Ta cùng với Hoán Vi, Tâm Uyển sau khi về Chiêu Phượng cung, ngày nào
cũng ra Phi Tiên đình tĩnh tọa, kiêu dương ấm áp đến cùng gió, một vài
nhánh hoa tơ bay theo chiều.
Hai tháng, chàng đã không ghé qua đây hai tháng, Ôn Tĩnh Nhược đẻ non – việc này đã theo thời gian mà nhạt đi, nhưng lại không có ai truy cứu xem việc này do ta làm hay chính nàng sơ suất tự say thai. Dịch Băng
cũng không dâng tấu chương đòi phải điều tra việc này. Như thế nào mọi
việc có thể bình yên như vậy ta không thật biết, nhưng là người bình ổn
mọi chuyện chắc chắn là Kỳ Hữu, ta biết.
Bồi ở bên người ta cũng chỉ có hai người các nàng, nô tài khác đều
biếng nhác, đối với thái độ của ta cũng cũng không ân cần lui tới hỏi
han như xưa, đối với lời nói của ta cũng coi như không nghe thấy, giống
như nghe mà nghe. Có lẽ phải nói là lòng người dễ đổi thay đi.
Ta bưng chén trà mai hương thơm ngát trên bàn, đặt ở bên môi nhấp một ngụm, tâm tình của ta nhất thời sáng sủa rất nhiều. Đây là trà mà Tâm
Uyển giúp ta pha hàng ngày, rất thơm, thực ngọt lành, trọng yếu nhất là
thuyên danh của loại trà này có chứ một chữ “Mai”
Tâm Uyển đột nhiên lanh lảnh ngâm:
Liêu khoát thương khung, thiên lâm bạch như sương.
Ngọa khán bích thiên, vân yên yêm ái gian.
Tế hiệp thư mi, khinh hoa thổ nhứ, lục âm thùy noãn, chích khủng viễn quy lai.
Lâm thủy yêu đào, ỷ tường thư thù xuân.
Thiên lý mộ vân, dao thảo bích hà xứ.
Ẩn ẩn thanh trủng, họa kích chu thúy, hương ngưng kim tiêu, diêu tri cách vãn tình.
(Bầu trời cao rộng, ngàn cây trắng như sướng.
Nằm xem trời xanh đó, mây khói mờ ái tình
Mày mỏng khẽ vuốt, hoa kia lại nở, non xanh nắng ấm, người xa xin trở về.
Đào yêu non nước, tình thà theo dòng xuân.
Ngàn dặm đuổi mây, dao thảo tìm nơi nao.
Mồ cao ẩn ẩn, tranh kia đỏ huyết xanh rờn, đêm nay chút hương đọng lại, chỉ trách người xa tình cũng xa.)
Ta kinh ngạc nhìn nàng, “Những câu này đều do chính ngươi tự làm?”
Nàng dùng sức gật đầu, “Đây là nô tỳ đã suy nghĩ suốt cả đêm qua,
muốn hôm nay dùng nó để giúp cho tâm tình của ngài có thể sáng sủa hơn
một chút.”
Ta buông ra một tiếng cười khẽ cho chính mình, trong lòng xuất hiện một loại cảm động không thể gọi bằng lời, “Cám ơn.”
“Hoàng phi, thứ nô tài lắm miệng nói một câu. Hai tháng nay Doãn Tinh đã lên đến Cửu tần đệ tam đẳng, hàm Chiêu viện, hoàng phi suy tàn thất
thế, tương lai nàng ngay cả liếc mắt cũng không chịu nhìn hoàng phi lấy
một cái, uổng công ngài ngày đó còn đem nàng giao cho Hoàng Thượng. Nàng thật sự là vong ân phụ nghĩa.” Hoán Vi nhếch môi, tức giận lên tiếng.
“Nay ta thất thế, tất cả mọi người muốn trốn còn sợ không kịp, Doãn
Tinh bội phản tình nghĩa cũng là chuyện có thể hiểu.” Ta đem mâu nhìn
sóng vỗ trên mặt hồ, hào quang của mặt trời phản ánh qua gợn nước rọi
lên mắt ta, mang chút đau đớn.
