Khuynh Thế Hồng Nhan: Hoàng Huynh Nếu Muốn Xem Xuân Cung Đồ Thì Thỉnh Tự Nhiên!

Chương 12: Chương 12: Lính đánh thuê




“Ai nha, Hào đệ đệ, như thế nào đệ lại xuống đây a?” Tử U Băng còn đang đắm chìm vào suy nghĩ thì một âm thanh thô lỗ vang lên triệt triệt để để cắt đứt cảm xúc của nàng. Một tên cai ngục vạm vỡ bước về phía tiểu nhị, thoải mái cười, khó nhìn ra có điểm sát thần như vừa nãy. “Nga ~ Tiểu muội muội đây là...? Hắc hắc, lớn lên thật khả ái nha, muốn hay không đại ca dẫn đi chơi một chút?” Tề Ngũ nhanh chóng phát hiện Tử U Băng, ánh mắt thô bỉ cùng giọng nói mang thêm mấy phần trêu chọc, liền khiến người khác rất không có thiện cảm.

Tiểu nhị kia nghe sống lưng lạnh toát, gượng gạo cười: “Tề huynh, đây là...” Nhưng lời còn chưa nghe nói hết, Tề Ngũ đã nghe ngang cổ lành lạnh. Tử Nhất lạnh lùng kề đao sát cổ hắn, uy hiếp:“Thu miệng chó của ngươi lại, nếu muốn sống.”

Tề Ngũ cũng không phải loại người ngại mạng quá dài mà không biết điều, ý thức hai người phía trước không hề dễ chọc, vội vàng chân chó nịnh nọt:

“Vị công tử này xin bớt nóng a, tiểu nhân chỉ là có hảo ý muốn bắt chuyện cùng muội tử đây, không nghĩ tới hành xử có chút thô lỗ, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, mong công tử đại lượng bỏ qua.”

Tử Nhất nhìn về phía Tử U Băng, nhất cử nhất động đều phi thường kính cẩn, hiển nhiên là để tùy ý nàng xử lí. Riêng Tề Ngũ trừ bỏ chờ đợi, trong lòng cũng không khỏi thắc mắc. Hắc y nhân này võ công cực cao, tuy chỉ là một chút uy hiếp nhưng hắn đã cảm nhận được có bao nhiêu nội lực hùng hậu. Cao thủ như vậy, cấp bậc Thiên lực chắc chắn không thấp, chỉ sợ đã đột phá Huyền cấp Thất giai rồi đi, cớ gì phải đối với một tiểu nữ oa nhất mực cung cung kính kính?

“Mang đến.” Hồi lâu Tử U Băng mới nhàn nhạt nói, ngữ khí như cũ chính là lãnh đạm. Nhưng là, tiểu nhị cùng Tề Ngũ đồng dạng ngẩn người nửa ngày trời vẫn không hiểu ý nàng, lại bị Tử Nhất nhìn chằm chặp, mồ hôi lạnh đổ ra liên tục.

“Vị tiểu thư này, ý của ngươi là...?” Khuôn mặt Tề Ngũ hơi nhăn nhó, bị Tử Nhất liếc nhìn thêm lần nữa, tim tựa hồ đã muốn rớt ra ngoài.

“Chủ thượng không nhắc lại hai lần.” Tử Nhất đứng bên cạnh, trừng mắt nhìn Tề Ngũ, sắc mặt rất không cao hứng: “Ý chủ thượng, chính là mang những người đó lại đây.” (Ha ha, tiểu Nhất mốt thất nghiệp làm thông dịch viên được đấy ^-^)

Chủ, thượng? Hai chữ này xuyên vào tai Tề Ngũ, cùng một số cai ngục gần đó, ong một tiếng, tất cả đều ngây dại ra. Chủ thượng! Kia không phải là vị chủ tử tối cao của nơi này sao, con mẹ nó, đùa sao?

Vị chủ thượng kia, là cỡ nào phong hoa trác tuyệt, là cỡ nào tài năng xuất chúng?

Cư nhiên lại là một tiểu hài tử!

“Nhìn?” Phượng mâu màu tím của Tử U Băng hơi mị lên, khuôn mặt điệt lệ khả ái dưới mạng che mặt lạnh lùng không rõ thần sắc rốt cuộc thoáng chút không vui, khí tức lạnh lẽo từ tận trong xương tủy càn quét xung quanh, như thái sơn áp đỉnh chấn trụ nhân tâm, cơ hồ đem những ánh mắt vô lễ đang đánh giá nàng nghiền nát.

Phong phạm vương giả trời sinh! Ảnh hậu Tử U Băng đại danh đỉnh đỉnh, há là tùy tiện đánh giá?

Mọi người tức khắc bị khí thế kia dọa cho một mảnh sợ hãi, ngậm miệng lại. Đối với nàng cũng không dám chậm trễ, trong vòng chưa đầy thời gian một chén trà đã mang hết thảy tù nhân trong lồng sắt lôi ra.

Chỉ là không có bất cứ tù nhân nào mang ý đồ bỏ trốn, ngoan ngoãn quỳ xuống thành một đoàn trước bãi sân rộng. Bởi, muốn trốn cũng không được, đám độc trùng chung quanh không phải là nói chơi.

