Một năm sau
Lại là tháng chạp vào đông, Chiêu Dương cung nội điện thê lương vắng
lặng, trước sân lá rụng trải đầy không người coi sóc quét tước, gió bụi
thổi vào phủ đầy phòng ốc. Nô tài trong cung nếu không phải bị ta đuổi
đi thì là tự mình rời đi để nương tựa chủ nhân khác, duy có Lan Lan cùng U Thảo, ta có đuổi như thế nào các nàng cũng quyết không đi, trước sau
vẫn bồi bên cạnh ta. Cả một cái cung điện to như vậy mà cứ như thành
trống, tĩnh mịch đến nỗi khiến cho người ta cảm giác không chân thật. Tự một năm trước sau khi ta cam nguyện bế cung bất xuất, ta đã không hề
gặp mặt Liên Thành nữa. Nghe Lan Lan nói, hắn cũng đã đến qua nhiều lần, chỉ là mới rảo bước đến cửa cung rồi lại quay trở về. Ta biết. . . . . . Mệnh lệnh của Thái hậu không thể trái. Hơn nữa, ta cũng không biết phải đối mặt với hắn thế nào nữa.
“Nương nương, người lại đọc sai nữa rồi.” U Thảo tay bê Phật kinh thở dài “Người đem đoạn thứ nhất cùng đoạn thứ ba xáo trộn rồi.”
Ta tay đang gõ mõ bỗng cứng đờ, nhắm nghiền mi mắt giây lát rồi lại
mở ra, nhìn thấy ngọn nến đỏ cháy gần hết mới biết bản thân đã quỳ ở
Phật đường cả ngày trời.
Người ta nói tụng kinh niệm phật có thể khiến tâm tình bình lặng như
nước, không dao động không sóng gió, nhưng mà niệm Phật mấy tháng nay
lại càng làm cho tâm tình ta càng thêm hỗn loạn. Thứ trong đầu hiện lên
chính là lời mà mấy tháng trước Hy – giờ đã là viện phán thái y viện,
truyền đến cho ta.
“Thần phi, có một tin tức không biết là tốt hay là xấu, ngươi muốn nghe không?”
“Nói thật, tin tức ngươi mang đến ta đúng là không dám nghe, nhưng mà cũng rất muốn nghe.”
“Một đêm nọ, Kỳ quốc chống trả lại hành động tạo phản của vây cánh Đỗ thừa tướng, hơn bốn mươi vị quan viên liên minh tố giác tội danh này,
chỉnh lý lại ra ba mươi tông tội danh đệ trình lên Hoàng Thượng.”
Ta ha ha cười thành tiếng: “Vẻn vẹn chỉ trong hai năm, quả thật rất
nhanh” Còn nhớ lúc ta ly khai Kỳ quốc, Đỗ gia tại triều đình vẫn là một
tay che trời, Kỳ Hữu đã dùng biện pháp nào, có thể giải quyết mối đại
họa này một cách thần tốc như vậy?
“Ngay vào ngày phế Hậu, hắn lại sắc phong một vị hoàng hậu.” Thanh âm của hắn dừng lại một chút, “Tô hoàng hậu.”
Tô hoàng hậu? Hô hấp của ta nghèn nghẹn, liền sau đó nở nụ cười, “Phong Hậu là hảo sự. . . . . . Là hảo sự.”
“Ngươi vẫn là không buông tay được?”
Ta nhẹ nhàng lắc đầu, “Chỉ là cảm thấy… Thực buồn cười.” Là ai đã
từng nói, một khi diệt trừ Đỗ gia liền lập ta làm Hậu? Thôi đi, thôi đi, những việc này sớm đã không còn quan trọng nữa, hà tất lại phải so đo
làm gì.
Ta hoàn hồn lại, khẽ buông tràng hạt trong tay xuống, từ cái đệm mềm
đứng lên, cảm giác được đôi chân có chút tê dại, đầu óc cũng hỗn loạn.
Tâm tình ta cũng dần dần cởi mở trở lại, tâm như gương sáng. Mỗi người
đều có quyền lựa chọn người mà bản thân mình yêu, ta không thể yêu cầu
một người vĩnh viễn đem trái tim mình dành trọn vẹn cho ta, như thế
chẳng phải là quá ích kỉ ư? Huống chi hắn lại là Hoàng Thượng. Từ ngày
mà ta quyết định rời khỏi Kỳ quốc đã quyết định đem tình cảm dành cho Kỳ Hữu buông xuống, không phải sao? Vậy thì những chuyện này ta hà tất
phải canh cánh giữ trong lòng!
Bất thình lình, ta giống như tháo gỡ được khúc mắc đã nhiều năm quấn
quanh, giải tỏa ra khỏi sự chú ý của ta. Ta bình thản nở nụ cười, cũng
làm cho thân mình đang cứng nhắc trở nên giãn ra một chút.
Lại nhìn ra sắc trời bên ngoài, đã gần đến giờ tý. Vốn định quay về
tẩm cung nghỉ ngơi, lại nghe Lan Lan hô nhỏ một tiếng, “Tuyết rơi rồi!”
