Sự việc của Linh Thủy Y cùng Liên Dận đã qua
hơn hai tháng rồi, mọi thứ đã trở lại bình lặng. Nhưng Liên Thành tựa hồ không
thể buông xuống được, mấy ngày nay luôn ở ngự thư phòng, đã mấy ngày chưa từng
rời khỏi, ta cũng rất ít khi gặp được hắn, mỗi lần hắn đến đều chỉ là vội vội
vàng vàng ngồi vừa một chút liền rời đi, nói là có rất nhiều tấu chương phải
phê duyệt. Ta biết, hắn không thể dứt ra khỏi sự việc của Liên Dận được, là bởi
vì hắn đã quá tín nhiệm người đệ đệ này rồi sao?
Nguyên lai trong gia đình đế vương, tín nhiệm
cùng đề phòng đúng là tương hỗ, ngươi nếu đề phòng, sẽ hủy hoại đi tình cảm
huynh đệ, nhưng ngươi nếu tín nhiệm, thì cái thu nhận được cũng là sự phản bội
vô tình. Ta bản thân từng là công chúa, mỗi ngày khi nhìn thấy phụ hoàng chống
tay suy nghĩ nên lập ai làm thái tử, liền cảm thấy rất kỳ quái, không phải chỉ
là lập thái tử thôi sao, do đâu mà phải hao tâm tổn trí như vậy? Nhưng là trải
qua tranh đoạt hoàng quyền của dòng họ Nạp Lan ta mới rõ được mối lo âu của phụ
hoàng lúc đó. Trị giang sơn so với giành giang sơn càng khó gấp bội phần, chỉ
lo thủ túc tương tàn, phát sinh thảm kịch nhân gian. Mọi người đều ngưỡng vọng
gia đình đế vương, nhưng ai hiểu được nỗi khổ của bậc thân là vương tử?
Từ mấy ngày ngay, Liên Thành bề ngoài đối với
ta vẫn bình thường như trước, nhưng mà nỗi bi thương lúc nào cũng hiện lên
trong ánh mắt hắn là điều không thể lừa được ai. Ta cũng không muốn hỏi nhiều,
kẻo lại lần nữa khơi lên thương tâm của hắn.
Mà mấy ngày nay ta cũng rất ít gặp Hy, nghe
nói Liên Thành liên tiếp triệu kiến hắn vào ngự thư phòng, tựa hồ đang thương
thảo một vài chuyện rất trọng đại. Chẳng lẽ là đối phó với Kỳ Hữu? Nhanh như vậy.
. . . . . Triều đình Kỳ Hữu mới trừ đi Đỗ Thừa tướng, nguyên khí khẳng định hao
tổn, theo lý mà nói thời cơ này quả thật đúng là cơ hội tốt để đối phó Kỳ Hữu.
. . . . . Nhưng mà, thực sự có dễ dàng như vậy không?
Hôm nay ta lại bước vào Ninh Tú cung, mới phát
giác chính mình đã rất lâu lại không đến thăm Nạp Lan Mẫn, kể ra đã một năm trước
từ khi bị Thái Hậu cấm túc. . . . . .
Mà khi ta đẩy cửa phòng ra, là lúc đã thấy
nàng bệnh nằm thẳng đờ trên giường, tiếng ho khan the thé chói tai. Ta lập tức
xông đến bên người Nạp Lan Mẫn, nhìn ả cung nữ hầu hạ nàng, lạnh lùng nói, “Sao
lại thế này?”
“Tiểu chủ nàng mấy ngày liền đều ho khan không
ngừng, nô tỳ đi thỉnh ngự y, nhưng mà bọn họ thấy tiểu chủ không được thánh sủng,
đều không chịu đến trị liệu. Nô tỳ định đến tìm Thần phi ngài giúp đỡ, chính là
ngay lúc đó ngài lại bị cấm túc, căn bản không thể gặp được ngài. Mãi đến mấy
tháng trước chủ nhân mới khỏe lại một chút, nhưng ai biết hôm nay lại tái phát,
mà so với lúc trước tình trạng càng nghiêm trọng hơn rất nhiều.” Nàng bỗng
nhiên quỳ xuống, thân mình thoáng có chút run rẩy.
“Ngươi hiện tại mau đi mời ngự y, nói là mệnh
lệnh của Thần phi, nếu như không đến, chờ rơi đầu.” Ta cắn răng, từng câu từng
chữ phân phó. Nỗi lo lắng trong lòng đối với Nạp Lan Mẫn lại tăng thêm, nàng. .
. . . . nếu xảy ra chuyện, ta phải làm sao giao phó với Kỳ Vẫn? Hắn trước khi
tiễn chúng ta đi, ngàn dò vạn dặn, phó thác ta hảo hảo chiếu cố Nạp Lan Mẫn, ta
thế nhưng lại không làm được, để cho nàng bệnh ra nông nỗi này. . . . . .
