Khuynh Thế Hồng Nhan: Hoàng Huynh Nếu Muốn Xem Xuân Cung Đồ Thì Thỉnh Tự Nhiên!

Chương 30: Chương 30: Lòng mang ý xấu




Mật thất bên dưới Cầm Tuyệt phường, u ám không khí tỏa ra từ hắc diện thạch khiến thường nhân phải buồn nôn vì một người đến mà nhanh chóng bị xua đi.

“Chủ thượng, chúng ta hiện tại nên xử lý bọn chúng làm sao?” Thời Cống ngồi xổm xuống, lấy tay lật một tên tặc nhân vừa rồi bị điểm huyệt, cẩn thận kiểm tra xem bọn hắn còn hơi thở hay không. Hắn hơi khuỵu gối, tay thủ sẵn một thanh đao đề phòng vạn nhất đám tặc nhân kia bật dậy tấn công.

“Bọn hắn khi nãy khai như thế nào?”

Thanh lãnh tiểu nữ hài, cằm nhọn thanh thoát cùng phần cổ kiêu hãnh hướng lên, như đài hoa bách hợp, ra chiều cao ngạo phương mỹ, so với lần đầu tiên gặp gỡ lại thêm phần xinh đẹp.

Xinh đẹp trong mắt Dong binh đoàn vốn quen chiến trường tàn khốc ăn gió nằm sương không phải là sinh ra có tướng mạo đẹp, mà là khí chất đẹp đẽ tự nhiên tỏa ra từ trong nội tâm nàng, là tâm hồn cường đại, là sự kiêu ngạo khiến người khác run sợ, cũng là yêu mến vô hạn.

Nàng ta khoanh tay đứng nhìn, khí phách bình đạm thực sự khiến kẻ khác cảm thấy trong lòng trào dâng một cảm giác mạc danh kỳ hiệu, không tự chủ thần phục dưới váy.

Lần đầu gặp nàng, Thời Cống chính là cái cảm giác này. Hắn chính là nam nhân can đảm kháng cự lại nàng ở ngục thất kia. Hiện tại ngẫm lại quả thực không sai, quyết định đó chính là đúng đắn.

“Hồi chủ thượng, bọn hắn tự nhận là tiểu tặc bình thường, nói rằng có đánh chết cũng không khai, nhưng thuộc hạ thiển nghĩ, nếu chỉ là tiểu tặc bình thường sẽ không vô duyên vô cớ đến đây cướp bóc, thanh danh của Cầm Tuyệt phường không phải nhỏ, e rằng...”

“E rằng đó chính là người của Bào Mai phường hoặc Quỳnh Việt phường thuê tới đây.” Tử Nhất xen vào.

“Bào Mai phường cùng Quỳnh Việt phường?” Tử U Băng nhướn mắt lên nhìn Tử Nhất.

Ánh mắt nàng đối với mình nhìn chăm chú khiến trái tim hắn không khỏi run lên. Đi theo nàng lâu như vậy, vẫn là hiếm hoi có được một chút quan tâm.

Tử Nhất cúi mặt giải huyệt đạo trên người của một hắc y tặc nhân, cốt che đi sự xao xuyến nọ. Hắc y nhân bật dậy, ánh mắt còn hốt hoảng, cơ sự thủy chung một mảnh mê hoặc. Hắn cố giữ trấn tĩnh, thủ thế, vung tay chân loạn xạ, nhưng cơ thể vẫn là có chút suy nhược, trong mắt các binh lính Dong Binh Đoàn chính là võ công mèo cào ba chân.

Cảm thấy tình trạng chính mình hiện tại có bao nhiêu thê thảm, hắc y nhân kia nhất thời thần trí không còn tỉnh táo, phía trước nhìn thấy một nữ hài tử liền lao về hướng nàng ta tấn công.

“Vô lễ!” Tử Nhất sinh khí, lưỡi đao tuyệt tình chặt phăng hai tay của hắc y nhân kia, thủ pháp tàn độc có dư, càng làm cho lòng người run sợ.

Một chút trước đó, Tử U Băng đã thả ra một đoạn dây thiết diệp, cắm thẳng xé gió. Nàng khẽ nhấc mũi chân, trong phút chốc nhảy lên đoạn thiết diệp kia, phi như bay về trước. Nàng ra tay cũng vừa vặn đẹp mắt.

Tử Nhất vừa chặt lìa hai bàn tay của hắc y nhân kia, nàng đã đi đến bờ suối cách đó ba mươi thước. Chỉ hại đám binh lính gương mặt tựa hồ gặp quỷ.

Tốc độ thực nhanh đi!

Đổi lại là bọn hắn, nhất định sẽ biến thành đầu heo trên đất!

Đây là khinh công sao? Thực lợi hại!

Bọn hắn xem ra có mắt nhìn a! Nếu lúc đó dám hàm hồ xem nàng là nữ hài bình thường mà đối đãi, chỉ sợ bây giờ một khối thây cũng chưa toàn.

Những binh lính kia sớm biết nữ hài đó rất lợi hại, chẳng qua hiện tại có chút ghen tỵ với nam nhân được lưu bên người nàng thôi.

Bá khí uy vũ! Như vậy mới đáng mặt nam nhân a!

Thời Cống trong đám Dong Binh đoàn trở nên nổi bật, vốn dĩ là nhờ co được giãn được, nhưng tận mắt nhìn thấy thực lực của Tử Nhất, liền biết chính mình quá thiển cận rồi.

“Chủ thượng, chúng ta...” Thời Cống gãi đầu, thấp thỏm nói.

“Không cần hỏi, chủ thượng tự có tính toán.” Tử Nhất im lặng nhìn, ra hiệu cho Thời Cống im lặng.