Vừa nghe đến ‘ tuyết ’, ta liền nghĩ đến hậu uyển ắt hẳn là vạn mai
tề phóng, kèm theo đó là cảnh điểm điểm hoa tuyết nhất định lay động
lòng người. Không thể kìm nén được xúc động trong lòng, vội chạy nhanh
về phía song cửa hậu viện, đem chấn song tử đàn đang đóng kín kia đẩy
ra… một luồng khí lạnh quanh quẩn bên mũi, lại phóng tầm mắt nhìn ra mai lâm, có hoa tuyết xâm nhập phủ đầy cành, lại tôn lên cho hoa mai càng
thêm kiều diễm.
Mi mắt vừa chuyển, lại trông thấy một vị nam tử y phục đơn bạc đứng
trơ trọi giữa tuyết hải lâm, lẳng lặng nhìn ta, ta cứng người đứng tại
chỗ.
Tuyết rơi bao trùm phủ đầy trên người hắn, mặc phong phanh như vậy,
lại đứng giữa đêm tuyết khốc hàn này, chẳng lẽ hắn không thấy lạnh sao?
Đột nhiên hoàn hồn, ta bước qua song cửa, chạy vội đến mai lâm, ở
trước mặt hắn dừng lại cước bộ, kinh ngạc nhìn hắn nói, “Ngươi. . . . . . Làm sao đến đây?”
Hắn thần sắc biến ảo, trên khuôn mặt tang thương cuối cùng lộ ra nét
cười, “Đột nhiên nhớ tới, hôm nay là sinh thần của nàng. Nhẫn nại không
được, ta liền muốn đến thăm, vừa hay đúng lúc nàng đi qua. . . . . .”
Sinh thần của ta, bốn chữ này triệt để đem ta hoàn toàn chấn động
đứng yên tại chỗ. Ta mới hồi tưởng lại nhiều năm trước ở phủ Thừa tướng
đã nói với hắn một câu vui đùa:
“Vào tháng chạp lúc hoa mai nở rộ trận tuyết rơi đầu tiên chính là
sinh thần của ta”. Ta thật không ngờ, một câu nói vui đùa như thế, mà
hắn lại ghi nhớ trong lòng, trước nay chưa từng quên lãng.
“Nếu đã đến đây, vì sao không đi vào?”
Hắn nói, “Nếu chúng ta gặp mặt, mẫu hậu sẽ lại trách tội nàng. . . . . . Kỳ thật, có thể đứng từ xa nhìn thấy nàng, là tốt rồi.”
Ta nở một nụ cười vô thanh, lại có nước mắt dọc theo hai má chảy xuống, bông tuyết bay tán loạn tản ra trên người chúng ta.
Hắn thấy ta vừa cười vừa khóc như vậy, nhất thời luống cuống tay
chân, “Phức Nhã, ngươi nếu không thích, ta về sau sẽ không bao giờ đến
đây nữa.”
Tiếng cười của ta bật ra khỏi miệng, lao đến bổ nhào vào trong lòng
hắn, thiết tha ôm lấy thân hình lạnh băng kia của hắn, nước mắt càng
thêm không ngăn được rớt xuống ướt đẫm vạt áo đơn bạc của hắn, phần ái
tình này, ta làm sao có thể cô phụ?
Sau hôm ấy, Liên Thành nắm tay ta cùng ta đi đến thái hậu điện, ở
trước mặt thái hậu làm cho bà giải trừ lệnh cấm túc, khẩu khí thập phần
cương quyết. Thái hậu nhìn thấy hắn nghiêm nghị kiên định như vậy, liền
gật đầu xá miễn lệnh cấm túc kia. Nhưng mà ta biết, bà đối với ta bất
mãn lại càng sâu sắc thêm một tầng, nhất định nhận định ta là hồ ly
tinh, mê hoặc con trai của bà.
Từ nay về sau, ta thật sự trở thành Thần phi của Liên Thành, chân
chính sủng quán hậu cung, Liên Thành mỗi ngày sau buổi tảo triều chỉ đến Chiêu Dương cung. Hắn ở bên cạnh cùng ta đánh cờ, phẩm bình thi họa,
cùng ta thỏa thuê trò chuyện về hồng đồ đại chí nhất thống thiên hạ của
hắn. Ở trước mặt ta, hắn đem dã tâm của mình thổ lộ ra chẳng chút giấu
diếm. Ta từ đầu đến cuối chỉ im lặng lắng nghe hắn và đồng hưởng dã tâm
của hắn. Bởi vì chúng ta không chỉ là đế phi, không chỉ là tri kỷ, mà
còn chính là phu thê.
Mỗi ngày trông chờ hắn đến Chiêu Dương cung cơ hồ đã trở thành một
loại thói quen, một loại hy vọng của ta. Có lúc một mình cô đơn, nghĩ
đến Liên Thành ta lại không ý thức bất giác cười thành tiếng. Chung quy
khiến cho U Thảo, Lan Lan nhìn ta với ánh mắt kỳ lạ, nhưng dần dà lâu
ngày các nàng cũng thành ra quen…
Từng cảm thán tình yêu sâu sắc lâu bền không dứt kia của Nạp Lan Hiến Vân đối với Viên phu nhân, từng ngưỡng mộ sinh tử bên nhau của Ôn Tĩnh
Nhược cùng Dịch Băng. Nhưng mà hiện giờ, ta không cần phải hâm mộ người
khác nữa, bởi vì ta cũng có một phân thiên hạ vô song chi ái. Hắn chưa
từng hứa hẹn là hàng vạn nghìn người chỉ sủng ái một mình ta, nhưng hắn
mỗi đêm đều ở lại Chiêu Dương cung, chuyên sủng chuyên phòng. Hắn chưa
từng thề nguyền đời đời kiếp kiếp, nhưng mà ta biết, đời đời kiếp kiếp
rất xa xôi, kiếp nầy có thể tương tri tương thủ (quen biết nhau ở bên
nhau) đó là một loại duyên phận.