Ta hai tay nắm chặt cánh tay mềm mại vô lực
kia, run rẩy thanh âm nói, “Tỷ tỷ yên tâm, lập tức ngươi có thể về nhà, trong
tay Kỳ Vẫn có di chiếu tiên đế truyền ngôi cho hắn, tiên đế. . . . . . thực
thông minh đúng không? Trước khi chết đã chiếu tướng Kỳ Hữu một quân. . . . . .
Cho nên phần thắng trong tay chúng ta nắm chắc rất lớn, rất nhanh thôi, ngươi
có thể trở về bên cạnh hắn, ngươi có thể làm Hoàng hậu, có thể có hài tử của
các ngươi.” Ta không ngừng đem đến cho nàng hy vọng, cho nàng mong đợi, làm cho
nàng có một kỳ vọng kiên trì để tiếp tục sống.
Nàng yếu ớt cười, ánh mắt ảm đạm vô quang chợt
lóe lên một tia sáng, “Hoàng hậu. . . . . . Đứa nhỏ. . . . . .” sau khi cười, lại
là một tia tuyệt vọng, “Không, thân thể của ta sợ là đã không thể chống đỡ đến
thời khắc đó nữa rồi.”
“Tỷ tỷ không được nói bậy, ngươi sao có thể có
việc gì được?” Ta kiên cường nở nụ cười, an ủi vỗ về nàng.
“Sức khỏe của bản thân, ta tự mình biết. Nếu
ta thật sự mất mạng. . . . . . Trở về bên cạnh Kỳ Vẫn. . . . . .”. Nước mắt của
nàng trong khoảnh khắc chảy xuống ào ạt, ướt đẫm chăn gối, nhìn thấy nàng hết
thảy tâm can của ta đều xoắn thắt cả lại, “Nếu có thể, ta thật sự muốn trở về gặp
lại Kỳ Vẫn lần cuối cùng. . . . . .”
Nước mắt của ta tràn ra quanh hốc mắt, miễn cưỡng
nuốt xuống chua xót cười, “Chỉ cần bệnh của ngươi khỏe lại, chúng ta trở về
Nguyên quốc, có được không?”
Ánh mắt của nàng sáng lên” thật vậy không? Thật
sự có thể trở về không. . . . . .”
Ta mạnh mẽ gật đầu.
“Nương
nương, ngự y đến rồi.”
Vừa nghe thấy ngự y đã đến, ta lập tức từ bên
giường đứng dậy, để cho ngự y bắt mạch, cũng không biết là do đứng lên quá
nhanh hay là thân thể không khoẻ, trước mắt một màn u ám, dưới chân hoàn toàn đứng
không vững. Ngự y vội đỡ lấy ta đang lảo đảo, “Nương nương, nô tài bắt mạch cho
người trước đi.”
Ta lắc đầu, “hãy bắt mạch cho Đa La tiểu chủ
trước đi.” Ta tìm một cái ghế tròn nhỏ ngồi xuống, một tay chống cái trán hơi
choáng vắng hoa mắt, xem ngự y dùng tơ hồng bắt mạch.
Sau một lúc lâu, hắn thu hồi sợi tơ, vuốt chòm
râu nói, “Bệnh tình của tiểu chủ vì lâu ngày không được trị liệu mà tích lũy
thành tật, hơn nữa nàng tính tình trầm mặc ít lời, u buồn mà thành tâm bệnh, muốn
chữa khỏi nhất định khó khăn, nô tài cảm thấy hay là trước hết giải tỏa tâm bệnh
của tiểu chủ rồi mới tiến hành trị liệu. Nhưng là. . . . . Có thể trị hết hay
không lại là khó nói .”
Nghe thế, nỗi lo lắng trong lòng ta lại dâng
lên, “Ngươi nói cái gì? Trị không hết?” trước mắt ta đột nhiên cảm thấy một màn
u ám, suýt nữa từ trên ghế ngã xuống, ngự y lập tức tiến lên dìu đỡ ta, “Nương
nương, ngài sắc mặt thực tái nhợt, nô tài hay là chẩn bệnh cho ngài trước rồi lại
bàn về bệnh tình của Đa La tiểu chủ.”
Hắn đem sợi tơ hồng quấn lên cổ tay của ta,
xem xét hồi lâu, lo lắng trên mặt từ lúc ban đầu ngược lại hiện ra tươi cười,
vui sướng nói to, “Nương nương, chúc mừng ngài, là một hỉ mạch. Ngài chính là
người đầu tiên vì Hoàng Thượng hoài thai long tử, chúc mừng chúc mừng. . . . .
.”
Sắc mặt của ta dần dần cứng đờ, nhìn miệng ngự
y mở ra khép lại, đầu óc đột nhiên không thể hoạt động được nữa.
