Khuynh Thế Hoàng Phi

Chương 3: Q.1 - Chương 3: Phụng vũ hoàng huyết khấp




Sau đó ta bí mật đi gặp Hán Thành vương Kỳ Hữu, trước khi ta vào cung, hắn đã đem toàn bộ bản đồ địa hình của Đông cung giao cho ta, tất cả cũng chỉ để tiện làm việc, và trọng yếu hơn cả là không để người khác phát giác ta bí mật đi gặp hắn. Ta cũng từng nghe hắn nhắc qua, hắn sở hữu một nơi gọi là Vị Tuyền cung, tọa lạc giữa Đông cung, tất cả thị vệ ở đó đều là thân tín của hắn, chỉ cần ta có thể tránh khỏi những phần không thuộc Chu Tuyền cung mà ta đã học rõ trong bản đồ thì sẽ không sẽ có vấn đề. Vì vậy ta đi theo con đường màu đỏ trên bản đồ, đó là con đường an toàn giúp ta đến Vị Tuyền cung mà không bị phát hiện. Được thân tín của hắn dẫn đường tới tẩm điện hắn nghỉ ngơi, nhìn vào đã thấy hắn đang ngủ trên giường.

Tuy rằng ta phi thường không nghĩ đến việc phải gặp hắn, nhưng do ta hiện không có chủ ý gì, cũng không dám tự chủ trương, làm hỏng kế hoạch của hắn không nói, chỉ sợ cả cố gắng của ta cũng uổng phí.

“Vương gia!” – Trong phòng không thắp nến, đêm nay thượng thiên cũng cố tình giấu đi ánh trăng, có thể nói giơ tay lên không thấy rõ năm ngón, ta chỉ có thể ngoan ngoãn đứng tại chỗ không dám di động nửa bước, nhỏ giọng gọi hắn.

Thế nhưng hắn tuyệt nhiên không có phản ứng, thế nào lại như vậy? Hắn cả một chút tâm cảnh giác cũng không có sao? Ta lại hơi phóng đại âm thanh một chút mà kêu lên : “Hán Thành vương ?” – Vẫn như trước không một chút động tĩnh, xét về căn cơ võ công của hắn mà nói, ta kêu to hai lần như vậy hắn không thể không phát giác, nhất định là cố ý!

Cơn tức lập tức xông lên gáy, ta dùng trực giác mà xác định hướng đến bên giường hắn, cứ như vậy một mạch đi thẳng, nhưng không ngờ ta đi đứng chật vật thế nào lại để bản thân bị sảy chân, lập tức ngã nhào xuống đất, một cảm giác đau đớn từ lòng bàn tay truyền đến.

Phía sau vang lên một trận cười nhẹ, ban đầu trong phòng chỉ lóe lên một ánh sáng mong manh, yếu ớt soi sáng mơ hồ một góc phòng, thế nhưng chỉ chốc lát sau, hàng hàng ngọn đèn sáng như tuyết được thắp lên, soi rọi cả gian phòng. Đang trong tư thế ngã ngồi trên mặt đất, trong nhất thời ta không thể thích ứng với ánh sáng trước mặt, chỉ có thể nhắm chặt hai mắt một hồi lâu mới dần hé mở. Mắt vừa hé đã trông thấy bộ dạng tà mị cùng đôi mắt tràn ngập ý cười của hắn đang hướng về bộ dạng chật vật của ta. Ta tuy đã ngồi trong tư thế xấu hổ này một lúc lâu, nhưng vẫn không thể đứng lên, chỉ có thể oán hận nhìn chằm chằm vào thủ phạm đã đẩy ta vào cái bẫy này – hắn cũng ngồi xổm xuống bên cạnh ta.

“Thật sơ suất thế sao ?” – Có lẽ do thấy ta đã ngồi một hồi lâu cũng không thể đứng lên, hắn rốt cục cũng sinh chút thiện tâm mà hỏi một câu, tuy nhiên ta bất quá cũng không để ý tới hắn.

Hắn liền ngồi xổm trước mặt ta, ý muốn giúp ta đứng lên, ta liền gạt bỏ tay hắn, nhưng không thể ngờ rằng cổ tay của mình trong phút chốc lại bị hắn chế trụ. Hắn nhìn vết máu đỏ thẫm trên tay ta – hậu quả của cú ngã ban nãy một hồi lâu mới thốt ra được một câu :“Như thế nào lại không cẩn thận như vậy?”.