Ta chưa từng nghĩ tới, có một ngày ta sẽ đem lòng yêu một nam nhân
khác ngoại trừ Kỳ Hữu, càng huống chi ta đã trải qua nhiều trắc trở long đong như vậy. Hiện giờ, ta còn có thể tìm thấy một phân tình ái thuần
khiết như vậy, có được hạnh phúc chân chính, ta kiên tâm nguyện cùng
Liên Thành dắt tay nhau Đông Sơn giai lão, cho dù không có hài tử đi
nữa.
Ta ngồi phủ phục ở bên cửa sổ, vọng hương tuyết hải lất phất tung bay giữa mai lâm, rơi lả tả trên mặt đất, trong lòng dâng lên cảm giác mất
mác nồng đượm, hoa mai này rồi cũng phải tàn lụi hay sao? Mùa đông đến
quả thật rất nhanh.
Ta ngồi phủ phục ở bên cửa sổ, vọng hương tuyết hải lất phất tung bay giữa mai lâm, rơi lả tả trên mặt đất, trong lòng dâng lên cảm giác mất
mác nồng đượm, hoa mai này rồi cũng phải tàn lụi hay sao? Mùa đông đến
quả thật rất nhanh.
Đột nhiên nghe thấy giữa ngàn mai truyền đến tiếng cười vui vẻ râm
ran, như nước suối róc rách dễ nghe êm tai, ta hướng đến chỗ sâu trong
mai lâm nhìn ra. Có một bạch y, một lam y thân ảnh đang từ từ di động
tới, tựa hồ đắm chìm trong lạc thú thưởng mai, “Lan Lan, các nàng ấy là
ai?”
Lan Lan dò tìm trong trí nhớ rồi hướng mai lâm nhìn ra, sau một lúc
lâu nàng mới thu hồi tầm mắt, “Hồi chủ tử, đó là Lan tần cùng Cẩn tần.”
Ta gật gật đầu, “Hoàng Thượng hắn có mấy vị tần?”
Nàng nhẩm tính trên đầu ngón tay “Hiện tại có bốn vị, lan tần, cẩn
tần, viện tần, hương tần. Trong bốn vị tần, Hoàng Thượng duy nhất sủng
hạnh qua cũng chỉ có Lan tần. Nàng từng giống như chúng nô tỳ cũng đều
là tiểu cung nữ, nhưng nàng rất giỏi đoán biết tâm tư qua sắc diện, a
dua thủ dung, đem thái hậu nương nương dỗ dành đến vui vẻ. Thái hậu liền lập tức thu nhận nàng làm nghĩa nữ, lại bức ép Hoàng Thượng nạp nàng.
Như vậy, lan tần một phen đắc thế, kiêu căng cậy sủng, ngày thường đều ỷ lại vào sự yêu thương của thái hậu đối với nàng, tự cao tự đại, liền
ngay cả hoàng hậu nương nương cũng không để vào mắt.”
U Thảo hâm mộ nói, “Kỳ thật, qua nhiều năm như vậy Hoàng Thượng vẫn
lấy cớ là lo lắng quốc sự mà rất ít gần nữ sắc. Nhưng mà nô tài biết,
trong lòng Hoàng Thượng chỉ có chủ tử, cho nên đối với nữ sắc tuy gần mà xa.”
Những việc này, ta đều biết cả, chỉ là lúc ấy ta cùng với Liên Thành vẫn chưa nói rõ.
Ta chuyển đồng tử nhìn ra thân ảnh Lan tần cùng Cẩn tần cười cười nói nói đang dần hiện lên rõ rệt giữa mai lâm, “Kỳ thật Liên Thành hắn
không cần. . . . . .” thanh âm của ta đột nhiên khựng lại, nhìn thấy hai người các nàng đang đi khập khiễng bẻ gãy cành mai, ta lập tức liền
xông ra ngoài.
Hai người các nàng cầm trong tay nhành mai gãy trông thấy ta rảo bước hướng về phía mình, lập tức cúi người hành lễ “thần thiếp tham kiến…”
“Các ngươi dám ở Chiêu Dương cung của ta bẻ mai.” Ta lãnh giọng cắt
ngang tiếng hành lễ của các nàng, đi đến trước mặt các nàng đem cành mai trong tay bọn họ một phen đoạt lại.
Cẩn tần lập tức cúi đầu, sợ hãi nói, “Nương nương bớt giận.”
Lan tần tắc biến sắc, khẩu khí thật bất hảo, “Thần phi hà cớ gì chuyện bé xé ra to, bất quá chỉ là một cành mai mà thôi.”