Tâm Uyển ai oán thở dài, “Ta cho rằng, ngài cùng Hoàng Thượng vẫn là
có thể hòa hảo như lúc ban đầu. Nếu không…… Ngài viết Thủ mai phi đích
đề lâu đông phú, nô tỳ giúp ngài đưa đến chỗ hoàng thượng? Nếu không,
Trác Văn Quân đích sổ tự thi cũng được.” Nàng thao thao bất tuyệt liệt
kê, muốn vì ta mà đưa ra chủ ý.
Nghe âm thanh nàng gằn từng tiếng, ta dùng sức ép xuống cảm giác muốn khóc trong lòng, bỗng nhiên mở miệng nói, “Không ngày ngày ngóng trông
than vãn như A Kiều, không như Phi Yến làm loạn hậu cung. Không học độc
chiếm tình cảm của đế vương, chỉ cần liên quan đến hoàng thượng, một
người thầy hay một người cháu ta cũng phải tôn trọng. Đây là câu nói mà
ta luôn ngày ngày dặn mình kể từ khi được phong hoàng phi, nay ta mất
sủng ái của Hoàng Thượng, cũng tuyệt đối sẽ không như lịch đại hoàng hậu năm xưa, tự ngải hối tiếc, vọng tưởng lợi dụng thủ đoạn mà đoạt lại
trái tim Hoàng Thượng.”
“Nhưng là, có thể, ngài sẽ vĩnh viễn mất đi trái tim của hoàng thượng……”
“Xin cho ta lưu lại chút kiêu ngạo còn sót lại của mình đi.”
Thanh âm của ta vừa dứt, đã có một thanh âm khác vang lên, “Hoàng
phi.” Hàn Minh đứng phía xa gọi một tiếng, chúng ta đồng loạt hướng nhìn về phía thanh âm vang lên, chỉ thấy hắn từ từ mà đến, thần sắc như
thường.
“Minh Y hầu, đây chính là hậu cung, ngàingay thời điểm này xuất hiện, sẽ hại hoàng phi.” Hoán Vi cả kinh nói, bên trong khẩu khí tràn ngập ý
đề phòng.
Hàn Minh tầm mắt ở bốn phía nhìn quanh một chút, “Nay Chiêu Phượng
cung sớm không bằng khi xưa, dọc theo đường đi, một tên nô tài ta cũng
không gặp, ngươi cho rằng còn ai vào đây chú ý đến sự có mặt của ta?”
“Các ngươi đều lui ra đi.” Ta lại bưng lên chén trà nhấp một ngụm, hương khí phác mũi truyền khắp trong miệng.
Mãi đến lúc bọn họ đi xa, Hàn Minh mới cùng ta mặt đối mặt ngồi
xuống, nhưng lại một phen đoạt chén trà trong tay ta, bởi vì khí lực hắn thực lớn, trà trong chén vì vậy mà vươn một ít lên tay áo hắn, “Trà
thật thơm quá, ngươi thường uống sao?”
“Đây là Mai hoa nhưỡng trà, ta mỗi ngày đều uống, hiện tại dĩ nhiên
đã trở thành một loại thói quen.” Đối với hành động của hắn ta chỉ cười
trừ, “Ngươi biết không, bội đao thượng độc là hoàng hậu đã ra tay.”
Gương mặt hắn không vì câu nói này của ta mà có điều biến hóa, chỉ buông chén trà trong tay, thản nhiên nói, “Thật không?”
“Ngươi tựa hồ tuyệt không kinh ngạc đâu, nhưng mà ta thì rất kinh
ngạc.” Ta bắt đầu chơi đùa hoa văn nạm vàng trên móng tay, cảm giác cũng thật không tệ, “Hoàng hậu sao đoán được ta sẽ rút đao nhỉ?”
Hàn Minh không nói, lảng tránh vấn đề của ta, tựa hồ lo lắng lời này có ý gì, lại giống như đang lảng tránh điều gì.
Ta lại tiếp tục nói, chỉ là đem đề tài thay đổi, “Ngươi hôm nay tìm ta có chuyện gì?”
“Về việc của Tĩnh phu nhân, hài tử đó……” Thanh âm của hắn đột nhiên kéo dài.
“Là ta.” Không e dè mà thừa nhận, đối hắn ta vẫn luôn không có giấu
diếm. Huống hồ, lấy quan hệ của hắn cùng với Kỳ Hữu, lại như thế nào
không rõ ràng nội tình việc này, “Ta rất kỳ quái, ngươi và Hoàng Thượng
đều giống nhau, không hỏi nguyên nhân của ta.”
