu vừa mới gặp ta đã bất chấp nguy hiểm cùng thân phận của mình cứu ta, dùng tà mị ngữ khí thuyết phục ta cùng hắn giao dịch …

Lúc ở Hương Tuyết Hải, Kỳ Vẫn vừa mới gặp ta mà trong mắt đã dâng lên đủ cảm xúc phức tạp, đối với ta cũng đột nhiên ôn nhu ….

Khi ta đem bức tranh thêu bày ra trước mặt hoàng hậu, trong mắt nàng là kinh hoàng cùng thất thố, lại còn giận dữ đuổi ta ra khỏi cung …

Hàn chiêu nghi chỉ vừa gặp ta, lại đối ta dị thường nhiệt tình …

Một màn bí ẩn được vén lên, đáp án cuối cùng dĩ nhiên là: ta cùng với Viên phu nhân có bảy phần tương tự. Ta hé môi, cứng ngắc nói vài chữ: “Nương nương như thế nào biết được tướng mạo của Viên phu nhân?”

“Chỉ cần ngươi đi Trường Sinh điện, vào tẩm cung Viên phu nhân, một vài bức bức họa sinh động sẽ cho ngươi đáp án.”

Chưa hướng Hàn chiêu nghi cùng Minh Y hầu hành lễ, ta đã rời đi. Hiện tại ta chỉ có một ý niệm trong đầu, ta muốn đi Trường Sinh điện. Tuy rằng biết Hàn chiêu nghi chính là đang cố ý muốn ta đến Trường Sinh điện, tuy rằng biết ta nếu vào Trường Sinh điện cũng không tìm được gì, nhưng ta nhất định phải đi. Ta nhất định phải tận mắt nhìn, nếu không ta tuyệt đối không tin tưởng.

Nhìn cửa cung Trường Sinh điện cách ta ngày càng gần, ta càng tăng nhanh cước bộ, lại bị một thân ảnh màu trắng chặn đường.

“Không được vào”. Hắn đang cảnh cáo ta sao, chẳng phải hết thảy mọi chuyện đều là do hắn sắp đặt sao? Từ lần đầu nhìn thấy ta, hắn đã hạ quyết tâm phải dâng ta cho Hoàng Thượng.

Ta lướt qua hắn, nhưng chỉ trong tích tắc, cánh tay lại bị hắn gắt gao tóm trụ. Khí lực của hắn rất lớn, giống như có thể đem xương cốt ta bẻ gẫy hết thảy, đau đớn từ cánh tay lan tràn đến toàn thân, nhưng đau đớn chỉ khiến ta càng thêm thanh tỉnh. “Ngươi quang minh chính đại kéo trụ ta như vậy, không sợ bị người khác hoài nghi chúng ta có quan hệ sao?”

“Không được vào!” Vẫn là ba chữ này, lạnh lùng cảnh cáo kèm theo một tia sắc bén, thật là phức tạp. Ngày đó hắn ngụ ý chỉ dẫn ta đến Trường Sinh điện, căn bản là muốn ta đến bính kiến Hoàng Thượng. Chỉ là không may gặp phải Hàn chiêu nghi, khi đó hắn cũng đã hạ quyết định phải đẩy ta đến đó.

“Ngươi sẽ không sợ kế hoạch của ngươi đã bỏ sông bỏ biển sao?” – Ta nổi lên một trận cười lạnh, trong thanh âm không có dù chỉ một chút tình cảm.

“Ta nói, không – được – vào!” – Vẫn là những lời này, hắn hiện tại còn chờ cái gì? Ta hiện tại cũng đã quyết định muốn vào, trở thành nữ nhân của Hoàng Thượng để báo đáp ân cứu mạng của hắn, cũng để hoàn thành đại kế báo thù của ta, hắn lại ngăn cản ta, chẳng lẽ hắn do dự sao?

Vân Châu đúng lúc chúng ta giằng co mãi không kết quả chạy tới, nàng dùng vẻ mặt lo lắng nhìn hai chúng ta nói: “Chủ tử, thừa dịp chưa có ai phát hiện, người nhanh chóng rời đi, ta sẽ trông cô nương!”

Tay hắn buông lỏng, cánh tay đang bị siết chặt của ta được giải thoát, chỉ là trận đau đớn kia lại chưa hết. Hắn thâm ngưng liếc ta một cái, nói vào tai Vân Châu một điều, lặp đi lặp lại những ba lần: “Nhớ kỹ, nhất định không cho nàng ấy đi vào.”