“Chỉ là một cành mai? Mai là loài cao khiết, há là vật để con người
phàm tục có thể khinh nhờn? Huống chi, trong Chiêu Dương cung này mỗi
một cành mai đều là vật âu yếm của bản cung, các ngươi chiết mai chính
là đã phạm lỗi, biết rõ có lỗi nhưng lại cũng không biết hối cải, công
nhiên chống đối bản cung, có còn biết phân tôn ti không?”
“Ai da, lời Thần phi ngươi nói thật đúng là miệng đầy đạo lý, Lan nhi quả thật
không biết sai ở chỗ nào nữa rồi. Như vậy cũng tốt, chúng ta đến chỗ
thái hậu nương nương để xem sự việc kia lão nhân gia phán xét như thế
nào?”
Ta xem bộ dạng cả vú lấp miệng em của nàng liền cảm thấy buồn cười,
“Quan hệ giữa lan tần ngươi cùng thái hậu nương nương hậu cung ai ai
cũng biết, ngươi muốn bản cung cùng ngươi tìm thái hậu phân xử?”
Ý cười của nàng càng lớn hơn nữa , “Nếu Thần phi đã biết. . . . . .”
Ta tức khắc tiệt lời của nàng, “Thế thì yêu cầu lan tần cùng bản cung đi tìm Hoàng Thượng phân xử?”
Khuôn mặt hồng nhuận của nàng ta vì câu nói của ta mà đột nhiên biến
sắc, nụ cười ngạo nghễ chuyển thành lạnh lùng “Ngươi chỉ là một nữ tử
thân phận bất minh, mà cũng dám tự cao tự đại, tự cho là có thể nắm
trong tay cả hậu cung sớm nắng chiều mưa này? Cho dù thần phi ngươi sủng quán hậu cung như thế nào, cũng chỉ hội dựa vào thủ đoạn mê hoặc câu
dẫn Hoàng Thượng. Dựa vào mỹ mạo cùng thủ đoạn để được sủng ái ngươi cho là có thể lâu dài sao. . . . . .”
Không đợi nàng nói cho hết lời, ta dương tay lên liền cho nàng một
cái tát tay thật mạnh, tiếng tát tay thanh thúy lan ra giữa mai lâm u
tĩnh, U Thảo cùng Lan Lan lãnh đạm thở ra một hơi.
Ta lạnh lùng nghiêng qua nàng liếc mắt một cái, cười nói, “Nếu nói
thân phận bất minh, Lan tần ngươi thân phận không phải càng thấp kém
sao?”
Lan tần trên mặt vẫn in đỏ năm dấu tay, cánh môi vốn đang tự cao huyên thuyên của nàng hơi hé ra, kinh ngạc nhìn ta.
Chuyện ta ở Mai lâm đánh Lan tần rất nhanh liền rơi vào tai Thái Hậu, bà triệu ta cùng Lan tần tới Thái Hậu điện. Vừa vào đại điện ta liền
cảm thấy này rất giống tam biểu diễn tại Thẩm gia, Thái Hậu ở ghế thủ
tọa ung dung mà ngồi, hoàng hậu ngồi bên cạnh dịu dàng hướng ta đạm
cười, hai bên còn có ba vị mỹ mạo nữ tử phân biệt theo vai vế mà ngồi.
Lan tần lập tức hướng Thái Hậu xông đến, quỳ gối trước mặt bà khóc
sướt mướt kể: “Thái Hậu ngài phải vì Lan nhi làm chủ a, Thần phi thế
nhưng lại không phân tốt xấu thưởng Lan nhi một cái tát.” Nói xong, còn
chỉ hồng ấn còn chưa biến mất trên gò má, ý bảo nàng không có nói dối.
Thái Hậu đau lòng xoa xoa gò má nàng, nhẹ giọng an ủi, lại chuyển ánh mắt căm tức mà nhìn ta, “Thần phi, Lan nhi nàng rốt cuộc có chỗ nào đắc tội ngươi, ngươi lại có thể hạ tay nặng như thế?”
Ta thản nhiên cười nói:“Dám bẻ mai, lại nói năng lỗ mãng. Chẳng lẽ không nên đánh?”
“Chỉ là một cành mai mà thôi.” Bà túc nhíu mi, lại hỏi,“Lan nhi nói điều gì lỗ mãng?”
Ta đang muốn mở miệng, Lan tần lập tức giành trước một bước nói:“Lan
nhi chính là nhắc nhở Thần phi, đến nay Hoàng Thượng cũng không có con
nối dòng. Nàng vào cung cũng một năm rồi, nơi Hoàng Thượng ngủ lại nhiều nhất chính là Chiêu Dương cung, lâu như vậy cũng không thấy có dấu hiệu mang thai gì. Cho nên liền khuyên nàng hẳn là rộng lượng một ít, cho
Hoàng Thượng sủng hạnh thêm những cung tần khác, kéo dài hoàng tộc hậu
đại, kiên định giang sơn. Nhưng nàng vừa nghe lời này sắc mặt liền thay
đổi……”
Không nói không rằng mà nghe lời của nàng, ta chỉ thấy buồn cười. Lan tần thật đúng là có thể diễn trò, khó trách Thái Hậu thích nàng như
thế.