Hắn lại lảng tránh ánh mắt ta, cúi đầu nói, “Bởi vì ta tin tưởng ngươi.”
“Cũng có thể là, ngươi căn bản đã biết nguyên nhân?” Ta nửa đùa nửa
thật hỏi một câu, tươi cười như trước, giống như ta chỉ đang nhàn hạ đối thoại việc nhà cùng hắn.
Chỉ thấy tay hắn run rẩy, cuối cùng khóe miệng ngoéo một cái, muốn mở miệng nói cái gì đó, ta giành trước một bước nói, “Ta hay nói giỡn
thôi, Hầu gia làm sao có thể biết được.”
Hắn nhẹ nhàng vuốt lên chén trà trên bàn,“Hoàng Thượng có lẽ sau này
cũng không đến đây.” Một câu dấu diếm mấy tầng ý tứ, ta sáng tỏ, cũng
nhẹ đầu đôi chút, hắn lại nói, “Có lẽ…… chuyện này đối với ngươi là một
chuyện tốt.”
“Nghe nói, Hoàng Thượng thực sủng ái Doãn chiêu viện.” Bây giờ nói về Doãn Tinh, ta có thể tâm như gương sáng, bình thản vô sóng.
“Qua mấy ngày nữa, Hoàng Thượng sẽ phong nàng làm phu nhân, có lẽ……
Chính vị tây cung cũng sẽ là nàng.” Hắn có chút lo lắng, lúc này nói
chuyện cũng thật là cẩn thận, sợ cảm xúc của ta sẽ bởi vậy mà có dao
động.
Ta chỉ là vân đạm phong thanh tiêu sái, phù hoa một hồi, ta hao tổn
tâm cơ dùng sự thật lòng của mình để đổi lấy một kết quả không đành
lòng.
Nếu ta đủ ngoan độc, hiện tại ta vẫn là một hoàng phi được sủng diệu
như trước. Nhưng nếu thật sự đủ ngoan độc cùng quyết tâm, ta đã trở
thành một nữ tử thế tục, “Nhớ không? Ngươi từng nói với ta, trong mắt
ngươi ta là một người xinh đẹp, trí tuệ và thiện lương. Mà khi ta bị cừu hận che mắt, tài trí của ta đều bị chôn vùi, ta đắm chìm trong một giấc mộng hoàn mỹ, rốt cuộc cả khí lực của thân thể này cũng đánh mất.”
“Hiện tại, ngươi đã thanh tỉnh sao?”
“Trong hai tháng này, ta thật sự bình tĩnh hơn rất nhiều, cũng để ý
đến mọi việc rất nhiều, ta thật sự sai thái quá.” Nhịn không được, ngóng nhìn một mảnh đào lâm phấn bạch cách đó không xa, ta trở về hoàng cung
này chỉ mới một năm. Trong thời gian một năm ngắn ngủi, ta lại phải trải qua nhiều chuyện như vậy, Vân Châu chết, Kì Tinh chết, Đỗ Hoàng hậu
cũng chết, ta sắc phong thành Đế hoàng phi, bị người khác hạ độc, tự tay lấy mạng hài tử trong bụng Tĩnh phu nhân, mọi thứ đều quá rõ ràng hết
thảy.
“Hàn Minh, ngươi giúp ta đến phiến đào lâm đó một chút, có được không?”
Hàn Minh gật đầu, nâng ta – lúc này đã có chút đứng không vững dậy,
đem ta hướng về phía mai lâm lạc hoa đầy trời, phấn bạch một mảnh, phiêu nhiên u tĩnh, khuynh quốc khuynh thành.
Ta vẫn nhớ rõ khoảng thời gian một năm sau khi bị hủy dung, ở Lan Khê trấn chốn đào nguyên là đoạn ngày bình tâm nhất đời ta. Chỉ tiếc, ta vì một đoạn tình mà đơn độc đi vào hoàng cung, dứt khoát buông tay với tự
do của chính mình, chỉ vì được nhìn thấy chàng thêm một lần. Nhưng là,
gặp mặt nhau đổi lấy được cái gì đây?