Hắn nói hỉ mạch? Ta đã mang thai ? Làm sao. .
. . . . Có thể
Thanh âm của ta thoáng có chút run rẩy, “Không
thể nào!”
Ngự y bị lời nói của ta khiến cho kinh ngạc một
hồi, “Nương nương, thiên chân vạn xác, ngài đã có mang hơn một tháng.”
Ta vẫn cứ tiếp tục không ngừng lắc đầu, giống
như nghe thấy một tin tức kinh thiên động địa, “làm sao có thể mang thai. . . .
. . Ta liên tục uống xạ hương trong gần nửa năm, sớm đã là không thể có con. .
. . . . Ngươi nhất định chẩn đoán sai lầm rồi.”
Ngự y lại lần nữa se sợi tơ hồng chẩn mạch cho
ta, ta nín thở nhìn biểu tình trên mặt hắn, hô hấp dường như muốn ngừng lại.
Thật lâu sau, ngự y rút về sợi tơ hồng, nghi
hoặc nhìn chằm chằm vào ta, “Nương nương, trong người ngài căn bản không có xạ
hương tồn tại như lời người nói, tại sao lại nói không thể mang thai?”
Ta phút chốc từ trên ghế bật dậy, “Ngươi nói bậy!”
Ngự y lập tức quỳ xuống đất, “Nương nương bớt
giận, lời nói của nô tài từng câu đều là thật, tuyệt không có nửa câu hư ngôn,
ngài nếu không tin, có thể thỉnh thêm vài viên ngự y đến bắt mạch. . . . . .”
Ta liên tiếp lui về phía sau vài bước, “Không
có khả năng. . . . . .” Hai chân đuối dần vô lực, tư tưởng một mảnh hỗn độn.
Trong phòng đột nhiên lâm vào một bầu không khí gượng gạo, quỷ dị đến ngay cả
ta bản thân cũng không dám hô hấp, chỉ có thể gắt gao đem đôi bàn tay của chính
mình xiết chặt lại, móng tay cấu vào lòng bàn tay, đau đớn lan tràn.
Ngự y có chút sợ hãi gọi to một tiếng, “Nương
nương. . . . . .”
Ta trầm mặc thật lâu sau, cuối cùng hít sâu một
hơi, “Việc bản cung mang thai, các ngươi không được nói với bấtkỳ người nào
khác.”
“Việc này. . . . . . Nương nương có thai là một
chuyện tốt. . . . . .” Ngự y vội vàng thốt ra.
Ta lớn tiếng đánh gảy, “Cứ làm theo phân phó của
bản cung, nếu như dám tiết lộ nửa câu, cứ nhằm vào các ngươi mà hỏi tội.”
Mây tan tiếp liền cỏ biếc, điểm điểm là sắc
xuân, nắng ấm gió mát thổi hạt sương, tay áo xanh lót bên trong chiếc áo dệt.
Ta mơ màng chỉnh trang trở về Chiêu Dương cung, trông ra nơi nơi cảnh sắc đều
là ảm đạm vô quang.
U Thảo từ xa thấy ta trở về, liền hướng ta chạy
ngay đến, miệng hô to, “Chủ tử, Hoàng Thượng chờ ngài đã lâu rồi.”
Nghe thế, ta một khắc thất thần, hoảng hốt lùi
về sau mấy bước, muốn quay trở lại.
“Phức Nhã.” Liên Thành một tiếng khẽ gọi làm
ta ngừng cước bộ, ta trông thấy Liên Thành đứng bên trong thềm cửa tẩm cung,
nhìn vào ánh mắt ta một cách chăm chú như thế. Ta thản nhiên lảng tránh đi, chậm
rãi đi về phía hắn.
“Nàng làm sao vậy? Sắc mặt tái nhợt như vậy.”
Hắn lo lắng xoa lên trán ta, “U Thảo, đi thỉnh Hy lại đây để. . . . . .”
“Không cần.” Ta vội vàng đánh gảy.
Bộ dạng lo lắng của hắn dần dần biến mất, thay
vào đó chính là vẻ nghi hoặc, “Nàng rốt cuộc làm sao vậy?”
“Không có gì, ta chỉ thấy mệt mỏi, nghỉ ngơi
là sẽ khỏe lại thôi. Ngươi không phải còn có rất nhiều công việc bề bộn sao,
không cần vì ta mà chậm trễ quốc sự.” Ta miễn cưỡng tươi cười đưa hắn hướng tẩm
cung ngoại đẩy đi.
“Nàng có phải là trách ta mấy ngày nay lạnh nhạt
với nàng, kỳ thật. . . . . .” Hắn sốt ruột muốn giải thích, ta lại cười lắc đầu,
“Không có, ta như thế nào lại trách người chứ. Ta thật sự chỉ là. . . . . . thấy
mệt rồi.”