Thái Hậu nghe xong, sắc mặt thúc biến, tức giận vỗ bàn đứng dậy,“Thần phi, ai gia thật sự là không dám tưởng tượng, ngươi đúng là nữ nhân
lòng dạ hẹp hòi như vậy. Hôm nay Lan nhi chẳng qua nói ngươi vài câu,
ngươi liền ra tay đánh người. Ngươi có hay không còn biết quy củ?”
Nghe bà cứ một câu lại một câu trách móc nặng nề, ta chỉ là cúi đầu
không nói, lại càng không muốn vì chính mình biện giải điều gì, cho dù
biện giải cũng chỉ là uổng công. Ngay từ ban đầu, Thái Hậu đã luôn coi
ta như địch nhân mà đối đãi.
Thái Hậu lại nói:“Tính theo ngày, Hoàng Thượng nửa năm qua đều ngủ
lại tại Chiêu Dương cung của ngươi, mà ngươi đến nay vẫn không thể hoài
thai. Nếu cái bụng của Thần phi đã bị thua kém, thì nên có lòng rộng
lượng,‘Vô hậu’ chính là điều tối kỵ cũa bậc quân vương. Nếu chuyện này
truyền đi ngoài, chẳng phải làm trò cười cho người trong thiên hạ?”
Cái câu “bụng đã bị thua kém” tựa như đang hung hăng rạch từng nhát
trong tâm ta, cảm giác chua xót hoạt nhập trong tim. Ta hít sâu một hơi, bình tĩnh tâm tình chính mình, dùng thanh âm liền mạch trả lời: “Phải,
nô tì thân thể không tốt, nhưng mà chỉ vì thân thể không tốt liền bị mọi người lấy ra trào phúng? Một nữ nhân không thể có con đã là một chuyện
vô cùng bi ai, mà Thái Hậu ngài lại dùng việc này để không ngừng đả kích nô tì, tâm ngài chẳng lẽ làm bằng dao hay sao?”
“Thần phi, ngươi thật to gan! Dám nghi ngờ ai gia!” Thái Hậu tức giận đến toàn thân run rẩy,“Người đâu, vả miệng ả cho ai gia.”
“Mẫu hậu!” Một tiếng gầm lên giận dữ truyền khắp toàn bộ đại điện, tất cả ánh mắt đều đổ về phía Liên Thành bước vào.
Liên Thành dùng ánh mắt sắc bén liếc qua tất cả mọi người trong điện
một lượt, cuối cùng đem tầm mắt đặt lên người ta, mỉm cười nắm lấy tay
của ta, “Có ta ở đây, không ai dám động nàng.”
Thái Hậu sắc mặt trắng bệch, “Thành nhi, ngươi có biết thần phi đại nghịch bất đạo như thế nào không?”
Liên Thành đem tầm mắt di tới trên người Thái Hậu,“Nhi thần không
thấy nàng đã nói gì không đúng, ngược lại cảm thấy mẫu hậu ngài quá mức
hà khắc. Cho dù nàng không thể có con, nàng cũng là thê tử duy nhất
trong lòng ta.”
Thái Hậu nghe đến tận đây, liên tục lui về phía sau, không thể tin được mà nhìn Liên Thành, trong nhãn thần mang theo bi thống.
“Nhi thần mang Thần phi đi trước.” Liên Thành thuận miệng nói một câu, liền lôi kéo ta ra khỏi Thái Hậu điện.
Dọc theo đường đi, cước bộ của hắn rất nhanh, ta cũng thực ăn ý phối hợp
cùng bộ pháp của hắn, nhẹ giọng hỏi:“Ngươi đã nghe được?”
Hắn gật gật đầu, bộ pháp lại như trước không hề ngừng lại, “Ân.”
“Kỳ thật, ta cũng chỉ là nhất thời xúc động……”
Hắn nghe thấy ta nói chuyện, đột nhiên dừng lại bộ pháp, quay đầu
chăm chú nhìn ta,“Ta chỉ sợ lời đó của mẫu hậu gợi lại nỗi đau của
nàng.”
Ta âm thầm cúi đầu, thản nhiên cười cười, “Chúng ta không phải đã nói qua, chuyện trước kia không bao giờ nhắc đến nữa sao?”
Đồng tử sâu thẳm của hắn có chút ảm đạm, nụ cười đạm đạm trên khóe
môi lại vẫn duy trì như cũ, “Ân, về sau không bao giờ nhắc lại nữa.”
Ta thu hồi thần sắc ảm đạm, trên môi mang theo ý, cười ngửa đầu nhìn
trời, “Hoàng Thượng còn tâm trí để để ý đến nhiều việc như vậy? Đã nhàn
hạ như thế, hoàng thượng có thể bồi nô tì đi xem hoàng hôn, được không?”
Hắn sửng sốt, sau đó liền cười nói:“Mệnh lệnh của ái phi, trẫm dám không theo sao?”
Hắn cùng ngồi bên cạnh ta trước Cách Duyên hồ của Chiêu Dương cung,
mãi đến khi ánh mặt trời cuối ngày cũng lặn mất, màn đêm phủ kín không
gian, ta mới cùng hắn đứng dậy hồi cung dùng bữa tối, ta lại đột nhiên
nhớ tới nửa năm trước được thả đèn Khổng Minh. Nhất thời quật khởi, ta
liền phân phó Lan Lan cùng U Thảo làm cho ta một cái đèn Khổng Minh,
Liên Thành có chút lo lắng hỏi: “Ngươi muốn làm cái gì? Không phải lại
muốn ước cho ta tìm được nữ tử để âu yếm nữa chứ?”
