Hoa Tường quốc, Thiên Cảnh triều, hoàng đế Tử Văn Hạo, ngự trị năm thứ 10.
Tại kinh đô Lương thành, thời tiết vừa vào ngày lập xuân, tiết trời vô cùng ấm áp, Hoa Tường quốc lại nằm ven biển, khí hậu vô cùng dễ chịu.
Mà lúc này trong hoàng cung lại vô cùng căng thẳng. Hàng trăm đại thần đứng thành hai bên tả hữu trên thiên triều, vẻ mặt có lo lắng, có vui mừng và cũng có sợ hãi, nhìn về phía nam tử trên cao kia.
Một nam tử cực tuấn mĩ vận long bào, chính là hoàng đế Tử Văn Hạo trong lòng bất an đi đi lại lại quanh triều, bởi vì hôm nay là ngày hoàng hậu, thê tử của hắn lâm bồn.
Thật ra bình thường, kể cả nhi tử đầu tiên của hắn, hắn cũng không lo lắng quá như vậy, nhưng đối với hài tử lần này, hắn lại có cảm giác đặc biệt lo lắng, luôn mơ thấy những giấc mơ kì lạ không thể giải nổi.
Không chỉ hắn mà cả hoàng hậu cũng cảm giác như vậy. Cho nên, hắn và nàng, ngoài lo lắng, còn có chút chờ mong và tự hào mà chính họ cũng không rõ.
Một thái giám hớt hải chạy vào bẩm báo khiến tất cả đều hết sức khẩn trương.
“Bẩm...bẩm,..bệ hạ,...nương nương...sắp sinh...” Dứt câu, thái giám kia vì căng thẳng tột độ, liền ngất xỉu.
Tử Văn Hạo nghe được nửa câu đầu đã phi thân tới Phượng Nghi cung với tốc độ ánh sáng, khiến mấy đại thần sau khi lơ ngơ như rơi từ trên cung trăng xuống, hổn hển chạy theo, trên trán mồ hôi ròng ròng, thập phần buồn cười.
***********************************************************************************************
Phượng Nghi cung.
Không khí trong tẩm cung lúc này căng thẳng không kém, thái giám cung nữ đứng hầu xung quanh, bên ngoài tẩm cung là hoàng đế Tử Văn Hạo vừa đến cùng một số đại thần quyền cao chức trọng.
Bên trong thỉnh thoảng truyền đến âm thanh thống khổ của nữ tử làm mọi người giật thon thót. Bầu không khí cực kì im lặng, ai cũng trầm mặc cúi đầu không nói.
“Cố gắng lên nương nương, sắp được rồi, một chút nữa thôi... Được rồi!”
Cùng lúc đó vạn hoa trong tẩm cung đồng loạt nở rộ, tiếng phượng ngâm từ trong cung vọng ra, truyền khắp thiên hạ, khuynh thiên lệch địa.
Một con thất thải phượng hoàng nửa ẩn nửa hiện lên trên bầu trời, sải cánh bảy màu lấp lánh rực rỡ, phát ra tiếng kêu đầy nội lực, chấn nhiếp thiên hạ rồi mất hút trên bầu trời xanh thẳm.
Quốc sư Đường Khiên run run cầm chuỗi hạt tràng, khóe miệng co rút, cực kì mừng rỡ. Trăm năm qua rồi cũng chưa ai thấy được Phượng hoàng. Này hẳn là...
“Là Phượng tinh, Phượng tinh xuất thế! “
Mấy đại thần, cung nữ thái giám, bao gồm Tử Văn Hạo, nhìn về phía Đường Khiên, tròng mắt như sắp rớt ra ngoài. Đây là quốc sư luôn lãnh đạm, bình tĩnh đây sao. Còn nữa, cái gì mà... Phượng tinh?
Quốc sư Đường Khiên vẫn chưa hết xúc động, quì xuống trước bầu trời rồi quì xuống cửa phòng hoàng hậu vừa lâm bồn, giọng nói già nua tràn đầy mừng rỡ.
“Tham kiến Phượng tinh, tham kiến Lục công chúa điện hạ. “
Bá quan nghiễm nhiên đã hiểu quốc sư muốn nói gì, không thì thật phí bao nhiều năm đội mũ quan, đồng loạt quì xuống tạ ơn, tiếng hô như sấm dậy.
“ Tham kiến Phượng tinh, tham kiến Lục công chúa điện hạ. “