Hắn như thế nào mà dám nói ta không cẩn thận? Rõ ràng là hắn hại ta ra nông nổi này, giờ lại trách ta không cẩn thận. Hắn rốt cuộc muốn coi ta như món đồ chơi để hắn tùy nghi đùa giỡn hay luôn có tâm đề phòng ta, nghi ngại ta sẽ trở mặt cùng hắn?

“Mau đứng lên, ta giúp ngươi bôi thuốc”. Hắn lại muốn kéo ta đứng lên, nhưng ta lại sống chết cũng không muốn đứng, cuối cùng ta ngồi co cứng trên nền đất, hắn thì không dám dùng sức mạnh kéo ta đứng lên, sợ khiến vết thương của ta càng thêm trầm trọng.

“Không cần” – Ta thủy chung không liếc hắn một cái.

“Đứng lên đi, Phức Nhã!” Hắn đột nhiên thốt lên câu này, từ ngữ đến giọng điệu đều ôn nhu khó tả, trong phút chốc khiến cho hốc mắt ta một phen cay xè. Phức Nhã – hai chữ này đã lâu không còn ai nhắc đến, không còn ai gọi tên, sự ủy khuất chôn chặt trong tim trong khoảnh khắc này đột ngột vùng lên, ta chỉ có thể cố gắng nén trụ hàng lệ đang chực chờ tuôn trào.

“Không cần ngươi quản” – Ta rõ ràng cảm giác được thanh âm của chính mình đang nghẹn ngào.

“Là ta đã sai” – Hắn thở dài một hơi, cuối xuống ôm ta đứng lên, lần này ta không giãy giuạ, mặc hắn ẵm ta đặt lên giường. Tình cảnh lúc này quả giống như một năm trước, hắn dẫn theo mấy chục sát thủ tinh nhuệ cứu ta, nhẹ nhàng đem ta dìu lên lưng ngựa. Mùi vị thanh nhã toát ra từ cổ hắn, đến giờ phút này vẫn còn trong tâm trí ta.

Ta cứ như vậy, lặng im theo dõi hắn. Hắn bước tới lui tìm nước sạch, băng gạc cùng Kim Sang dược, thậm chí còn lau rửa miệng vết thương cho ta, khiến tâm ta chợt động, cơn tức vừa rồi liền biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.

Dù sao muốn vị Vương gia cao ngạo tự phụ lúc nào cũng đem ta ra làm trò vui này chịu ngồi giải thích cho ta đã là chuyện rất khó, thấy hắn đột nhiên gần gũi thế này, ta cũng không có lý do gì để giận hắn thêm nữa.

“Vì sao ngài lại sắp đặt Dịch Băng tiến cung?” – Ta chịu đựng cơn đau truyền đến từ lòng bàn tay, run run cất giọng hỏi hắn.

“Dĩ nhiên là có nguyên nhân” – Ánh mắt hắn vẫn thủy chung nhìn chăm chú vào bàn tay của ta, câu trả lời cho có lệ này ta đã nghe hơn trăm ngàn lần. Mỗi lần ta hỏi hắn điều gì, hắn luôn trả lời đều có an bài, đều có kế hoạch, đều có nguyên nhân, ta hệt như một con ngốc cái gì cũng không biết.

“Ngươi hôm nay rốt cục có chuyện gì nghĩ không thông, lại đến tìm ta?” – Sau khi giúp ta hảo băng bó một bàn tay, hắn lại bắt đầu xem xét tay kia.

“Đỗ Hoàng hậu ra một đề thêu, chủ đề là về Hương Tuyết Hải, ngươi cho rằng ta nên bộc lộ tài năng ngay trong đợt tuyển phi này hay …” – Lời nói của ta vừa nói được phân nửa, đã ngay lập tức bị hắn ngắt ngang.

“Mẫu hậu ta không thể nào ra đề Hương Tuyết Hải !”. Một câu khẳng định của hắn, càng xác thực được cho suy đoán của ta. Hắn rốt cuộc cũng ngẩng đầu: “Trong lòng ngươi đã có đáp án minh xác cho vấn đề này rồi phải không? Nếu vậy ngươi cứ y theo đó mà làm đi”.

Ta oản nhiên than nhẹ, hắn tuy là đứa con do đích thân Đỗ Hoàng hậu thân sinh ra, nhưng người mẫu thân đó lại chưa bao giờ coi hắn là cốt nhục, chưa bao giờ thật tâm đối đãi cùng hắn, tình cảm của họ chỉ e còn đạm mạc hơn cả người dưng nước lã. Đỗ Hoàng hậu dành toàn bộ yêu thương cho thái tử điện hạ, lại keo kiệt không chịu chia cho hắn dù chỉ một ít, cũng khó trách hắn đối với Đỗ Hoàng hậu lại có nhiều oán hận như vậy.