Ta bị Hàn chiêu nghi bố trí cho lưu lại ở Tây cung Lãm Nguyệt lâu, nàng nói cho ta biết, chỉ cần ta đồng ý cùng nàng hợp tác, ta có thể trở thành nữ nhân được Hoàng Thượng sủng ái nhất. Ở hậu cung ta có thể muốn gió được gió, muốn mưa gọi mưa, Phan gia càng không cần nói tới, từ nay về sau một bước lên mây, quyền khuynh hướng dã. Ta hỏi nàng, chẳng lẽ nàng không sợ ta cướp đi địa vị độc tôn sủng ái bên cạnh Hoàng thượng của nàng, nàng nói bất luận cái giá phải trả là gì, nàng chỉ cần ta giúp nàng một điều: loại bỏ hoàng hậu, không hơn không kém. Thực kinh ngạc thay! Hận ý của Hàn chiêu nghi đối hoàng hậu lại có thể đạt tới loại trình độ này, không tiếc mọi giá.

Ta ngồi tựa lưng trong dục dũng (bồn tắm) đầy hoa hồng, Vân Châu dùng hai bàn tay non mềm nhẹ nàhng hắt từng đợt nước ấm áp lên làn da ta, sau đó giúp ta nhẹ nhàng vuốt ve. Trong đầu ta lúc này chỉ có câu nói của Hàn chiêu nghi quanh quẩn: “Ngươi cùng Viên phu nhân có bảy phần tương tự”. Câu nói đó một lần rồi lại một lần không ngừng vang vọng trong đầu ta như tiếng ma rên quỷ hờn, tra tấn ta đến phát điên, thảo nào Kỳ Vẫn đối với ta ôn nhu như vậy, thì ra là do ta giống mẫu phi của hắn, còn có lý do nào buồn cười hơn! Tình cảm của hắn đối với ta hoàn toàn xuất phát từ tâm tư một đứa trẻ đối mẫu thân một lòng không muốn xa rời.

“Vân Châu, các vị Vương gia vẫn còn trong cung phải không?” – Ta hỏi.

“Chắc vậy, bọn họ còn chưa đại hôn, qua mấy ngày nữa, đợi đại hôn của tất cả bọn họ kết thúc mới rời cung trở về phủ đệ của mình!”

Ta đau đầu, đem mắt nhắm lại, nhớ tới ngày ấy Kỳ Vẫn tặng cho ta ngọc bội, ta cũng nên trả lại cho hắn, ta căn bản không có quyền giữ lấy ngọc bội này. Bên tai lại nghe Vân Châu nói với ta chuyện của Kỳ Hữu, ta lập tức cắt ngang ngăn nàng nói tiếp, hiện tại ta không nghĩ mình lại muốn nghe đến cái tên này.

“Cô nương…… Kỳ thật chủ tử rất quan tâm đến người, ngày ấy lúc người mất tích, ngài thật sự hốt hoảng. Vân Châu theo chủ tử bốn năm, lần đầu tiên thấy trên mặt ngài xuất hiện biểu tình kích động như vậy!”. Vân Châu không để ý tới sự ngăn cản của ta, vẫn như cũ mà tiếp tục kể với ta chuyện của Kỳ Hữu.

Ta tằng hắng một trận hừ lạnh trong lòng, nếu hắn sốt ruột, sợ ta làm kế hoạch của hắn thất bại, tại sao không cho ta biết mọi chuyện từ đầu?

“Chủ tử tự mình dẫn theo một tiểu đội binh mã, đem chiến thuyền tới chặn chiếc thuyền chúng ta đã đi, ngài đặt ra nghi vấn với những kẻ xảy ra xung đột với người trên thuyền hay có quan hệ đặc biệt với người, ngay cả những người từng nói chuyện với người một lần cũng bắt lại”. Vân Châu cứ một câu rồi một câu làm cho ta toàn thân cứng đờ, ta không thể tin được, trừng mắt nhìn Vân Châu … Có lẽ nên nói ta đang coi Vân Châu là Kỳ Hữu để ra sức trừng, như vậy có lẽ thỏa đáng hơn.

“Đã bắt những ai?”

