Khuynh Thế Hồng Nhan: Hoàng Huynh Nếu Muốn Xem Xuân Cung Đồ Thì Thỉnh Tự Nhiên!

Chương 17: Chương 17: Hồ Điệp Liêu Hoa




Bên dưới còn có một chiếc giày vải lụa xanh thêu một đóa tử vi, không có thêm bất kỳ họa tiết rườm rà nào, nhưng lại tăng thêm chủ đề đơn giản lịch sự chính của y phục, thể hiện điểm nhấn dịu dàng của phục sức.

Đây chính là phục sức “Hồ Điệp Liêu Hoa” sao? Thiết kế tuy trang nhã nhưng lực sát thương đối với nữ nhân rất không hề nhẹ. Quả là cực phẩm mà. Người có thể tạo ra phục sức này cũng là cực phẩm mà.

*****

Phòng khách quý số hai.

“Hoàng huynh, trang phục này quả thực là đẹp nga ~ “ Ánh mắt Tử Mạc Doanh nãy giờ vẫn không rời khỏi trang phục gọi “Hồ Điệp Liêu Hoa” kia, tấm tắc nói.

Trang phục này quả thực rất sinh động, nhìn một chút có cảm giác những cánh bướm rời bỏ thân váy mà bay ra ngoài. Hoa tử vi cũng dịu dàng đung đưa trong gió xuân ấm áp, tựa như thiếu nữ tuổi xuân đẹp như hoa, nở rộ giữa tiết xuân ấm áp. Hoa Tường quốc hiện vừa bước vào đầu thu, nhưng trang phục này khiến hắn cảm thấy phảng phất đâu đây vẫn còn dư lại ánh nắng êm dịu đặc trưng của mùa xuân. Thực xứng danh tiên y.

“Hoàng huynh?” Tử Mạc Doanh không thấy trả lời, liền nhìn sang huynh trưởng, bắt gặp hắn suy tư lâu như vậy, có chút lo lắng: “Hoàng huynh, huynh đang lo lắng chuyện gì sao?”

“Là chuyện của tam muội.” Tử Minh Phi hơi hoàn hồn, giọng nói vẫn có chút trầm ngâm: “Ta không hiểu, tam muội ngang ngược điêu ngoa quả thực không sai, bất quá lời nói cũng không đến nỗi cay nghiệt như vậy đi. Ta sợ rằng cứ tiếp tục như vậy sẽ gây bất lợi không nhỏ với muội ấy. Liệu rằng có ai... động tay động chân trong chuyện này...?”

“Sao có thể chứ? Ai có thể làm chuyện đó?” Ánh mắt hoa đào của Tử Mạc Doanh hiện lên nghi ngại. “Phụ hoàng mẫu hậu dạy dỗ rất nghiêm khắc a. Hơn nữa muội ấy chỉ mới chín mười tuổi, tính khí như tiểu cô nương chưa hiểu thế sự là bình thường...”

“Có lẽ đi...” Tử Minh Phi đáp, mấy sợi tóc đen mềm rũ xuống mặt trường bào phía trước, ngân long thoắt ẩn thoắt hiện càng tôn lên dung nhan bất phàm của hắn. Dung mạo tuy còn chút non nớt của mỹ thiếu niên độ tuổi mới lớn nhưng địa vị đã bắt buộc hắn phải trưởng thành trước tuổi, toát lên phần anh khí cùng thành thục.

“Hoàng huynh, huynh mau nhìn, trang phục này giống như là có ma lực, thực là đẹp nga.” Tử Mạc Doanh cười như gió xuân phơi phới, nhanh chóng đánh lạc chủ đề, tính tính toán toán để kéo vị huynh trưởng mặt than này vui vẻ một chút.

“Có thể là Huyễn thuật đi.” Đáng tiếc, Tử Minh Phi vẫn thủy chung một bộ mặt nghiêm nghị không đổi, khoanh tay nói. “A Mạc, đệ nhìn xem, tú kỹ của người may không giống thường nhân, có lẽ là cảnh giới hoàn mỹ của Huyễn sư, còn những họa tiết trên y sức rõ ràng còn dư lại hơi thở của Huyễn thuật, ta có thể cảm giác được.”

“Huyễn thuật? Như vậy... lão bản của Cầm Tuyệt phường là Huyễn sư?” Vừa mới uống một chút nước trà, Tử Mạc Doanh lập tức bị sặc.

Ở Huyền Linh đại lục, trừ bỏ tu luyện giả Thiên lực còn có Luyện dược sư, Võ sư, Triệu hồi sư, Bùa chú sư và Huyễn sư.

Luyện dược sư và Triệu hồi sư đều là những chức nghiệp cực kỳ cao quý, đòi hỏi rất cao về huyết thống, không phải ai cũng có thể tu luyện được, so với tu luyện giả Thiên lực còn quý hiếm hơn. Mỗi loại chức nghiệp này trên đại lục có thể đếm trên đầu ngón tay.

Luyện dược sư hỏi tinh thần lực cao, cấp bậc của Luyện dược sư căn cứ trên cấp bậc cao nhất của đan dược mà Luyện dược sư luyện chế ra được, phân ra từ hạ giai, trung giai cho đến cao giai, mỗi giai lại phân ra thành hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và tuyệt phẩm. Tuy không mạnh về sức chiến đấu, nhưng Luyện dược sư vẫn được mọi người vô cùng tôn trọng và kính nể, đắc tội với một vị luyện dược sư, chẳng khác nào tự đi tìm tử lộ. Đồng thời Luyện dược sư cũng cực kỳ giàu có, bởi thông thường chỉ cần luyện ra một hai viên đan dược trung giai cũng đủ khiến mọi người tranh đoạt nhau đến đầu rơi máu chảy.

Số lượng Triệu hồi sư đông hơn một chút, phân chia từ Nhất giai đến Thập giai. Triệu hồi sư là một dạng của Tu luyện giả Thiên lực, nhưng có khả năng chế phục yêu sủng làm cho chúng trở thành khế ước thú của tu luyện giả, từ đó tu luyện hỗ trợ nhau qua khế ước với yêu sủng*. Huyết thống cùng thực lực của yêu sủng càng cao quý, Triệu hồi sư càng cường đại. Mà yêu sủng trên Huyền Linh đại lục vừa hiếm lại vừa khó thuần phục, nên chỉ cần là một Triệu hồi sư dù cấp bậc không cao vẫn rất được coi trọng. (*Giống như kiểu đôi bạn cùng tiến ấy.)

Còn Tu luyện giả Thiên lực chỉ được xem như cường giả nếu đột phá qua Huyền Cấp Ngũ giai. Còn nếu dưới cũng có chưa có thể tính là mạnh, đặc biệt là tu luyện giả qua mười lăm tuổi nếu không thể đột phá kinh mạch sẽ tự động bị cắt đứt, vĩnh viễn không thể hấp thụ Thiên lực để tu luyện tiếp. Lúc đó chẳng khác gì thường nhân, chỉ có thể dựa vào con đường Võ sư mà sinh tồn. Hoặc giả sử cả Võ sư cũng làm nổi xác thực bị bỏ đi, thường nhân cũng không bằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.