Ta thầm nghĩ, hắn vốn dĩ rất rất cô đơn, chỉ là hắn không chịu biểu lộ ra trên mặt, điều này ta chỉ có thể im lặng mà xác nhận âm thầm.

“Kỳ thật, đối với ngươi ngôi vị hoàng đế đó có lẽ … không quan trọng như ngươi tưởng đâu !” – Ta vô thức nói một câu, liền nhận được ánh mắt kinh ngạc, bao hàm bao xúc cảm phức tạp của hắn.

“Nếu ngươi có thể trải qua những sở đau mà ta từng trải, ngươi sẽ hiểu được, đối với ta mà nói, vị trí đó trọng yếu đến nhường nào” – Đây là lần đâu tiên hắn thẳng thắn nói chuyện với ta, dùng tình cảm chân thật mà nói với ta. Có lẽ, ta thật sự không thể cùng hắn chia sẻ bớt nỗi cô độc trong lòng. Cho nên vì giúp hắn, ngày ấy ta đã không ngại hiểm nguy, lựa chọn cứu tên thích khách kia. Tất cả là vì ta tin tưởng, trong tương lai tên thích khách kia sẽ giúp đỡ chúng ta rất nhiều.

Vừa bước khỏi Vị Tuyền cung một đoạn không xa, bóng ta lướt nhanh trên hành lang gấp khúc, bỗng một trận cuồng phong cuồn cuộn nổi lên khiến tay áo ta tung bay phần phật, một cơn mưa ào ạt đổ xuống mà không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước, thế là ta bị giam tại hành lang gấp khúc này, không thể đi ra. Mùi vị ẩm ướt của đất, mùi thối rữa cùng sắc hoa mẫu đơn diễm lệ, mùi của cỏ. Từng giọt mưa vần vũ giữa nền trời rộng lớn, ta đứng lặng lẽ bên hành lang dài, vươn hai tay mà cảm thụ cảm giác chân thật của từng giọt mưa, từng giọt đáp lên tay ta. Nhìn những giọt mưa tưới ướt sũng lớp băng gạc trên tay ta, cuối cùng rửa sạch cả lớp Kim Sang dược trên đó.

Từng làn mưa như hàng hàng sợi tơ vắt qua bầu trời, ầm ầm gió cuốn, từng tia chớp rạch ngang nền trời, giữa đình viện lạc hồng vô số. Dù bên ngoài sấm sét kinh thiên đến vậy nhưng ta lại không hề có một chút sợ hãi nào dù rất nhỏ, ngược lại ta còn nhắm hai mắt, tập trung cảm thụ từng giọt mưa đáp trên tay ta.

Ta cảm khái mà ngâm một câu thơ :

“Xuy tận tàn hoa vô nhân kiến

Duy hữu thùy dương tự vũ”

(Đến độ hoa tàn vẫn không ai nhìn ngắm

Chỉ còn dư hương phiêu phất cùng gió mưa)

Sau sau đó, một giọng nói vang lên, đối đáp lại ta :

“Lục đại hồng nhan lưỡng tương phát

Thiên kiều bách mị tình vô hiết”

(Hồng nhan nay đã hai thứ tóc

Dung nhan kiều mị âu chỉ còn là khói sương)

Ta liền thu hồi hai tay, quay đầu nhìn bên cạnh mình, hắn từ lúc nào đã đứng cạnh ta, ta liền quỳ xuống hành lễ, nhưng hắn lại đưa tay đỡ ta lại. Hắn cất tiếng hỏi : “Ngày ấy tại sao ta không thấy ngươi đến Thái Tử điện ?”.

“Tiểu nữ thân thể không khỏe!” – Ta vạn vạn lần không nghĩ tới lại có cơ duyên xảo hợp cùng thái tử tại đây.

Khóe môi của hắn nhẹ nhếch lên, ôn hòa mà cười. Sau đó hắn đem hai tay ta cùng tay hắn đưa trở lại màn mưa. Ta cùng hắn sóng vai đứng giữa hành lang dài, bên cạnh chúng ta vang vọng tiếng mưa rơi tí tách. Hắn không nói lời nào, ta cũng không dám mở miệng hỏi. Chúng ta cứ như vậy, lẳng lặng đứng suốt nửa canh giờ, hắn đột nhiên mở miệng, thật là dọa ta đến phát sốc.

“Ngươi nghĩ sao nếu ta muốn lập ngươi làm phi ?” – Hắn nói một câu, ngữ điệu như đang đùa giỡn.