“Kẻ đầu tiên đương nhiên chính là tên Lý công tử ngu ngốc đó, sau đó là Tử Hoành, còn có Ôn cô nương, còn có mấy tên tiểu nhị ….”. Nàng từng bước từng bước liệt kê, ta nhanh chóng tóm lấy tay nàng hỏi: “Ôn cô nương, có phải hay không là Ôn Tĩnh Nhược?”

“Chủ thuyền cũng gọi cô ta như vậy!” – Vân Châu trả lời mà chưa kịp suy nghĩ, gật đầu đáp ta.

Nạp Lan Kỳ Hữu, hắn thế nào …. thế nào …. đầu ta một mảng trầm trọng, suy nghĩ hoàn toàn không thể tiếp tục chuyển động, rốt cuộc ngã vào một vực sâu không đáy. Nếu ta có thể vĩnh viễn ngủ say như vậy, có lẽ ta sẽ không phải tiếp tục đối mặt với những tháng năm mà chính ta cũng cảm thấy dơ bẩn, cũng không một thân một mình gánh vác hai chữ “Phục quốc” nặng nề, ta … ta chỉ mới mười sáu tuổi mà thôi.

Khi ta lại tỉnh lại đã là hai ngày sau, Vân Châu nói ta nhiễm phải phong hàn. Liên tục hai ngày vẫn sốt cao không lùi, thường xuyên nói mê. Hàn chiêu nghi đã nhiều lần đến thăm ta, số thuốc bổ trên bàn tất cả đều do Hàn chiêu nghi tự mình mang đến. Ta đưa tay sờ sờ vạt áo, ngọc bội đâu? Ta đột ngột nhảy bật khỏi giường, Vân Châu không dự đoán được ta sẽ đột nhiên đứng khỏi giường thế này, chén dược vừa hâm nóng trên tay lập tức mất đà lảo đảo, toàn bộ hắt thẳng lên người ta.

“Cô nương…… Cô nương, người không sao chứ……!” – Vân Châu bị dọa đến choáng váng, lập tức rút khăn thêu giúp ta lau đi phần dược dính trên người.

Ta một chút cũng không cảm thấy đau đớn dù chén dược nóng bỏng đã đổ khắp người, nắm chặt bàn tay đang lau loạn trên người ta, ta gấp rút hỏi: “Ngọc bội của ta đâu?”

Cánh tay Vân Châu cứng đờ một lúc, hồi tưởng một hồi, nàng bỏ chạy đến trước bàn trang điểm, lấy sức hộp trước bàn mở ra, cầm lấy khối ngọc bội đặt bên trong: “Là nó sao?”

Run run tiếp nhận khối ngọc bội mang một màu huyết phiếm như trước, gắt gao cầm chặt, cuối cùng vẫn phải buông lỏng ra. Ta vô lực tựa theo thành giường đứng lên, lúc này mới cảm giác được trên người đang chịu tổn thương đau đớn, chịu không nổi đến mặt nhăn mày nhíu. “Vân Châu, ta hiện tại muốn đi ra ngoài một chuyến, giúp ta thay quần áo.” Ta tận lực điều chỉnh ngữ khí để không lộ ra ngữ khí yếu ớt, chỉ là ta đã quá suy yếu đến mức thanh âm phát ra đều khàn khàn.

“Thân thể người như vậy, còn muốn đi đâu?”. Nàng đỡ ta dậy, cẩn trọng, chỉ sợ buông lỏng tay một chút ta sẽ ngã xuống.

“ Chuyện …. rất trọng yếu!”

Ngồi trước bàn trang điểm, nhìn hai gò má tái nhợt thảm đạm như băng tuyết, hai cánh môi nhợt nhạt khô nứt, hai tròng mắt tiều tụy mê ly vô thần, ta thế này vẫn được gọi là đẹp sao? Vân Châu thật cẩn thận giúp ta bới cao lọn tóc phía sau, ta cầm lấy yên chi nhẹ nhàng trang điểm lại cho chính mình, đôi tay lúc này vẫn đang run rẩy.

“Cô nương, chờ Vân Châu giúp người bới tóc xong sẽ trang điểm giúp người!”. Nàng cầm lấy cánh tay đang run rẩy của ta, hai bàn tay của ta cũng vô pháp thu lại.

Buông yên chi, Vân Châu cầm lấy my bút mà thay ta vẽ chân mày, nét vẽ mỏng tựa lưỡi liềm, sinh động chân thật.