Ta đặt mình giữa mai lâm rộng lớn, trên cành hoa như tuyết, như máu
nhiễm tuyết sắc, chầm chậm rút đi. Khói sương mênh mông che lấp ánh nhìn của ai, ảm đạm thê lương, không người nói.
“Ngươi biết không, Ôn Tĩnh Nhược từng đã tới đây. Còn nhớ rõ, trước
khi đi nàng đã nói với ta một câu.” Ngồi xổm xuống, ta dùng hai tay cào
cào nền đất bùn ẩm xốp, khiến hai tay phút chốc ô uế khó tả, lại như
trước không ngừng cào xới.
“Nàng nói cái gì?”
“Nàng nói, người đem phong thư tố giác thân phận của Vân Châu đến
Bách Oanh cung là Từ công công.” Ta từng phiến hoa rụng trên đất gom cả
vào lòng bàn tay, lại một hơi đem chút táng nhập vào chiếc hố nông mà ta vừa tự đào kia, “Là người vẫn luôn hầu hạ ở Dưỡng Tâm điện, hầu hạ bên
người hoàng thượng Từ công công.”
Hoa tạ hoa phi phi mãn thiên
Hồng tiêu hương đoạn hữu thuỳ liên !
Du tư nhuyễn hệ phiêu xuân tạ
Lạc nhứ khinh triêm phác tú liêm .
Khuê trung nữ nhi thương xuân mộ
sầu tự mãn hoài vô thích xứ
Thủ bả hoa xừ xuất tú khuê,
nhẫn đạp lạc hoa lai phục khứ
Nhất triêu xuân tận hồng nhan lão
Hoa lạc nhân mang lưỡng bất tri.
(Hoa rụng, hoa bay, bay khắp trời
Hồng phai hương tắt ai người xót thương!
Phất phơ tơ mềm cuốn xuân lại
Lạc sợi tơ hồng bức mành thêu
Phòng khuê nhi nữ thương chiều xuân
Tương tư lấp đầy không nỡ rũ
Cầm cuốc xa rời chốn phòng khuê
Đành lòng đạp hoa rụng quay về
Một khi xuân tẫn, hồng nhan lão
Hoa lạc, người vong, đời chẳng còn nhau!)
Lần này ta lại là một thân cấm vệ y, đi theo Hàn Minh tiến nhập Dưỡng Tâm điện, là ta cầu hắn mang ta đến. Bởi vì ta không muốn tiếp tục trốn tránh, ta muốn đối mặt, ta muốn biết hết thảy. Tuy rằng, lòng ta vốn đã phần nào hiểu được chân tướng. Nhưng là, ta muốn nghe chân tướng bằng
chính tai mình.
Dưỡng Tâm điện chỉ có vài tên thị vệ trông coi, ta nghĩ, tấn cả đều
là thân tín của Hoàng Thượng. Mà ta lấy thân phận thân tín của Hàn Minh
mà đứng trông coi bên ngoài, bên trong chính điện chỉ có Hoàng Thượng
cùng Hàn Minh, chu môn hơi hé, lộ một cái khe hở không lớn không nhỏ, ta bắt đầu hướng về phía nghe nhỏ kia, lỗ tai bắt đầu hoạt động. Dựng
thẳng tai lắng nghe động tĩnh bên trong.
“Hoàng Thượng tính làm sao với hoàng phi bây giờ? Đem nàng để tại
Chiêu Phượng cung vĩnh viễn không bao giờ để ý tới?” Hàn Minh trong
thanh âm cất giấu ẩn ẩn tức giận, ở trước mặt hoàng thượng mà dám nói
như vậy nói, xem ra chỉ có hắn là người duy nhất.
“Trẫm…… Không muốn lại liên lụy đến nàng.” Kỳ Hữu thanh âm như trước – đạm mạc vô thường, vô ba vô lan. Đã lâu rồi không được nghe tiếng nói
của chàng, tâm ta quả có phần hoài niệm rồi.