“Tiểu nữ gia thế thấp kém, không dám mơ cao quyền quý. Đa tạ nhã ý của thái tử, tiểu nữ vô tài vô sắc thật tự xấu hổ thay” – Ta có thể khẳng định rằng cự tuyệt hắn là ý hay,mục đích ta vào cung không phải vì địa vị thái tử phi. Cứ tưởng rằng hắn sẽ giận dữ, không ngờ hắn vẫn mỉm cười nhìn ta như cũ, đôi mắt không hề ánh lên dù chỉ một tia giận dữ.

“Ngươi và nàng ta rất giống nhau” – Hắn chậm trãi thở dài – “Ngày ấy ta cũng từng hỏi Tô Diêu câu hỏi tương tư, nàng ta cũng như ngươi, dùng những lời lẽ đó mà thẳng thắn cự tuyệt ta, xem ra không phải tất cả nữ nhi đều ham vinh hoa phú quý, ta cần một người thật tâm với ta, có thể cùng ta đi đến cùng trời cuối đất. Nàng thật đặc biệt !”.

Cũng như lúc đến, hắn đến không ai biết được, lúc rời đi cũng vô thanh vô tức, nhìn theo bóng dáng hắn, ta thấy được sự mê mang cùng uể oải, ta đoán đó là bởi Tô Diêu và ta đều đồng thời cự tuyệt hắn. Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn nếm được tư vị của sự thất bại, đối với vị thái tử điện hạ hưởng hết ngàn vạn sủng ái này mà nói, đây là thất bại nặng nề nhất.

Ta lại càng khẳng định, hắn đối với Tô Diêu có tình cảm đặc biệt. Cũng phải, Tô Diêu là một nữ tử tài sắc vẹn toàn, có ai có thể không động tâm?

Trận mưa này rất nhanh liền ngừng, ta chạy vội về Lan Lâm Uyển. Dù ta ra ngoài không báo trước, nhưng Vân Châu lại không nói gì, chỉ im lặng giúp ta thay ra đôi hài đã dơ bẩn. Lại nhìn thấy đôi tay bị thương của ta, nàng há miệng thở mạnh như muốn nói gì, rồi lại nuốt trở về, chỉ giúp ta thay thuốc băng bó lần nữa.

Đêm đó ta đốt lên ngọn đèn mỏng manh mà ngồi thêu, suốt một đêm không ngủ …

Thời hạn 10 ngày rốt cuộc cũng đã trôi qua, ngày tuyển phi đã đến, chúng ta được Lý Thọ công công đưa đến Thái Tử điện, ta được an bài vị trí thứ năm trong hàng ngũ các tú nữ. Nghê đỉnh bằng vàng ròng, mùi xạ hương huân triệt, gương vàng trong veo tựa nước biển, trước sau cung điện sừng sững uy nghiêm 4 cột trụ trời, nạm ngọc khảm vàng, trên thân cột tinh tế điêu khắc hình ảnh kim long, mọi thứ cả thảy không bằng ngọc cũng bằng vàng, từng hàng lụa mỏng manh vàng nhạt phiêu dật theo cơn gió.

Ta khẽ liếc mắt mà trộm đánh giá vị Đỗ hoàng hậu đang ngồi trên phụng ngai.

Mặt hoa da phấn, trắng tựa thiên nga, tóc mai như mây, khoác lên người bộ khinh y thêu hoa văn phụng hoàng, sắc hoa tựa tuyết, ung dung ,đẹp đẽ, quý giá, nhan sắc bức người. Mặc dù tuổi hoàng hậu đã gần bốn mươi, nhưng dung nhan vẫn như thời son trẻ không suy giảm, phong hoa tuyệt đại. Cứ nhìn việc nàng từ lúc chúng ta bước vào Thái Tử điện tới giờ cứ luôn nhìn chúc ta mà cười nhẹ, dù vậy vẫn không thể che giấu sự trầm ổn lão luyện nơi đáy mắt đó. Đã sớm nghe nói nàng là người có dã tâm chính trị, dù Hoàng Thượng sở hữu triều chính, nhưng mọi việc trong triều nàng đều phải can thiệp, tựa hồ muốn làm một vị “Võ Chu thánh thần hoàng đế” thứ hai trong lịch sử.

Thái tử đang ngồi song song cạnh nàng, trên mặt không hề có một chút vui mừng nào hiển hiện, khiến ta có cảm giác hôm nay không phải ngày tuyển phi của hắn, hắn chỉ như một vị khách đứng xem, túc mục vắng lặng.

