Vân Lam đảo mắt vài vòng trong phòng rồi lập tức nói:
- Mau vén tất cả các màn che lên, mang lư hương này ra ngoài.
Cung nữ cùng thái y đứng ở kia đều sửng sốt. Phải biết rằng tình trạng hiện tại của tứ hoàng tử rất kì quái, trên người đã bắt đầu lở loét và ứ mủ triệu chứng này sẽ diễn ra nhanh hơn khi ánh sáng mặt trời chiếu vào cơ thể chính vì thế mà thái y viện mới hạ lệnh buông rèm cả đêm lẫn ngày như hiện nay. Trương thái y người phụ trách chăm sóc của Lãnh Tiêu Dương trong thời gian này nghe nàng nối vậy liền khinh thường, mở miệng:
- Vân tiểu thư có thể ngươi là quán quân cuộc thi vừa rồi nhưng có lẽ ngươi không hiểu về phương diện y lí này bằng hạ quan, hạ quan đã có hơn bốn mươi năm nghiên cứu y thuật, tứ hoàng tử rõ ràng là bị trúng độc, mà độc này lại không thể tiếp xúc với ánh sáng nếu không tình trạng của tứ hoàng tử càng trầm trọng thêm. Xem ra Vân tiểu thư cũng không chữa trị được bệnh tình của tứ hoàng tử, hạ quan khuyên ngươi nên khiêm tốn lại.
Vân Lam xoay người đánh giá vị thái y kia, chi thấy lão ta cũng tầm hơn năm mươi tuổi bộ dáng thuộc loại sắc bén mà thâm trầm của kẻ xu nịnh, nàng ghét bỏ bĩu môi, rõ ràng lão cũng không có cách mà lại cứ huênh hoang bản thân.
- Trương thái y nối vậy là đang nghi ngờ y thuật của ta sao, vậy ông có nhìn ra tứ hoàng tử trúng độc gì sao?
- Chuyện này...
- Tứ hoàng tử trúng Sa Bì Thi độc, độc này sẽ khiến người trúng lỡ loét khắp người nhưng lúc trúng độc không có biểu hiện ra da thịt, chỉ khiến người trúng yếu ớt và hôn mê thôi. Nay tình trạng của tứ hoàng tử đã là rất nghiêm trọng rồi, nếu trong vòng bốn canh giờ tới không cứu được thì tứ hoàng tử sẽ mất mạng. Được rồi các ngươi mau kéo tất cả các rèm cửa lên.
- Dạ.
Cung nữ phúc thân rồi nhanh chóng theo lời dặn của nàng mà làm, đem lư hương trong phòng đổ đi, sau đó kéo rèm cửa lên. Lúc này nàng mới thấy tình trạng hiện tại của Lãnh Tiêu Dương, gương mặt ưu mỹ chằn chịt những đốm lở loét đầy nước vàng, tay chân khô quắt như xác chết nhưng bụng thì trương phình lên như có thai. Vân Lam nhanh chóng ngôi xuống mép giường, rút ngân châm trong tay áo ra, đâm vào huyệt bách hải, huyệt tử ô, trên đỉnh đầu đâm ba châm và một châm là trên bụng dưới cuốn rốn. Mở lọ dược ra nhét cho Lãnh Tiêu Dương một viên Bảo Mệnh đan. Hoàng thượng này giờ vẫn yên lặng đứng sang một bên, giờ mới Lên tiếng bất an hỏi thăm:
- Vân tiểu thư tứ hoàng nhi của trẫm cứu được không?
- Độc đã xâm nhập vào mệnh căn, nhưng bất quá không sao vẫn còn có thể cứu được, hoàng thượng yên tâm.
- Vân tiểu thư ngươi có cần dược thảo gì cứ vào Dược Bảo hiên lấy, tính mệnh của Tiêu Dương trông cậy vào ngươi. Tiểu An tử mau Đi lấy chìa khóa Dược Bảo hiên cho Vân tiểu thư.
- Nô tài tuân lệnh!
Lát sau Tiểu An tử liền bưng khay vàng lên trên lớp vải đỏ là một chiếc chìa khoá vàng chạm tường vân, giao chìa khoá cho nàng xong hoàng thượng liền mỏi mệt thở dài. Ông cũng không thể nán lại đây lâu, dù sao bên kia yến hội thiết đãi những người chiến thắng cũng cần ông lo, trong số đó vẫn có người của các gia tộc lớn.
Vân Lam cầm chìa khoá trong tay đầu suy nghi một chút rồi dặn dò cung nữ:
- Ta đi Dược Bảo hiên lấy dược thảo các ngươi mau chóng chuẩn bị nước ấm cùng dục bồn để tứ hoàng tử ngâm dược.
Nói xong nàng nâng bước rời khỏi Tiêu Dương Các, theo sự chỉ dẫn của cung nữ nàng đã đến trước Dược Bảo hiên, bên ngoài Dược Bảo hiên có ba tầng thị vệ toàn là Ngự lâm vệ tu vi thất cấp, nàng cười nhẹ, tiến lên.
- Ta phụng mệnh hoàng thượng đến lấy dược thảo cứu tứ hoàng tử, đây là chìa khoá.
- Mời.
Ngự lâm vệ tách ra một con đường cho nàng vào, sau đó liền trở về vị trí lúc nãy, bộ dáng quy củ và tác phong nhanh nhẹn làm nàng cũng phải tán thưởng một phen. Nếu không lầm thì đây là một trận pháp ngũ hành dùng để bảo vệ Dược Bảo hiên. Mở khoá cửa Dược Bảo hiên ra là một vùng tối đen, mất vài giây để nàng thích ứng với bống tối này, qua một con đường hẹp nàng mới chính thức bước vào Dược Bảo hiên này, bên trong có rất nhiều kệ gỗ, tử gỗ, trong không khí mùi thảo dược nhè nhẹ thoảng qua quấn quanh chớp mui nàng. Hai mắt Vân Lam toả sáng, lần này không thừa cơ mượn nguồn dược thảo miễn phí này dùng thì thật đáng tiếc. Kéo ngăn tủ phía dưới là Bách Sâm ba trăm năm dược hiệu, cái này cần cho đan dược nàng luyện chế để bổ ngữ tặng cho Lãnh Tiêu Dương, phải lấy! Bên này là Tử Đinh Sương hứng trên Núi tuyết, cũng phải lấy, bên này, bên kia, chỗ đó... càng phải lấy a.
- Được rồi đủ rồi a.
Vân Lam vừa lòng rời khỏi Dược Bảo hiên, tay chỉ cầm không tới sáu loại dược liệu. Bất quá bên trong Dược Bảo hiên lúc này thì... Giống như đạo tặc ở vùng Sơn Nam vừa tràn vào cướp bóc, Dược thảo quý hiếm đều sạch sạch sẽ sẽ hoa hoa lệ lệ bị nàng cầm đi hết.