Ta không đáp, chấp bút viết mười ba chữ thật to, thật tinh tế lên đèn Khổng Minh: Liên Thành sớm ngày hoàn thành đại nghiệp tam quốc thống
nhất.
Sau khi ta viết xong, Liên Thành nhìn hàng chữ trên đèn mỉm cười,“Thống nhất tam quốc, đây là hy vọng của nàng sao?”
Ta cầm lấy cây đuốc, châm đèn, nhìn nó bay cao.
“Không chỉ là hy vọng của ta, cũng là c hy vọng ủa ngươi, không phải
sao?” Ta nhìn lên đèn Khổng Minh, nói,“Liên Thành, Thái Hậu nói đúng, ta là một nữ nhân không thể sinh con, ngươi là hoàng đế, phải có con nối
dõi.”
Hắn nghiêng đầu nhìn ta, đánh giá thật lâu, vẫn là im miệng không nói.
Ta lộ vẻ đạm cười nhìn lại hắn, “Ta cũng không muốn vì bản thân chuyên sủng mà phiền hà đến giang sơn của ngươi.”
Hắn đột nhiên trầm mặc, thật lâu sau mới nặng nề mở miệng nói: “Nếu
có một ngày ta thực cùng Nạp Lan Kỳ Hữu binh nhung tướng hướng, nàng
thật sự có thể tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt chứ?”
Không nghĩ tới hắn đột nhiên đem đề tài chuyển đi, suy nghĩ của ta có chút bắt không kịp, nhưng lại chỉ có thể ngây ngốc nhìn hắn.
“Ta nghĩ, nàng sẽ giúp đỡ Kỳ Hữu. Cứ dựa vào việc nàng luôn miệng nói hận hắn, không phải là đã rất yêu nên mới rất thống hận?”
Ta bỗng nhiên hoàn hồn, không được tự nhiên mà cười cười, “Từ khi ta
biết được hắn phế đi Đỗ Hoàn nhưng lại khẩn cấp lập lại hoàng hậu, tâm
ta liền thấy phai nhạt rồi. Kỳ thật chuyện cũ như mây khói, ta chỉ muốn
hoàn thành phục quốc chi nghiệp, cùng ngươi sống hết những năm tháng sau này.”
Hắn nghe thấy lời này của ta, trong mắt lập tức mang theo ánh sáng
nghi hoặc, hắn mở miệng như muốn nói gì, nhưng vẫn là nuốt lại không lên tiếng.
Ta nghĩ hắn không tin lời nói của ta, vội nói: “Lời của ta đều là sự thật.”
Hắn mỉm cười giúp ta vén tóc mai đang bay loạn ra sau tai, lại xoa
xoa hai gò má ta, “Lời ccu3 nàng, từ trước đến nay, ta chưa từng hoài
nghi.”
Hắn cúi đầu muốn hôn lên môi ta, ta lập tức đưa tay cản lấy bờ môi
ngập tràn áp chế của hắn, “Có người!”. Ta nhìn bốn phía, Lan Lan cùng U
Thảo cũng không biết đã biết mất không còn bóng dáng từ lúc nào, trốn
thật nhanh.
Hắn đẩy tay của ta ta, bá đạo hôn lên môi, môi mạnh mẽ di động, lan
tràn đi xuống. Ta phải đi cà nhắc mới có thể đón nhận nụ hôn của hắn,
cách hắn hôn cùng vẻ ngoài ôn hòa của hắn tuyệt đối khác nhau, kích
cuồng như mưa rào, chúng ta hô hấp hỗn loạn cùng một chỗ, một mùi tình
dục nồng đậm lan tràn.
Nguyên tiêu ngày đó, Linh Thủy Y mời ta đến Hoàng hậu điện, nói là
Thái Hậu ban cho tam điều thiên tàm kim lũ y để ở chỗ nàng, bảo ta qua
lấy. Khi ta bước vào Hoàng hậu điện là lúc, phát hiện Lan tần đã có mặt, nàng vừa thấy ta bước vào, sắc mặt tức khắc trở nên lạnh lẽo. Ta âm
thầm suy nghĩ, khó trách Linh Thủy Y có hưng trí như vậy, muốn ta đến
chọn lựa thiên tàm kim lũ y, nói cho đúng, nàng là muốn một lần nữa khơi mào chiến hỏa giữa ta và Lan tần. Nếu nàng muốn xem diễn như vậy, ta
đây liền diễn một tuồng kịch cho nàng xem.
Lúc nô tài cầm ba kiện thiên tàm kim lũ y đến trước mặt chúng ta là
lúc, Lan tần cả kinh than một tiếng. Quả thật, vật phía trước vô cùng
quý báu, kim cương chói mắt, chỉ cần một kiện kim lũ y cũng có thể đảm
bảo cho biết bao nhiêu cung nhân một đời ăn mặc vô lo a.
“Thật khá.” Lan tần cả kinh than một tiếng, ánh mắt bồi hồi ở ba kiện kim lũ y.
Linh Thủy Y chỉ vào chúng và nói: “Cái màu vàng quý khí ung dung, cái màu tím quyến rũ diêm dúa, màu trắng lại cao nhã thoát tục. Các ngươi
thích kiện nào, liền tùy ý chọn.”