Tiếp đó Lý Thọ công công tay cầm quyển sổ ghi chú rõ ràng tên của tất cả chúng ta, phàm là ai được gọi đến tên đều bước lên phía trước, mở ra bức tranh thêu cho hoàng hậu cùng thái tử điện hạ thưởng lãm. Bất luận tranh thêu của các nào đẹp hay không đẹp, hoàng hậu đều nghìn bài một điệu cười ôn hòa, cẩn mật.

Lý Thọ công công cẩn trọng gọi to tên một người, một thân ảnh đạm mạc, thanh nhã, đầu cài bát bảo lục tế trâm – Tô Diêu, nàng đứng ra đem bức tranh thêu triển khai trước mặt mọi người, mọi cô nương đang đứng tại đó trong một chốc đều thốt lên một tiếng ngạc nhiên, ngay cả dung mạo vô biểu tình của thái tử cũng xuất hiện nét kinh ngạc, rồi chuyển sang tán thưởng. Duy mỗi hoàng hậu thần sắc như trước không thay đổi, đạm cười mà gật đầu.

Nhiều cô nương như vậy, ai ai cũng thêu tuyết rơi giữa vườn hàn mai, trong số đó cũng có không ít tác phẩm thượng đẳng mỹ lệ, chỉ tiếc đều là nghìn bài một điệu ngạo tuyết hàn mai, xem nhiều liền thấy buồn tẻ vô vị. Mà Tô Diêu lại thêu nên một bức “Tàn mai Tuyết Hải lệ” trong ý có cảnh, trong cảnh có bi, trong bi có tình, trông rất sống động. Tuyệt nhất là chỗ nàng thêu nhành mai trong lúc điêu linh nhất, úa tàn nhất, bi thương cùng thê lương vô tận, đem đến cho ta cảm giác chuyện xưa bi thương, động lòng trong phút chốc ùa về, khiến ta bất giác lâm vào đau xót.

“Lộ tẫn ẩn hương xứ”, nỗi cô đơn toát ra từ hai chữ “Ẩn hương”, cô yên niểu hàn bích, tàn hiệp vũ hồng sầu, nhã tư nghiên héo, lạc hồng ẩn dư hương.

Thêu Hương tuyết hải, chính là chú trọng thêu hai chữ “Tuyết hải”, gió đông thổi qua tàn cây héo úa, tuyết từ từng cành ngọc thụ tan lại thành nước, rơi tí tách, những tàn hoa còn sót lại trên cành điểm xuyến một nét u sầm khó tả.

Vừa thực vừa ảo, khả năng thêu thùa của Tô Diêu quả hoàn mỹ vô khuyết, không có lấy một khe hở mà bắt lỗi, quả thật khuynh thế nhân tâm. Nghe được Lý Thọ công công gọi đến tên ta, ta liền cầm trong tay bức tranh thêu vừa hoàn thành tiến lên, nhẹ nhàng mở ra trình ra trước mặt mọi người. Chúng tú nữ ban đầu xì xầm bàn tán, cuối cùng chuyển sang cười khinh thường. Ta thong dong ngẩng đầu nhìn lên Đỗ Hoàng hậu, nói:“Bức tranh thêu này của tiểu nữ tên gọi Phụng vũ hoàng huyết khấp (Phụng hoàng đổ huyết lệ)”.

Nụ cười ấm áp trên mặt hoàng hậu lúc bấy giờ lập tức biến đổi, mặt xanh không còn một giọt máu, một tay vô lực chống đỡ dựa vào lớp mành khinh sa, một tay bám chặt tay vịn phụng ngai. Thái tử ban đầu liếc máy hướng nhìn ta một cái, sau lại thân thiết thăm hỏi hoàng hậu cảm thấy thế nào. Nàng chỉ tựa đầu vào thành ghế, nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo không có gì, rất nhanh nàng thu hồi lại nét thất sắc, tận lực nở một nụ cười mà có lẽ theo nàng, đó là nụ cười đẹp nhất, thần sắc lại giấu giếm vài phần sắc bén.

Nguyên nhân khiến sắc mặt nàng đại biến không gì khác ngoài bức tranh do ta thêu. Cũng không phải bởi vì tài năng thêu thùa của ta kinh thế hãi tục, mà bởi vì ta thêu một đôi phụng hoàng bay qua biển xanh trời rộng.

“Chẳng lẽ ngươi không biết lời giải trong đề bài Hương Tuyết Hải sao ?” – Nàng hỏi.

“Lời giải chân chính của đề bài không phải Hương Tuyết Hải, mà là Phụng Cầu Hoàng!” – Thanh âm quỷ mị của ta vang lên giữa đại điện im lặng, sau một lúc ta lại nói tiếp : “Trong cung chỉ có Trường Sinh điện là có cảnh sắc Hương Tuyết Hải, mà tại Hương Tuyết Hải lại có một lời hẹn ước “Phụng cầu hoàng”, tình yêu đó, suốt một đời chỉ nguyện tôn thờ, gìn giữ riêng nó, chỉ yêu một Viên Tuyết Nghi, cho nên thần nữ mới thêu một đôi huyết phụng hoàng”.