Tất cả tù nhân đều mang bộ mặt u ám, không tình nguyện quỳ xuống, sắc mặt trừ bỏ bất lực còn có phẫn nộ cùng căm giận.

Tử U Băng chầm chậm bước đến trước hàng trăm tù nhân, thân ảnh nhỏ nhắn nhưng tàn khốc, bóng lưng lạnh lùng toát lên khí thế vương giả, không thể khinh thường, phong thái lãnh ngạo không chút sợ sệt, phảng phất như là, nữ vương kiêu hãnh trước quân thần, tất thảy đều do nàng điều khiển!

“Các ngươi, phải hay không rất hận chúng ta?” Tử U Băng khoanh tay, nhàn nhạt hỏi.

Bị cầm tù, còn có thể vui? Tất cả đều nhìn nàng, nhưng lại sợ hãi khí thế vừa nãy nên nhanh chóng thu liễm lại.

“Chúng ta lúc trước chính là lính đánh thuê Dong Binh đoàn*, uy phong vô hạn, chỉ vì các ngươi mà đột nhiên phải bị cầm tù nơi này! Ngươi còn bảo không hận?” Hồi lâu rốt cuộc có một nam tử lấy đứng lên bất bình, hai tay cũng có chút run rẩy nhưng nét mặt vẫn thực cương nghị.

Tiểu nữ hài này dụng tâm rất kín đáo, hơn nữa qua sắc mặt của những cai ngục vừa nãy có thể đoán được mấy phần về thân phận của nữ hài đó chắc chắn không phải thường nhân, hắn có cảm giác, nàng hỏi như vậy nhất định là có dụng ý, thậm chí đó có thể là cơ hội duy nhất thoát khỏi nơi này, vì vậy hắn cố gắng lấy tất thảy dũng khí đánh cược một lần này.

Quả nhiên, Tử U Băng nhìn hắn một lúc, đáy mắt không che giấu một tia tán thưởng. Khóe môi hơi cong lên vài phần mỉa mai:

“Lính đánh thuê? Dong Binh đoàn? Hay thực sự chỉ là thủ hạ quèn dựa vào sức khỏe hiện tại đổi lấy chút bạc vụn nuôi bản thân còn chưa đủ?”

“Ngươi... ngươi...” Nam tử kia không nghĩ tới nàng sẽ nói trắng trợn ra, khóe miệng co giật, ấp úp đáp. Tiểu nữ hài này tuy ngữ khí tuy có chút ngạo mạn, nhưng nàng nói quả thật không sai. Lính đánh thuê quèn không có thiên phú như bọn hắn, xác thực là nghèo túng, dựa vào thực lực còn khỏe mạnh, đánh bậy đánh bạ sống qua ngày, phỏng chừng khi không còn khỏe mạnh liền sẽ không nương tay mà bị đuổi ra ngoài.

“Các ngươi ở Dong Binh đoàn chỉ đơn thuần đánh nhau phí sức như vậy, tâm tư cùng tiểu hài tử quả thực giống nhau. Thân là nam nhi, đầu đạp trời, chân đạp đất, chí hướng phải biết nhìn xa trông rộng, Thà kẻ khác oán trách thống hận còn hơn vĩnh viễn làm kẻ yếu, đắp máu xương mình góp thêm tên tuổi cho kẻ phía trên? Là cường giả, các ngươi tùy tiện ngửa tay làm mưa, úp tay làm gió, kẻ nào dám cản? Ngươi là cường giả, còn phải e sợ chúng tiểu nhân xum xoe dưới trướng kẻ khác? Cứ hèn mọn mãi làm lính đánh thuê, xứng mặt nam nhân sao? Các ngươi bao giờ đã cảm thấy bản thân hèn yếu? Quá lãng phí sức vóc nam nhân đại trượng phu sao? Các ngươi, từng nghĩ chính mình là cường giả? Dưới một người, trên vạn người? Là nam nhân, các ngươi không khát khao sức mạnh, khát khao quyền thế sao? Các ngươi chịu an phận, chịu khi nhục sao? Nếu các ngươi cường đại, sẽ bị giam hãm như vậy sao? Yếu đuối, không có năng lực phản kháng như vậy sao?”

Nàng, chính là tồn tại như vậy, chính là kẻ tình nguyện đạp lên xương máu kẻ khác, còn hơn phải nhịn nhục, một ngày nào đó trở nên vô dụng, liền không tiếc thương bị loại bỏ!

Cam lòng sao? Thực sự cam lòng trơ mắt nhìn kẻ khác làm nhục chính mình sao? Cam lòng nhìn kẻ khác lấy gia thế hành hạ những người ngươi yêu thương sao? Cam lòng yếu đuối nhẫn nhục sao? Sẽ cam lòng sao?

Nàng mới không có yếu đuối như vậy!

Thà là chịu tổn thương thực nhiều, sau này có ngang ngược uy phong cũng không có kẻ dám kháng, kia mới là hảo hán!

Những lời này, đã đả động thật sâu trong lòng những tù nhân.

Phải! Bọn họ chính là quá mềm yếu, tâm tư quả thực quá đơn thuần!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.