Bộ dáng hắn tựa hồ là sợ bất kỳ nam nhân nào trong lòng cũng đều mang ý xấu với chủ tử.

“Tử Nhất!” Tử U Băng lạnh lùng cất giọng, “Ngươi lên trên kia thu dọn đi.”

“Điện h... Chủ thượng?”

Ánh mắt mở to, Tử Nhất hoảng sợ tới mức đầu lưỡi cuộn lại, bắt gặp vẻ mặt ra lệnh của nàng liền thông suốt.

“Thuộc, thuộc hạ đã rõ.” Mấy âm cuối tựa hồ còn ẩn theo run rẩy. Tử Nhất chỉ muốn đào mắt mình ra, miễn phải nhìn thấy sự lạnh lùng của nàng. Hắn đi bằng những bước nặng nề.

Chờ khi Tử Nhất rời khỏi, Tử U Băng mới ghé tai Thời Cống hỏi mấy câu khiến ánh mắt hắn sáng rực lên...

“Thuộc hạ nhất định sẽ cho người đi làm ngay!”

Thấy biểu tình quyết tâm của hắn, Tử U Băng chỉ cười nhạt:

“Hi vọng ngươi sẽ không khiến ta thất vọng.”

Tử U Băng hạ hắc diện thạch xuống, ánh mắt nàng vẫn ánh lên tia tím mê hoặc sáng tỏ.

********************Ta là nhu mỳ phân cách tuyến******************

Phong ba vừa lặn, bên này Cầm Tuyệt phường lại nổi lên sóng mới.

Từ bên kia hành lang chính của Cầm Tuyệt phường, có một tiếng bước chân của nam nhân đang đi tới, hắn vén trướng tô, đàng hoàng mà bước ra. Dung mạo tuấn mỹ kia so với Thái tử đương triều chỉ sợ không phân cao thấp, ngũ quan đẹp như ngọc, thân hình cao lớn tuấn lãm lại có chút phong trần khiến đám nữ nhân khẽ xao xuyến. Nam nhân kia không phải ai xa lạ, chính là Tử Nhất, hiện tại đã bình ổn tâm trí.

Bóng đen ở một góc hội trường vừa nhìn thấy Tử Nhất bước ra, ánh mắt nhiều thêm một tia thú vị. Hảo a! Khí thế không tồi!

“Thực xin lỗi chư vị, toán tiểu tặc vừa rồi đến đây làm càn e rằng đã làm kinh động mọi người, bản quán quả thực thực có lỗi.”

********************************************************************************************************************************************

Chào mọi người, lâu rồi không gặp =))

Ay dà, độ trước có nàng nào đó tưởng mấy cái hình NSTT mà Quỳnh từng đăng là do Quỳnh vẽ, he he, Quỳnh xin lỗi vì khiến nàng thất vọng nhưng cái đó Quỳnh lụm được trên mạng, do thím nào bên Trung vẽ á, chứ không phải Quỳnh đâu *xấu hổ cúi đầu* Quỳnh đúng là có từng chơi NSTT nhưng bỏ rồi, vẽ cũng xấu lắm lắm, xấu đau xấu đớn luôn =)))

Với cả, lóng rày Quỳnh bận lắm, bận lắm lắm luôn. Thật ra Quỳnh có thấy các cmt của các nàng nhưng bận quá, lướt qua thôi, không rep được, thứ lỗi cho Quỳnh hén. Rồi sau đó lục lại không được, tại là mấy cái thông báo đó dạt đi đâu mất rồi, thứ lỗi a. Quỳnh chỉ bận thôi chứ không có chảnh cầy - chảnh cẩu - chảnh cún gì đâu =)))

Mặc dù nguyên nhân chính là do LƯỜI.

I”m sorry...

Về vấn đề chậm trễ, thực sự mong mina thứ lỗi.

Quỳnh quan niệm rằng, viết văn cần một cái cửa sổ có thể nhìn ra thế giới bên ngoài chứ không hẳn lúc nào cũng cứ khư khư giấy bút và những lý thuyết nhân sinh ai cũng biết. Vì vậy mà Quỳnh khá đắn đo trong việc viết và chọn lọc từ ngữ, trau chuốt thật kỹ những nội dung mà mình đã, đang và sẽ viết, cho nên Quỳnh viết rất lâu. Thú thật là bộ Khuynh Thế Hồng Nhan là Quỳnh tùy hứng viết thôi, lúc đó cũng còn chưa định hướng gì, bản thể của truyện là nhất thời bốc đồng thôi. Nhưng bây giờ Quỳnh cảm thấy rất hạnh phúc và sẽ luôn cố gắng hoàn thiện nó một cách tốt nhất. Quỳnh cũng là đi lên từ những bậc thang nhỏ, vẫn biết vạn sự khởi đầu nan, nên Quỳnh sẽ cố gắng hết mình, hi vọng mọi người sẽ ủng hộ Quỳnh *cúi đầu*.

Ngoài ra có 1 thỉnh cầu nho nhỏ tới các nàng là làm ơn đừng gọi Quỳnh là tỷ tỷ =)) Quỳnh nếu so về tuổi tác là nhỏ lắm á, nhiều lúc có người tưởng Quỳnh lớn tuổi rồi, cứ luôn miệng gọi tỷ tỷ, sau mới hớ ra là người ta hơn Quỳnh cả chục tuổi =))

Ừm, viết tới tận đây rồi, không biết có ai đoán ra được nam chính là ai không? =))

Ngẫm lại thì, Tử Nhất ca ca dung mạo thực - anh - tuấn - a ~

Đoán trúng có thưởng nạ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.