Sắc mặt của nàng càng cứng ngắc đến khó coi, nàng gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Nha đầu ngươi thật to gan, dám không đem bản cung để vào mắt, còn dám nhắc tới chuyện của Viên phu nhân cùng Hoàng Thượng” – Nàng liền bước đến trước mặt ta, đoạt lấy bức tranh thêu, không lưu tình ném nó lên nền đá cẩm thạch : “Đáp án chỉ có một, chính là Hương Tuyết Hải”.

Ta cúi đầu không nói, ánh mắt băng lãnh của nàng đằng đằng sát khí mà nhìn ta, tựa như đang muốn đem tất cả da trên mặt, trên người ta lột xuống, ta đã sớm đoán được này đề này không phải do hoàng hậu đề ra, căn bản chính là Hoàng Thượng dùng mưu kế bày ra. Ta nguyên bản không nghĩ sẽ thêu phượng hoàng chọc giận hoàng hậu, nhưng Kỳ Hữu lại làm cho ta bạo gan thêu huyết phượng hoàng chọc giận nàng, khiến nàng tức giận mà la hét đến khan cuống họng. Có đôi khi ta thực hoài nghi, hai người bọn họ có phải mẫu tử ruột thịt hay không? Nhưng điều này lại càng chứng thật lời đồn trong cung rằng tình cảm của Đỗ Hoàng hậu cùng Viên phu nhân thâm tình tựa tỷ muội ruột thịt chỉ là tin vịt, ta nhìn thế nào cũng không thấy Đỗ Hoàng hậu đối với Viên phu nhân có chút tình đồng tỷ muội.

“Truyền ý chỉ của bản cung, nhi nữ của Mạc Bắc đại tướng quân – Tô Diêu, hiếu cẩn đoan trang, tài tình dào dạt, dịu dàng lại trí tuệ, quả thật khiến bổn cung hài lòng, lập tức sắc phong làm Đại Kỳ thái tử phi, đợi ngày đại hôn”.

Đỗ Hoàn vừa nghe thấy ý chỉ này, gương mặt trắng bệch không còn một giọt máu, nước mắt trong suốt từ hốc mắt rưng rưng, trong phút chốc liền ướt cả gò má. Mà ta thì đã sớm dự đoán được Tô Diêu có thừa khả năng trở thành thái tử phi, bởi lẽ phụ thân của nàng là Mạc Bắc đại tướng quân, tay nắm trọng binh – Tô Cảnh Hoành.

Triều đình có ba vị đại thần tay nắm binh quyền, người thứ nhất chính là Tô Cảnh Hoành, hàng năm chinh chiến tại vùng Hoài Bắc, tiêu diệt vô số tiểu quốc có dấu hiệu quật khởi, đe dọa biên giới Đại Kỳ, cuối cùng được ban danh hiệu “Mạc Bắc đại tướng quân”, địa vị, danh vọng, uy tín của ngài tại triều đình đều là số một.

Người thứ hai chính là con trai của Minh quý nhân – Tấn Nam vương. Năm 16 tuổi được phong vương, Hoàng Thượng liền ban cho hắn binh quyền của cả một vùng Giang Nam. Hắn không phụ sự mong đợi của mọi người, trong vòng năm năm liền toàn thắng trong mọi chiến dịch lớn nhỏ, trở thành một chiến thần quật khởi.

Người thứ ba còn lại là thân đệ của Hàn chiêu nghi – Hàn Minh, năm hai mươi tuổi đã đánh bại Hạ Quốc, khiến Hạ Quốc phải ký vào hiệp nghị 20 năm quy thuận. Hoàng Thượng liền sắc phong cho hắn làm “Hàng Mã hầu”, ban tặng soái ấn thống lĩnh ba mươi vạn cấm vệ quân, hắn chỉ là một ngoại nhân, thế mà Hoàng Thượng lại có thể an tâm mà giao binh quyền to lớn như vậy cho hắn, có thể thấy được Hoàng Thượng đối người này tuyệt đối tín nhiệm.