Tay của ta khẽ vuốt qua kiện áo màu trắng, cảm xúc bóng láng từ xúc
giác ở tay truyền đến tận tâm, Linh Thủy Y lập tức cười nói: “Kim lũ y
màu trắng là thích hợp nhất với Thần phi, thanh nhã thoát tục.” Nói xong liền đem nó đưa vào tay ta.
Lan tần lập tức từ trong tay Linh Thủy Y đoạt lại, “Cái này là ta nhìn trúng trước.”
Ta chỉ cười cười, “Tuy hợp với màu trắng, nhưng thật ra ta thích màu tím hơn, hoàng hậu đem cái màu tím này cho ta đi.”
Linh Thủy Y nhíu nhíu mày, “Bản cung cảm thấy Thần phi vẫn là mặc đồ trắng có vẻ hảo.”
Ta liếc mắt nhìn Lan tần một cái, nàng vì nhanh tay mà cướp được kiện kim lũ y màu trắng từ tay ta nên đắc ý mà nói: “Lan nhi thật ra cảm
thấy màu trắng mặc ở trên người mình vẫn là đẹp hơn mặc trên người của
Thần phi. Chỉ có những kẻ thích dụ dỗ người khác mới thích mặc những màu gây chú ý như màu tím.”
Trên mặt ta như trước lộ vẻ cười nhạt, “Phải nha, màu tím chỉ thật
rất dụ dỗ người khác yêu thích, bản cung thừa nhận.” Ngừng lại một chút, lại nói, “Màu trắng mặc ở trên người Lan tần quả thật xinh đẹp thoát
trần, nhưng là, màu trắng cũng là màu của tang phục a.”
Gương mặt của nàng nhanh chóng phủ một tầng băng, trắng bệch một mảnh.
Ta tiếp tục nói: “Chẳng lẽ thân nhân của Lan tần toàn bộ đã qua đời, cho nên mới thích màu trắng như vậy?”
Kim lũ y màu trắng trong tay nàng phút chốc rơi xuống đất, phát ra
một trận tiếng vang thanh thúy. Nàng giận đến đỏ cả hai mắt, hung tợn
trừng mắt nhìn ta. Ta cười nhìn lại nói: “Như thế nào? Bản cung chẳng lẽ nói sai rồi sao?”
Nàng đột nhiên bước rộng một bước, đứng ngay trước mặt ta, hai tay hung hăng đẩy ta một cái thật mạnh.
Không dự đoán được nàng sẽ đột nhiên lao tới đẩy ta, dưới chân không
đứng vững, liên tục lui về phía sau …… Cuối cùng hung hăng đập lên trụ
nhà hoa văn kim sắc, đầu ta đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng, chỉ nghe thấy Lan Lan thét đến chói tai. Nhưng mắt của ta lại lâm vào một
mảnh hắc ám, cái gì cũng đều nhìn không thấy. Chỉ cảm thấy có từng đợt
huyết tinh truyền vào mũi, loại hương vị ghê tởm đó, thứ chất lỏng ấm áp đó dọc theo bờ môi ta chậm rãi chảy xuống. Lại là máu sao? Ta đời này
tựa hồ cùng máu kết duyên ……
Linh Thủy Y, kết quả như vậy ngươi vừa lòng chứ?
Khi ta để ý thức dần dần tự do là lúc, ta cảm giác được nhóm nô tài
ba chân bốn cẳng đem ta nâng lên giường, bốn phía tỏa ra hương thơm thản nhiên thơm ngát, là hương vị trên người Linh Thủy Y, xem ra bọn họ là
đem ta lên tẩm tháp của nàng. Ta chỉ có thể cảm giác được bốn phía có
tiếng mọi người ồn ào, lại nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì. Nhưng
là, ánh mắt của ta thủy chung không mở ra được, đau đớn từ lưng, trán
truyền khắp toàn thân, ngực đau đớn tựa hồ sắp nổ tung.
“…… Mau xem mạch cho chủ tử của chúng ta…… Ngài…… không có việc gì chứ?”
“Nhất định phải…… cứu, cứu chủ tử…… Thân thể của ngài……”
Từng đợt tiếng gọi ầm ĩ, không cần đoán cũng biết là Lan Lan cùng U
Thảo hai tiểu nha đầu kia, tại chốn hoàng cung này, cũng chỉ có hai
người bọn họ là thật sự quan tâm đến ta.
Chỉ nghe thấy một thanh âm trầm thấp ở ta bên tai nói: “Nương nương…… Thả lỏng.” Thanh âm của hắn đã mê hoặc ta, hai tay nắm chặt thành đấm
dần buông ra, tiếp theo, một trận thanh lương gay mũi tràn ngập khứu
giác, đem ta ý thức hỗn loạn của ta kéo về phần nào.
Rốt cục, cảm giác khó chịu dần dần nhạt đi, toàn thân truyền đến cảm
giác sảng khoái thanh lương, ánh mắt cũng có thể chậm rãi mở. Đến khi
mắt ta có thể nhìn rõ ràng hết thảy cảnh tượng xung quanh cũng là lúc ta nhìn thấy Hy, hắn một thân Thái y quan phục, trong tay cầm một bình
thuốc nhỏ nhìn ta. Nhìn thấy Liên Thành vội vã xông vào điện, vẻ mặt đau lòng nhìn ta, thật lâu sau không nói một câu.