“Vậy là ngài quyết định mặc kệ nàng?” Âm lượng lại đề cao vài phần,
“Hoàng Thượng vì sao lúc trước tính chuyện liên lụy đến an nguy của nàng lại không nghĩ như vậy mà buông tha nàng? Ngài cũng biết nàng vì ngài
mà phải chịu đựng bao nhiêu chuyện, nàng đối đãi ngài thiệt tình như
thế, mọi việc đều đặt ngài lên hàng đầu mà suy nghĩ. Mà ngài chỉ vì muốn củng cố ngai vị hoàng đế của mình lại nhẫn tâm phân phó Mạc Lan đem độc dược bôi lên bội đao, giá họa cho hoàng hậu nương nương, tất cả chỉ vì
muốn khơi dậy cừu hận của nàng, để nàng trợ người tiêu diệt Đỗ gia!”
“Hoàng Thượng cũng biết,trong thời khắc sinh mệnh của nàng bị đe dọa, nàng vẫn như trước mà nghĩ đến Hoàng Thượng, trong miệng cũng không
ngừng gọi tên ngài…… Nàng nói nàng không muốn chết, nàng không muốn bỏ
lại ngài tiếp tục cô độc một mình, nàng muốn cả đời sống bên ngài…… Ta
xem trơ mắt nhìn máu của nàng cuồn cuộn phun ra khỏi miệng, nhiễm đỏ
toàn bộ vạt áo, nhiễm đỏ hai tay của ta.”
“Độc đó có giải dược, chỉ cần cứu kịp thời nàng tuyệt đối không có việc gì.” Kỳ Hữu thanh âm thoáng khàn khàn.
“Hoàng Thượng ngài biết mà, vấn đề ở đây không phải là giải dược!”
Hàn Minh thanh thanh chất vấn, “Ngài có từng lo lắng qua, nếu nàng biết
được người nàng tín nhiệm nhất làm chuyện này đối với nàng, nàng sẽ có
bao nhiêu thương tâm? Ngài thật sự chưa từng nghĩ qua sao?”
“Còn có hài tử của Tĩnh phu nhân, ngài đã sớm biết đó là cốt nhục của nàng cùng Dịch đại nhân, ngài cố ý cho nàng phát hiện bọn họ hai người
trong lúc đang tư tình, ngài muốn mượn nàng tay trừ bỏ Tĩnh phu nhân
cùng Dịch Băng. Nhưng ngài làm sao cũng không nghĩ tới, nàng thủy chung
không đành lòng đối đãi Tĩnh phu nhân cùng Dịch Băng như thế, nàng đã
chọn thả cho bọn họ một con đường sống!” Hắn nói chuyện càng lúc càng
lớn, như quỷ mỵ chi âm cuồn cuộn tiến vào lỗ tai ta, ta đờ đẫn đứng ngây người, lẳng lặng nghe Hàn Minh một tiếng lại một tiếng đem từng suy
đoán trong lòng ta nói rõ ràng từng chữ.
Phải, từ hôm đó, khi Đao Quang nói với ta là hoàng hậu là kẻ hạ độc
vào bội đao, ta liền nổi lên lòng nghi ngờ. Đỗ Hoàn như thế nào có thể
dự đoán được ta sẽ rút đao, hiểu ta đến vậy chỉ có một người là Kỳ Hữu.
Phải, ta chính là cố ý trước mặt đông đảo cung nhân cầm phá thai dược đi vào Bách Oanh cung, mục đích của ta chỉ vì chứng thật suy đoán của
mình.
Phải, ta luôn luôn hoài nghi Kỳ Hữu, hoài nghi hết thảy mọi chuyện đều do một tay chàng an bài.
“Dịch Băng dám vọng tưởng đem đứa con của mình giả mạo thành long tử
của trẫm, đây là mưu đồ đại nghịch, chẳng lẽ không đáng chết sao?” Cảm
xúc của Kỳ Hữu đột nhiên dao động lên, thanh âm đề cao hơn hẳn.
“Đúng là nên giết, nhưng là ngài không nên lợi dụng cảm tình của nàng đối với ngài, tín nhiệm của nàng đối với ngài, như vậy so với ngài tự
tay giết nàng còn thống khổ hơn.”
“Cho nên ngay tại hôm đó, ta đã quyết định không lợi dụng nàng nữa, ta muốn thả nàng đi.”
“Bởi vì vậy nên sau đó ngài tìm Doãn Tinh – một nữ nhân cũng thông
tuệ như hoàng phi, thay thế nàng đến hoàn thành chuyện nàng chưa làm
xong?”