Tình thế như vậy, đối với địa vị của hoàng hậu cùng thái tử mà nói quả uy hiếp rất lớn, cho dù tại triều đình nàng có thân đệ đệ Đỗ thừa tướng giúp nàng chống đỡ, nhưng không có binh lực cường mạnh chống đỡ chính là nỗi lo canh cánh trong lòng nàng, cho nên mới bày ra đợt tuyển phi này. Nàng không tiếc bỏ mặc nữ nhi của thân đệ, đem địa vị thái tử phi giao cho nữ nhi của Tô Cảnh Hoành, chỉ cần như vậy, nàng liền thuận lợi đem Tô Cảnh Hoành cùng Đông cung cột chặt vào nhau.

“Về phần Phan Ngọc …” – Nàng suy nghĩ trong chốc lát – “Hủy bỏ tư cách tuyển phi của nàng, tức khắc rời khỏi Hoàng cung”.

Trở lại Lan Lâm Uyển, ta mà bắt đầu thu thập đồ đạc của mình, nghi hoặc trong ta vừa nặng nề, vừa sâu sắc, ta nhớ rõ quy củ tuyển phi của Kỳ Quốc, những tú nữ không được lựa chọn đều phải trở thành cung nữ, mà hoàng hậu lại khẩn cấp đem ta đuổi cổ khỏi hoàng cung, chẳng lẽ còn có nguyên nhân sâu xa nào khác? Chẳng lẽ chỉ vì một bức tranh thêu mà khiến nàng ta mất phương hướng như thế?

“Cô nương …” Vân Châu ngơ ngác đứng phía sau nhìn ta thu dọn, có điều muốn nói nhưng lại thôi.

“Làm sao vậy, ấp a ấp úng như vậy, một chút cũng không giống ngươi.” – Ta vẫn như cũ, vùi đầu vào việc thu dọn đồ đạc, ta còn không dự liệu được việc này xảy ra.

“Hán Thành vương … Gọi người đến Trường Sinh điện” – thanh âm của Vân Châu rất nhỏ lại run run, thân thể ta phút chốc cứng đờ, một lúc lâu sau ta mới liếc mắt nhìn nàng một cái, cái gì ta cũng đã hiểu được, không nói gì thêm, ta bước khỏi cửa, đi bộ đến Trường Sinh điện, lại phát hiện tay của ta bị một đôi tay lạnh lẽo cầm trụ.

“Cô nương, ta không cố ý lừa người …” – Vẻ mặt nàng vô cùng áy náy – “Hán Thành vương là ân nhân của nô tỳ”.

“Ta không quan tâm” – Ta cắt ngang lời giải thích của nàng, tuy rằng ta vẫn biết nói Vân Châu không phải người bình thường, thế mà như thế nào lại không nghĩ ra, ngay cả nàng cũng là người do Kỳ Hữu sắp xếp bên cạnh ta, giám thị mọi hành động của ta. Kỳ thật ta sớm nên nghĩ đến, Nạp Lan Kỳ Hữu luôn là một người như vậy.

Dựa vào trí nhớ lần trước, ta đi vào Trường Sinh điện, nơi này vẫn như dạo trước điêu lan hương thế, một khúc ao nhỏ trong suốt, hoa cỏ u phương, hương hoa lãnh diễm kỳ tuyệt. Ta lén lút ẩn mình trên một tiểu kiều nhỏ nhắn ẩn khuất sau gốc đại thụ, ta nhớ rõ lần trước đến bên ngoài cửa chỉ có bốn thị vệ, hôm nay như thế nào lại phát hiện hơn mười người canh giữ ở bên ngoài, chẳng lẽ đang có đại nhân vật đến nên mới tăng mạnh đề phòng như vậy? Kỳ Hữu vì sao bảo ta tới đây? Ban ngày ban mặt chẳng lẽ hắn không sợ bị người khác phát hiện ta và hắn có quan hệ sao?

“Kẻ nào dám lén lút bên ngoài Trường Sinh điện ?”

Ngửi thấy hương xạ lan thơm ngào ngạt, nghe tiếng leng keng của ngọc bội, ngữ khí mặc dù sắc bén, nhưng thanh âm lại oanh oanh động lòng người. Quay đầu nhìn nhìn người vừa cất tiếng, tuổi chừng trên dưới hai mươi sáu tuổi, yểu điệu dung nghi, uyển mị xảo ngôn, khi cười càng làm nổi bật đôi tròng mắt trong suốt như làn thu thủy.

“Làm càn, nhìn thấy Hàn chiêu nghi nương nương lại còn không hành lễ.” Tiểu cô nương da thịt mịn màng, dáng người hợp trung lại xinh đẹp hướng ta quát lớn, nàng đứng sau một nữ tử khác, dáng dấp cao quý, tuyệt nhã.