“Hoàng Thượng, nương nương toàn thân đã bị va chạm mãnh liệt, có nguy hiểm bị tụ huyết nghịch lưu, may mắn cứu đúng lúc……” Hy đem bệnh tình
của ta bẩm báo lại cho Liên Thành.
Liên Thành lắng nghe từng chữ một, mi tâm liền nhíu chặt thêm một
phần, cuối cùng lạnh lùng quét về phía Linh Thủy Y cùng Lan tần, “Các
ngươi ai có thể nói cho trẫm rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Thực ra
đây tính là một câu uy hiếp, hỗn loạn lửa giận nồng đậm, giống như tùy
thời liền có thể phải giết vài người mà hả giận.
Lan tần sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, thần sắc hoảng hốt cúi đầu,
hai tay nhanh khấu. Linh Thủy Y nhàn nhã cười mở miệng, ta lại ở trước
mặt nàng nói: “Hoàng hậu, ta không biết mình đã làm chuyện gì chọc cho
ngài giận dữ như thế.”
Linh Thủy Y trên mặt một dạng mỉm cười, “Thần phi, ngươi đang nói chút cái gì vậy?”
Lan Lan tựa hồ hiểu được ý ra, nhanh chóng phụ họa, “Hoàng hậu nương
nương, ngài vì sao phải đẩy chủ tử của bọn ta? Ngài chẳng lẽ không phải
luôn nói nàng thân thể không tốt sao? Như thế nào lại hạ thủ ngoan độc
như vậy.”
Lan tần vừa nghe đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin được nhìn sang
Lan Lan, lại nhìn thấy ta im lặng không nói lời nào, lập tức gật đầu,
“Phải, là hoàng hậu nương nương đẩy Thần phi.”
U Thảo cũng phụ họa nói: “Chủ tử chẳng qua cùng ngài đồng thời thích
một kiện kim lũ y màu trắng mà thôi, ngài sao lại hạ thủ ngoan độc vì
một chuyện không đáng như vậy?”
Linh Thủy Y đột nhiên phải chịu đựng cảnh nghìn người chỉ tay, nàng
chỉ có một miệng, nan biện chúng khẩu, chỉ có thể run run chỉ tay, “Các
ngươi …… Bản cung khi nào đẩy Thần phi, rõ ràng chính là Lan……”
Lan tần vừa nghe hoàng hậu sắp hô lên tên mình, vội vàng cắt ngang,
“Hoàng hậu nương nương, tất cả các nô tài trong nội điện đều đã nhìn
thấy rõ ràng, ngài việc gì phải nói dối nữa?”
Lúc này, tất cả các nô tài đang đứng xung quanh, trừ bỏ nô tài của Hoàng Hậu điện, những người khác ai cũng liên tục gật đầu.
Linh Thủy Y nhìn hết thảy cảnh này, mạnh mẽ xoay người trừng mắt nhìn ta, “Thần phi, ngươi ả tiện nhân này, dám nói xấu……” Lời của nàng mới
nói đến một nửa, Liên Thành liền tiến lên từng bước quăng cho nàng một
cái tát. Nàng bị đánh cho thất điên bát đảo, mộng hồi lâu ý thức mới
khôi phục, bụm mặt khóc nói: “Ngươi đánh ta?”
Liên Thành đạm mạc nhìn nàng, thanh âm lạnh lẽo cứng rắn, “Linh Thủy
Y, trẫm có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi, nhưng việc đó cũng có hạn độ,
ngươi hiện tại liền cút khỏi đây cho trẫm, trẫm không muốn gặp lại
ngươi!”
Linh Thủy Y kinh ngạc nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng xấu hổ và giận dữ ly khai tẩm cung.
Liên Thành đi đến bên giường ta, dùng tay áo giúp ta mồ hôi lạnh trên trán, “Còn cảm thấy đau không?”
Ta suy yếu lắc lắc đầu, “Không có việc gì.”
Thần sắc của Hy lại phá lệ nghiêm túc, do dự hồi lâu rốt cục vẫn là
mở miệng nói: “Thần phi nương nương thân thể không đủ sức tiếp nhận
thương thế nặng như vậy, cũng không biết vì sao, thân thể của nàng phi
thường suy yếu…… Tựa hồ có ẩn chứa độc tính chưa chữa hết.”
“Độc?” Liên Thành đề cao thanh âm rất nhiều, “Làm sao có thể có độc?”
Ta bình tĩnh giải thích: “Từng trúng trước đây.” Nếu không có độc
này, sợ là lúc đó ta căn bản không có khả năng được Kỳ Hữu đáp ứng quay
về Hạ Quốc, đây chính là độc do ta chính tay hạ.
Liên Thành tựa hồ hiểu được điều gì, sốt ruột hỏi: “Có thể khu trừ không?”
Hy nói: “Chỉ cần nương nương sau này dốc lòng điều dưỡng, nhất định có thể khu trừ.”
“Hảo, về sau việc điều dưỡng cho Thần phi trẫm giao ngươi phụ trách, trẫm muốn nhanh chóng nhìn thấy hiệu quả.”