Tử Mạc Doanh khách sáo chào hỏi: “Nhị vương huynh, không ngờ gặp ngươi ở nơi này, không biết là huynh đi đâu đây?”
“Ra là Vương đệ, bổn vương nghe hôm nay Cầm Tuyệt phường mở đại hội đấu giá, nhưng biết không đủ tài phú, nên tùy tiện thăm thú chơi mà thôi.” Tử Du Tư nhã nhặn đáp lại, ngữ khí ôn hòa làm cho đám nữ nhân chết mê chết mệt.
Không đủ tài phú? Tấn vương đường đường là một Vương gia, nói thiếu tiền, có quỷ mới tin! Đi thăm thú? Ai biết được trong đầu hắn đang dự mưu cái gì?
Bên trong nội tâm cực kỳ không tin, song bên ngoài Tử Mạc Doanh vẫn là một bộ dáng tươi cười ấm áp như cũ, mắt phượng hẹp dài híp lại, có mấy phần giống với Tử Văn Hạo, một cái nháy mắt liền khiến cho các thiếu nữ thần hồn điên đảo: “Vậy nha ~ Thực là trùng hợp.”
“Vương huynh! Nói chuyện với thứ hoàng tử do cung nữ sinh ra đó quả thực làm bẩn miệng ngươi!” Một thanh âm đanh đá không dễ nghe từ trong miệng một tiểu nữ hài vọng tới ngay lập tức khiến cho sắc mặt mọi người, nhất là Tử Du Tư vốn luôn ôn nhã cũng có chút tức giận.
Một tiểu nữ hài xinh xắn tầm khoảng chín mười tuổi được cung nữ dìu xuống xe ngựa, ngang ngược bừa bãi, lời nói ra từ miệng nhỏ đều cực kỳ chanh chua. Nàng ta một thân phấn y thêu hoa hải đường hoa lệ, tóc mềm búi tròn lại điểm thêm hai chiếc nơ bướm, khuôn mặt bầu bĩnh xinh đẹp, là một tiểu mỹ nhân, thập phần khả ái, cũng thập phần đanh đá.
“Dĩnh nhi?” Tử Minh Phi có chút nhức đầu, vị muội muội này bỗng dưng chạy đến đây là đang định làm loạn cái gì đây?
Tử Khuê Dĩnh hai tay chống hông, chu môi đáp: “Ta nói không đúng sao? Hiền phi trước kia bất quá chỉ là một cung nữ tầm thường, không biết an phận thì thôi, còn dám hạ tiện tìm cách leo lên giường phụ hoàng, may mắn sinh ra hắn cùng tiện nữ nhân kia mới bước một bước lên mây, có được vị trí hôm nay, dương dương tự đắc cái gì? Nếu không phải mẫu hậu ta tâm địa thiện lương, cầu tình thay ả, nay không biết tiện nhân kia đã sớm chết bao nhiêu lần.”
Mao đầu tiểu công chúa này đối với Hiền phi vô cùng bất mãn, trời sinh kiêu ngạo ngang tàng, nghĩ gì nói nấy, đều khiến mọi người không có hảo cảm, lại ngại nàng là công chúa dòng chính, ngầm tụng nàng “tiểu ma nữ“. (Mao đầu: chỉ mấy “thèng” bé hoặc mấy con bé hay bốc đồng, bồng bột ấy.)
“Dĩnh nhi, không được hồ ngôn loạn ngữ.” Nhị công chúa Tử Nhược Yên từ trong cỗ xe ngựa vừa nãy dịu dàng bước ra, ôm lấy tiểu công chúa ương ngạnh Tử Khuê Dĩnh, nhu mị khuyên bảo. Thanh âm ôn nhu dễ nghe như tiếng chuông bạc khiến lòng người đều say đắm.
Mắt hạnh mày liễu, ngũ quan tinh xảo, tóc đen búi cao đơn giản điểm mấy bông hoa sơn trà, bên ngoài khoác một thân áo choàng xanh ngọc, dáng người yểu điệu mềm mại, tên cũng như người, tựa như một đóa hoa sơn trà dịu dàng thanh tú nở rộ. Thật khiến nam nhân mê luyến.
“Tam hoàng muội, muội nói thế có ý gì?” Tử Y Ca bước vào, trên mặt cũng là thần sắc không vui. Không thể phủ nhận, Tử Y Ca rất có phong phạm của công chúa hoàng thất, mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều mang theo phong tao đoan trang lịch sự. Không phải ai xa lạ, Tử Y Ca chính là tỷ tỷ song sinh của Tử Du Tư, Đại công chúa Hoa Tường quốc.
“Đại hoàng tỷ, Dĩnh nhi tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện, đồng ngôn vô kỵ, xin hoàng tỷ đừng giận muội ấy, có phạt thì hãy phạt ta.” Tử Nhược Yên ôn nhu đến cực hạn, bả vai khảnh mảnh run rẩy ôm chầm lấy Tử Khuê Dĩnh mà bảo hộ. Nước mắt nói là đến, như châu như ngọc rơi xuống, lê hoa đái vũ. Mắt hạnh to tròn mọng nước mang theo tia ủy khuất cầu xin, gương mặt như hoa đồng nội mùa xuân mới mười một mười hai tuổi, đường nét mềm mại như xuân thủy, xinh đẹp chọc người thương tiếc. Đơn giản nói vài câu, liền khiến kẻ khác đồng tình. Cho dù Tử Y Ca từ đầu đến cuối cái gì cũng chưa nói, ai nấy vẫn không tự giác mà ghét bỏ nàng ta. So với Tử Nhược Yên ôn nhu dịu dàng, Tử Y Ca lại quá trưởng thành, dung mạo dù có đẹp nhưng vẫn không bằng nhu mị thiếu nữ kia.