Nhìn ta, hắn đột nhiên trầm mặc lúc lâu, chỉ lẳng
lặng nhìn ta chằm chằm, tựa hồ nhìn thấu suy tư của ta.
Ta giả bộ không phát hiện, hướng U Thảo cười
nói: “U Thảo, tiễn Hoàng Thượng.” Nói xong, ta cũng không đứng lại thêm, thẳng
bước về phía trong tẩm cung, để lại sau lưng một mảng im lặng, chỉ là, ta thủy
chung không quay đầu lại. Tiếng bước chân vang lên quanh quẩn giữa tẩm cung trống
vắng, ánh nến trên bàn hắt hiu lay động, từng giọt hồng lệ rơi xuống mặt bàn,
ta không suy nghĩ nhiều đã đưa tay ra đỡ. Hồng sáp nóng bỏng rớt trên bàn tay,
ta bị phỏng đến ẩn ẩn đau rát, dùng sức cắn môi dưới, ta không cho bản thân
khóc thành tiếng.
– Đúng vậy, chén mai hoa nhưỡng này của ngươi
cùng trà năm đó ta đã uống, mùi vị giống nhau như đúc.
– Nói cho ta biết, ngươi có phải hay không sớm
đã biết, trong chén mai hoa nhưỡng kia có xạ hương! Cho nên ngày ấy ngươi vừa
thấy ta uống nó, thần sắc liền trở nên kích động như vậy?
– Phải.
– Thực xin lỗi.
– Ngươi đã làm chuyện gì rất có lỗi với ta
sao?
– Không có gì, chỉ cần ngươi hạnh phúc vui vẻ
là tốt rồi. Đi tìm cuộc sống thuộc về chính ngươi, có thể bay bao xa liền cứ
bay bấy xa, đừng bao giờ trở về nơi này nữa.
Nghĩ đến hết thảy những việc đã qua, ta không
khỏi cười lên tiếng……
Rốt cuộc là Hàn Minh lừa ta, chính ta đã hiểu
lầm Kỳ Hữu?
“Chủ tử, người đang làm cái gì vậy?” Vừa bước
vào tẩm cung, Lan Lan lập tức vọt tới bên người ta, một tay gỡ sáp nến đang
dính trên tay ta, khiến lớp nến vừa khô lại bong ra, một bên hô to, “U Thảo,
mau đem một chậu nước lạnh vào đây.”
Nhìn Lan Lan lo lắng, ta như trước lộ vẻ đạm
cười,“Ta không sao, ngươi đi thỉnh Liên Hy đại nhân đến đây.”
Lan Lan do dự một lát, rốt cục buông tay, bước
nhanh như bay ra ngoài.
Ước chừng thời gian một tuần tra, Hy đã có mặt.
Hắn vừa thấy ta liền muốn giúp ta bắt mạch, ta lập tức giấu tay vào trong ống
tay áo, “Hy, lần này ta triệu ngươi lại đây là chút việc muốn hỏi, độc trong cơ
thể ta khi nào có thể trừ sạch?”
“Khoảng ba tháng nữa, chỉ cần ngươi ngày ngày
uống trà do ta điều phối.”
“Y thuật của ngươi quả thật cao minh nha.” Ta
tán thưởng một tiếng, “Vậy ngươi nói thân thể của ta có hy vọng mang thai
không?”
Hi kỳ quái liếc nhìn ta một cái, “Đương nhiên
là có hy vọng.”
“Phải không? Nhưng vì sao ta cùng với Liên
Thành chung phòng đã hơn nửa năm, nhưng lại không thể hoài thai?”
“Thân thể của ngươi vốn dĩ đã rất hư nhược,
cho nên so với nữ tử bình thường dĩ nhiên khó khăn hơn một chút. Đợi cho thân
thể của ngươi hồi phục lại một chút, nhất định có thể vì Hoàng Thượng hoài thai
hài tử. Ngươi không cần phải lo lắng.” Hắn nhỏ giọng trấn an ta.
Ta mỉm cười mà gật đầu, “Đúng rồi, lúc ngươi bắt
mạch cho ta, có hay không phát hiện trong cơ thể ta tiềm tàng…… xạ hương?”
“Không có.” Hắn thực khẳng định mà lắc đầu,
“Ngươi trăm ngàn lần không thể loạn chạm vào thứ đó, nếu ăm nhầm phải, liền thực
sự không thể mang thai.”
“Thật không.” Ta bình tĩnh cười, bàn tay giấu
trong ống tay áo lại run lên nhè nhẹ.
“Sắc mặt của ngươi trông rất kém, để ta giúp
ngươi bắt mạch.”
“Không cần, Hy. Về sau ngươi không cần đến
Chiêu Dương cung giúp ta bắt mạch nữa.”