Ta rốt cuộc nhịn không được, che lại đôi môi run rẩy, ức chế tiếng khóc của chính mình, cố gắng không cho tiếng nấc tràn ra.
Nguyên lai, kẻ ngốc nghếch nhất thế gian kỳ thực chính là ta, ta vọng tưởng cảm tình cùng cừu hận có thể cùng tồn tại, ta thiên chân nghĩ
rằng tình cảm mà Kỳ Hữu dành cho ta là thuần triệt sạch sẽ.
Nguyên lai tình cảm của chúng ta bao lâu vẫn không thể sánh được cùng hoàng quyền….
Nguyên lai tình cảm của chúng ta đúng là yếu đuối như vậy, một kích cũng không chịu nổi.
“Chỉ cần Doãn Tinh trợ trẫm loại bỏ hết thảy chướng ngại, trẫm sẽ nói ra chân tướng với nàng, nàng chính là hoàng hậu duy nhất của trẫm.”
“Hoàng Thượng cho rằng, nàng nếu biết chân tướng còn có thể tha thứ cho ngài?”
“Trẫm…… sẽ không nói ra chân tướng với nàng.” Thanh âm chỉ tạm dừng khoảng nửa khắc, sau đó lại êm tai mà nói.
“Nạp Lan Kỳ Hữu, ngài căn bản không xứng để yêu nàng, lại càng không
xứng để có được tình yêu của nàng.” Một tiếng gầm lên giận dữ vang vọng
trong điện, mấy tên thị vệ đứng canh gác cùng ta đồng loạt đánh một cái
rùng mình, ta lại không tiếng động mà cười lạnh.
Yêu?
Tình yêu của chàng đối với ta, thủy chung chẳng thể trọng yếu bằng hoàng quyền.
Yêu?
Không để ý rằng ta có thể hay không chịu nổi, mà đã đối ta dụng độc.
Yêu?
Có lẽ, chàng yêu bản thân mình nhiều hơn.
Chỉ nghe thấy “Kẽo kẹt” một tiếng, chu môn khẽ khép bị một lực đạo
mạnh mẽ xô ra, một trận gió lạnh cuốn qua người ta, chưa kịp nhìn rõ
người vừa bước ra là ai thì cổ tay đã bị người đó dùng lực kẹp lấy, dắt
ta bước đi, ta phải bước rất nhanh mới có thể đuổi kịp hắn.
Hành lang được thắp sáng bởi hàng trăm chiếc đèn lồng, sáng quắc phi
thường, tiếng bước chân vang lên thanh đãng. Cũng không biết đã đi được
bao lâu, hắn rốt cuộc thả chậm bộ pháp, dẫn ta từng bước một bước đi
trên hành lang yên tĩnh đến bi thương này. Cước bộ thực trầm trọng, bàn
tay nắm lấy tay ta thủy chung không có buông.
Ta nhìn chằm chằm vào bóng dáng hắn, gợi lên nụ cười chua sót, “Dám chống đối Hoàng Thượng như vậy, ngươi không sợ sao?”
Hắn cười khổ một tiếng, “Nếu ta sợ, ta sẽ không mang ngươi đến đây.”
Đi theo hắn, bước chân của ta tuy phù phiếm nhưng lại rất có tiết tấu.
“Nếu có được ngôi vị hoàng đế này mà phải dùng nàng để trao đổi, ta thà rằng không cần.”
Lúc chàng không có được ngôi vị đó, chàng quyết không lấy ta ra để
trao đổi. Nay chàng đã có được nó, lại chấp nhận bỏ ta ra để trao đổi
sao?
Ta không dám thừa nhận những việc ta vừa nghe tối nay, nhưng ta đã sớm đoán được, không phải sao?
Vì sao còn đau lòng như thế, Nạp Lan Kỳ Hữu, chàng muốn lợi dụng ta
để tiêu diệt Đỗ gia, có thể minh xác nói với ta a. Ta sẽ giúp chàng,
chàng vì sao phải dùng thủ đoạn như vậy chứ. Chàng chẳng lẽ đã quên,
chàng đã nói chàng không bao giờ lợi dụng ta, chẳng lẽ hứa hẹn ngày đó
của chúng ta chàng đã coi như mây khói? Chỉ cần gió thổi qua liền phiêu
tán vô tung?