Nữ nhân Tử Nhược Yên này, xứng đáng đoạt giải Oscar.
“Nhị hoàng tỷ, ngươi không có làm gì sai! Chính những tiện nhân này mới là người sai a! Ngươi cái gì cũng không làm, vì sao lại phải cầu xin tiện nhân kia? Nha, Tử Y Ca, ta nói, ngươi chính là tiện nhân! Ngươi, Tử Du Tư cũng là tiện nhân! Các ngươi đều là tiện nhân! Các ngươi dám khi dễ Nhị hoàng tỷ, đừng tưởng sống yên ổn!” Tử Khuê Dĩnh mở miệng ra là “tiện nhân” khiến sắc mặt của Tử Y Ca, Tử Du Tư lẫn Tử Minh Phi đều rất không tốt.
Tử Y Ca cùng Tử Du Tư sắc mặt đều đen, nhưng ngại thân phận nàng ta nên đồng dạng im lặng, đáy mắt cả hai đều hiện lên một tia ngoan độc. Phụ hoàng Tử Văn Hạo tính tình ôn hòa, đối đãi với các tần phi và các nhi tử khác cũng không tồi nhưng lại đặc biệt yêu thương Hoàng hậu Hạ Thi, chuyên sủng mình nàng, đối với hài tử của Hạ Thi cũng ưu ái hơn một chút.
Tử Khuê Dĩnh là nữ nhi đầu tiên của phụ hoàng cùng hoàng hậu Hạ Thi, trừ nàng ta ra còn có một vị Lục công chúa nữa nhưng sinh ra ốm yếu hư nhược, quanh năm không ra khỏi phủ nên cũng chẳng có mấy người biết mặt nàng. Tử Văn Hạo cùng Hạ Thi sủng ái Lục công chúa không phải là giả, thậm chí còn hơn cả Tử Khuê Dĩnh, nhưng nữ hài chẳng mấy khi xuất hiện nên dần cũng bị lãng quên. Liền đó, Tử Khuê Dĩnh lại trở thành vị công chúa được sủng ái nhất, dĩ nhiên là trong suy đoán của mọi người.
Tử Minh Phi đối với tam muội muội ngang bướng vô pháp vô thiên này không có nhiều hảo cảm, nhưng vẫn là mắt nhắm mắt mở cho qua, không nghĩ tới, nàng ta không biết nặng nhẹ, làm càn như vậy. Hoa Tường quốc lấy chữ hiếu làm đầu, xúc phạm huynh tỷ đã là trọng tội, nàng ở trước thiên hạ bôi nhọ hoàng gia lại càng tội lớn. Hắn tuy không để ý việc nàng ra oai phủ đầu với Tấn vương hay Đại công chúa Tử Y Ca, nhưng danh dự hoàng thất không để cho nàng tùy tiện đem ra đùa bỡn.
Vị muội muội này, không thể nuông chiều nữa!
“Mang Tam công chúa hồi phủ, tuyệt đối không để nàng xuất cung!” Tử Minh Phi lạnh lùng ra lệnh.
“Không! Hoàng huynh, sao ngươi dám...!? Hay là ngươi cũng bị hai tiện nhân kia làm mờ mắt? Ta mới là muội muội ruột của ngươi a! Hoàng huynh! Vương huynh, cứu ta!” Tử Khuê Dĩnh tức giận giãy giụa, từ bé đến giờ đây chính là lần đầu có người dám đối xử như vậy với nàng! Bất quá, hiện tại bị thị vệ lôi đi xềnh xệch, một cỗ bất mãn dâng trào lại chẳng thể làm gì được.
Tử Nhược Yên cũng không dám cầu tình giúp nàng ta, như vậy có khác nào chọc giận Thái tử? Tử Minh Phi, Tử Y Ca, thậm chí cả Tử Mạc Doanh lại càng không. Lâu lâu vẫn là có chút trừng phạt nàng ta, miễn cho ngang bướng thành tính.
“Đấu giá sắp bắt đầu rồi kìa!”
“Nga? Ta phải nhanh chân lên a.”
Đám thường dân, quý tộc thấy náo nhiệt cũng hết thì cũng tản đi, hối hả chạy tới khu vực quanh góc đài đấu giá, chuẩn bị chờ chuyện vui kế tiếp.
Đại môn vừa nãy còn ầm ĩ bỗng mấy chốc lại yên tĩnh trở lại. Tất cả sự tập trung về phía đài đấu giá, phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì.
***************************Ta là mệt mỏi phân cách tuyến**************************************
(* Ay da mọi người thông cảm tý nha, giờ ta mới nhớ ra nữ chính của chúng ta là chín tuổi chứ không phải bảy tuổi nha, ta nhầm, dạo này ta hơi lú, thành thật xin lỗi mọi người vì sự bất tiện này ^_^)