Nguyên lai người đó chính là đỉnh đỉnh đại danh Hàn chiêu nghi, thắt lưng nhỏ nhắn, răng trắng như ngọc, phong hoa tuyệt đại, khó trách có thể nhận được mười một năm vinh sủng của Hoàng Thượng mà đến nay vẫn không suy giảm. Ta quỳ xuống đất bái lễ, một lúc lâu sau cũng không nghe thấy nàng bảo ta miễn lễ, ta cũng không thể làm gì khác ngoài tiếp tục quỳ gối.

“Ngươi là cô nương nhà ai?” – Nàng rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện, chỉ là vẫn như trước, để ta quỳ gối trước mặt nàng.

“Hồi nương nương, thần nữ Phan Ngọc, gia phụ là Tô Châu Lưỡng Giang Diêm vận sứ – Phan Nhân”.

Cuối cùng, Hàn chiêu nghi cũng không làm khó ta nữa, lại còn tự mình đến nâng ta đứng dậy, nàng ban cho ta một viên nhân ngư tiểu minh châu, ta thoái thác không ít lần, nhưng cuối cùng cũng phải miễn cưỡng nhận lấy. Mãi đến lúc ta rời khỏi Trường Sinh điện cũng không thấy bóng dáng của Kỳ Hữu, ta biết mình lại bị hắn dắt mũi một lần nữa. Ta đoán không sai, hắn cố ý muốn ta đến Trường Sinh điện, mục đích chỉ có một – chính là muốn để ta “xảo ngộ” cùng Hàn chiêu nghi. Nạp Lan Kỳ Hữu, hết thảy mọi chuyện người đều nắm trong lòng bàn tay, mục đích của ngươi rốt cuộc là gì? Ta chỉ có thể chờ đợi, chân tướng rất nhanh sẽ lộ diện.

Trong lúc xe ngựa nặng nề chạy, ta gắt gao nắm chặt trong tay miếng ngọc bội Kỳ Vẫn giao ta bảo quản, nhìn thấy hắn tựa như ta thấy được một con người khác của mình, vĩnh viễn đều tồn tại nửa vời, nói ra càng đau xót. Ta thật sự phải rời khỏi hoàng cung rồi, lần này Kỳ Hữu cũng sẽ chọn cho mình một Vương phi, phải không? Vương phi của hắn sẽ là ai? Lại có ai có thể xứng đôi cùng vị Vương gia vĩ đại như hắn?

Vén lên một góc màn thêu, ngóng nhìn xe ngựa từ Thái Cực điện chạy đi bon bon, lại xuyên qua một dãy hành cung thật dài, thẳng qua Thừa Thiên môn, cuối cùng bức thẳng Phụng Khuyết môn, chỉ cần xuyên qua đạo môn kia, ta liền có thể chân chính ly khai hoàng cung? Tiếng vó ngựa thanh ám trần khởi, một bạch mã từ xa tiến lại, dần tiến vào tầm mắt của ta, thanh y nam tử tay nắm chặt cương, thúc mạnh vào sườn ngựa mà phóng, tay áo phiêu phiêu trong gió. Xe ngựa cách hắn càng ngày càng gần, ta cố gắng chống lại ánh mắt mang đầy biểu tình phức tạp của hắn, trong lòng dấy lên một trận chua xót.

Ta khẽ buông lơi cánh tay, tấm rèm cũng theo đó buông xuống, rèm vừa buông, liền đem ta và hắn cách trở hoàn toàn, ta siết lấy ngọc bội trong tay, càng lúc càng mạnh, khiến lòng bàn tay trở nên đau nhói, các đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch. Kỳ Vẫn … ngọc bội này, ta sẽ vĩnh viễn thay ngươi bảo quản.

Ra khỏi Kim Lăng thành, lại phát hiện Vân Châu tay vác hành ly nặng nề, đứng chờ ta trên đường từ kinh thành trở về Tô Châu, nàng nói Hán Thành vương có phân phó, muốn nàng đi cùng ta để hầu hạ, bảo hộ ta. Nàng còn thay hắn nói đến ta một câu: “Tin vui còn chờ phía trước”!

Ta tin tưởng hắn, không chỉ bởi vì hắn là ân nhân của ta, ta tin tưởng hắn tới giờ bởi vì mỗi lời hắn nói đều chắc chắn như đinh đóng cột, nếu không nắm chắc phần thắng, hắn tuyệt không làm. Có lẽ lần sau trở lại Kim Lăng ta sẽ có thể biết được chân tướng sự tình, mà giờ ta sẽ tới Tô Châu thành, cùng với nhân vật được hắn phái tới để giám sát nhất cử nhất động của ta Vân Châu, tĩnh lặng mà chờ tin lành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.