Gương mặt vốn tiều tụy nhờ bàn tay khéo léo của Vân Châu đã trùng phục mỹ thái, tựa hồ so với ta trước kia chỉ có đẹp hơn chứ không thua kém. Chỉ cần ta không lên tiếng, nhất định chẳng ai đoán được ta đang hư nhược thế nào.

Ta nghe Vân Châu nói, Kỳ Vẫn từ nhỏ đã mất mẹ, do ma ma trong cung cẩn thẩn chăm sóc mà lớn lên. Mãi đến năm hắn mười tuổi, Hàn chiêu nghi tấn phong đứng đầu Cửu tần, Hoàng Thượng đã đem hắn phó thác cho nàng dưỡng dục, tình cảm của hai người lúc đó không cần ai nói cũng biết ngày một dâng cao. Mặc dù nàng không phải mẫu phi của Kỳ Vẫn, nhưng chiều nào say khi tan triều hắn cũng đến Tây cung hướng nàng thỉnh an. Nếu nói hắn không coi nàng là mẫu phi, thì không thể nào có chuyện thân mật khăng khít như lúc này. Có lẽ xét cho cùng Hàn chiêu nghi và hắn có bao nhiêu quan hệ chất chồng, dẫn đến tạo thành tình huống như bây giờ.

Ra khỏi Lãm Nguyệt lâu, ta đến trước Cảnh Nhân điện, đây là nơi Kỳ Vẫn đang ở. Dọc theo đường đi ta lo lắng suy nghĩ, rốt cuộc khi gặp hắn ta nên nói gì, ta chuẩn bị danh sách một loạt những điều muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy không ổn. Mãi đến lúc tiến vào Cảnh Nhân điện ta vẫn không nghĩ ra nên nói gì với hắn, hắn đã xuất hiện trước mặt ta.

Hắn vẫn như trước, đôi mắt đó vẫn u buồn lạnh nhạt, khi nhìn thấy ta hắn tựa hồ rất kinh ngạc, hắn vốn không đoán được ta sẽ tìm đến hắn. Ta dùng sức nở một nụ cười thật tươi, hắn yên lặng ngồi xuống, ta cũng chưa cử động.

“Ngươi làm sao vậy? Hôm nay trông ngươi là lạ!” – Hắn quan tâm hỏi, thanh âm thanh nhã như cỏ cây trước xuân phong, xao động lòng người.

“Vương gia, ta đến để trả lại cho ngài thứ này” – Ta đem bàn tay đang nắm chặt thành quyền mở ra trước mặt hắn, khối ngọc bội yên lặng nằm trọn lòng bàn tay ta.

“Ta không phải đã nói ngươi thay ta bảo quản sao?” – Hắn cũng không có ý tiếp nhận.

“Phan Ngọc vô đức vô năng, không thể giữ nổi ngọc bội quý giá lại trọng yếu thế này”. Tay của ta thẳng tắp như trước đưa đến trước mặt hắn, đã chạm một chút vào người hắn.

“Ta nói ngươi có tư cách là có tư cách.”

“Nhưng, ta không muốn có tư cách này.”

Trong không khí nhất thời tràn ngập một cỗ hàn khí đông lạnh. Ánh mắt hắn cũng bắt đầu thay đổi, không còn là ôn nhuận trầm thấp, mà là lạnh lùng hỗn loạn hòa cùng vài tia lửa giận. Ta kéo hắn lại, hai tay đem ngọc bội nhét vào trong tay hắn, hắn không cự tuyệt, tiếp được khối ngọc kia.

“Phan Ngọc cáo từ”. Ta hành lễ, nhanh chóng xoay người, không hề lưu luyến mà rời đi.

Hoa sen dần tàn, dương liễu dần thưa, tiếng ve rả rích hoảng loạn cuối hè, không gian bắt đầu trở lạnh, mây mù phủ nhàn nhạt. Ta một mình bước chậm giữa làn mưa phùn lành lạnh đang thổi qua Tây cung, suy nghĩ đến xuất thần. Ta cùng với Kỳ Vẫn hẳn là đã kết thúc, ta đây đã có thể hành sự không vướng bận, đúng không?

Đầu ta dấy lên một trận choáng váng mờ mịt, suy tư càng ngày càng nặng, mưa phùn hỗn loạn đem tầm mắt của ta đẩy vào một khoảng mơ hồ. Ta mù mờ mà đảo một vòng quanh Tây cung, mà ngay cả đường trở về ta cũng tìm không ra, chỉ có thể đứng lặng yên trước hành lang dài mà ngẩn người. Thật sự là buồn cười, ta đường đường Phức Nhã công chúa, thế mà cũng có ngày chật vật thế này, nếu đổi lại là trước kia, ta nhất định sẽ không tin tưởng mình lại dùng biện pháp tiêu cực này đối mặt với vấn đề tình cảm.