Ta trúng độc tỉnh lại ngày ấy, chàng vì ta lưu lệ, nguyên lai không
phải đau lòng, không phải sợ mất đi ta, mà là vì áy náy. Chàng sủng ái
ta chẳng qua cũng chỉ vì muốn đẩy ta đến nơi vực thẳm lộng gió, dùng cừu hận làm si muội tâm tư ta, chàng muốn dùng ta để đối phó thế lực hậu
cung. Chàng thế nhưng lại dùng cách mà tiên đế đối với Hàn chiêu nghi –
dùng bà đến kiềm chế thế lực của hoàng hậu.
Chẳng lẽ giá trị của ta ở trong lòng chàng chỉ có vậy thôi sao?
Nếu chàng đã đủ nhẫn tâm để kéo ta vào thế cục này, vì sao nửa đường
lại muốn bỏ ta lại? Bởi vì luyến tiếc? Có lẽ sự thật là vì ta không đủ
ngoan độc, không thể đạt tới tiêu chuẩn của chàng, cho nên chàng muốn bỏ ta ra. Doãn Tinh quả thật là là một nữ tử vừa có trí tuệ vừa có dã tâm, chàng đã chọn rất tốt. Mà ta từ đầu tới cuối chỉ như một món đồ chơi,
bị chàng xoay tròn đùa giỡn.
Hai chân đột nhiên mất đi tri giác, trở nên mềm nhũn, ta liền ngồi
xổm xuống đất, Hàn Minh cũng dừng bước. Bàn tay đang nắm lẳng lặng
buông, hai mắt nhìn thẳng vào ta.
Ta khắc chế bản thân, không cho thanh âm mình thốt ra run run, cất giọng hỏi, “Ta có phải hay không thực buồn cười?”
Hắn thở hắt ra thật mạnh, cũng khúc tất mà ngồi xuống, “Đem lòng yêu một đế vương như Kỳ Hữu, ngươi nhất định sẽ tổn thương.”
“Là ta sai lầm rồi……” Ta nghẹn ngào nói, kiềm nén lệ quang ngưng tích nơi hốc mắt, cưỡng chúng trở vào trong. Nhưng là, lệ cuối cùng vẫn tích lạc ở lòng bàn tay.
“Khóc đi.” Hắn đem ta ôm vào trong lòng, vỗ nhẹ lưng an ủi ta.
Hai tay không kiềm được mà nắm lấy vạt áo trước ngực hắn, khóc ra
thành tiếng, đem nước mắt thấm đẫm ngực áo hắn, “Chàng tại sao có thể
nhẫn tâm dẫm đạp lên tình yêu của chúng ta như vậy, chàng tại sao có thể chứ!”
Hai tay hắn lại tăng thêm vài phần lực đạo, dùng sự ấm áp của mình an ủi ta, nước mắt của ta càng như nước sông vỡ đê, đem tất cả yêu hận
toàn bộ trào ra.
“Minh Y hầu đang làm cái gì ở đây đây!” Một tiếng động phong nhã
truyền đến từ phía bên trái chúng ta, mang theo vài phần sắc bén.
Ta cùng với hắn cả kinh, tề mục nhìn lại.
“Này không phải Đế hoàng phi sao?” Hắn lại là một tiếng hài hước, ánh mắt sâu thẳm không lường được, ta mạnh mẽ giãy khỏi lòng Hàn Minh, bối
rối lau nước mắt trên mặt.
Người vừa đến một thân thanh y, phong nhã đạm cười nhìn chúng ta,
không biết vì sao trong mắt hắn ta thấy được sự lạnh lẽo đến đáng sợ.
Không đúng, đây không phải là Kỳ Vẫn mà ta từng biết.
Hàn Minh hướng hắn hành lễ, “Sở Thanh vương.”
“Hầu gia cùng hoàng phi hảo hưng trí, đêm khuya ôm nhau trước hành
lang, khiến người ta khó tránh sinh ra suy nghĩ mơ hồ.” Hắn bước gần về
phía chúng ta, gió nhẹ thổi tán hắn những sợi tóc vươn trên áo choàng,
càng hiển hiện khí độ tiêu sái dương dật.
Ta cùng với Hàn Minh nhìn nhau, thực phù hợp không nói gì. Bởi vì
chúng ta biết, lúc này nói cái gì cũng đều là giấu đầu hở đuôi.