Nhìn về phía xa, có người đang tiến về phía này, chậm rãi, kim ảnh chói mê mắt. Ta mỉm cười, nhẹ giọng xướng ca một khúc ca quen thuộc:

“Tương ngộ thị duyên, tương tư tiệm triền, tương kiến khước nan.

Sơn cao lộ viễn, duy hữu thiên lí cộng thiền quyên.

Nhân bất mãn, uyên mộng thành không phiếm, cố nhiếp hình tướng, thác hồng nhạn, khoái sảo truyền.

Hỉ Khai Phong, phủng Ngọc Chiếu, tế Đoan Tường, đãn kiến anh thần hồng, liễu my đại, tinh mâu thủy uông uông, tình thâm ý canh trường.

Vô hạn ái mộ chẩm sinh tố? Khoản khoản đông nam vọng, nhất khúc phượng cầu hoàng.”

Gặp nhau là duyên, tương tư ngày ngày, chỉ khó mong ngày gặp lại

Núi cao đường xa, thân thuyền quyên cách xa ngàn dặm

Người không muốn, giấc mộng uyên ương vỡ tan, cố giữ lấy hình tượng, gửi hồn theo cánh hồng nhạn, gửi tin đến nơi xa

Khai Phong hoan hỉ, nâng Ngọc Chiếu trên tay, ngắm Đoan Tường xa, chỉ thấy cánh môi ánh đào hồng nhuận, mày liễu yêu kiều, tinh mâu long lanh ngập nước, tình ý thâm sâu.

Ái mộ vô hạn nói sao thành câu? Chân thành nhìn về hướng Đông nam, hát nên một khúc phượng cầu hoàng.

Một đôi hài thêu Kim Lăng, trên đó thêu một đôi song long tranh châu sinh động, vừa thực thực lại hư hư. Ta ngẩng đầu nhìn chủ nhân của đôi giày đó, tuổi ngoại ngũ tuần, tóc đã điểm bạc, ánh mắt cơ trí, uy nghiêm nhiếp nhân.

“Ngươi ….” – Ta kỳ quái hỏi một câu, hắn lại đột nhiên ngồi xổm xuống đối ta mà nhìn chăm chăm, cầm chặt hai bàn tay lạnh lẽo của ta, đứng trước ta hỏi một câu: “Ngươi là ai?”

“Ngươi là ai?” Ta đảo đảo nhãn tình, đạm cười mà nhìn hắn.

Tầm mắt hắn thủy chung dừng lại trên mặt ta, một khắc cũng không rời đi, hốc mắt nổi lên lệ quang nhàn nhạt, lúc này đã có kẻ nổi giận mà thét lên: “Lớn mật, nhìn thấy Hoàng Thượng còn dám ngồi đó”.

Hoàng Thượng?! Ta mới nhớ tới phải hành lễ, lại bị hắn dùng lực đỡ lại. Hắn hỏi: “Nói cho trẫm tên của ngươi!”

“Hồi Hoàng Thượng, nô tỳ Phan Ngọc.”

“Nhất biệt tương tư không như thuỷ, mạch nhiên hồi thủ dĩ tam sinh”

(Từ biệt tương tư không như nước chảy, bỗng nhiên ngoái lại đã ba kiếp người)

Hoàng Thượng nhợt nhạt cất tiếng than nhẹ, tựa hồ đã muốn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, ánh mắt mang bi thương toát ra từ sâu thẳm tâm hồn.

Rốt cục ta đã hiểu được, Hàn chiêu nghi vì sao nói, chỉ cần ta muốn là có thể đem toàn bộ hậu cung ngoạn chuyển trong lòng bàn tay, cho dù là hoàng hậu quyền khuynh hướng dã cũng không có năng lực làm khó dễ ta. Càng hiểu được vì sao hoàng hậu lại vội vã đuổi ta ra khỏi cung như vậy, Kỳ Hữu vì sao chọn ta làm người giúp hắn thực hiện kế hoạch thừa kế đế vị. Nguyên lai … ta đúng là có giá trị lợi dụng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.