Đến khi đám người Vân Lam truyền tống ra khỏi cái địa phương kia thì bên ngoài đã có ba đội người hoàn thành nhiệm vụ mà trở lại. Dược sư từ hai bên quảng trường chạy ra kiểm tra từng thí sinh một, rồi đưa đan dược chữa thương cho từng người. Thanh Tiêu chạy khỏi đám người Vân Lam mà hưng phấn chạy về phía một trung niên nam tử mà meo meo mà khoa chân múa tay, bộ dáng kia làm ai cũng phải lắc đầu ngao ngán. Khoảng một khắc sau lại thêm một đội người lại được truyền tống ra, bộ dáng nhếch nhác, quần áo lộn xộn không hoàn chỉnh chứng tỏ họ vừa trải qua ác chiến, nhìn nhìn họ Vân Lam lại sờ mũi đúng là chỉ có đội của nàng vấp phải vận cức chó kia mà hoàn thành nhiệm vụ thoải mái như vậy. Đưa mắt nhìn lại bộ dáng mình một chút, nàng hơi nhíu mày, tuy chỉ có vài vết rách nơi tay áo cùng vạt váy, nhưng nàng lại khó chịu, nàng muốn trở lại phòng tắm rửa.
- Đại tiểu thư!
Lạc Nhi cùng Nghiên Y chạy đến, bỏ qua bộ dáng nhếch nhác lúc này của mình mà vui sướng kêu nàng.
- Hai người các muội thăng cấp rồi?
- Ân hai muội đều tấn chức lên Mặc Huyền rồi a! Nhưng mà lại không thể tiếp tục thi nữa.
Hai nàng xụ mặt xuống, đội của hai nàng không hoàn thành hết nhiệm vụ được giao trong thời gian ngắn nhất, thật đáng tiếc, nhưng cái luyến tiếc nhất là không thể đứng sau lưng tiểu thư. Hai nàng thề nhất định sẽ trở nên cường đại để có thể có đủ tư cách đứng sau hai vị tiểu thư, có khả năng giúp đỡ họ. Nhận lấy đan dược trong tay Vân Lam hai nàng nhanh chóng ngồi xuống điều tức huyền lực đang tán loạn trong đan điền.
- Tỷ tỷ, muội vượt qua thử thách trận này rồi a
Tuyết Dao từ trong đám người ló đầu ra sau khi thấy nàng liền cấp tốc chạy tới, vừa kêu vừa vui mừng khoe khoang. Nhìn bộ dáng của Tuyết Dao nàng thật có chút dở khóc dở cười, quần áo rách nát, gương mặt phấn nộn xinh đẹp bao phủ một tầng bụi đất, nhưng ánh mắt lại tỏa hào quang sáng rực làm người khác khó bỏ qua.
- Muội a càng ngày ngày lôi thôi, nhìn xem bộ dáng hiện tại của mình một chút đi.
- Uy chỉ là muội cao hứng một chút thôi a.
Vân Lam tay phải cầm khăn lụa chà lau gương mặt cho Tuyết Dao, giọng nói có chút trách cứ, cái tiểu nha đầu này cũng đã 15 tuổi rồi a, mà chẳng có tí gì trưởng thành cứ như trẻ con vậy, Lạc Nhi xem ra còn chững chạc hơn nàng (Tuyết Dao).
- Các thí sinh, chúc mừng cái ngươi vượt qua vòng thứ hai, những gì các ngươi bỏ ra sẽ được báo đáp xứng đáng, còn những thí sinh bị loại cũng đừng vội nản tâm thoái chí, các ngươi hãy trở về cố gắng hơn nữa, ba năm sau lại có cơ hội a. Năm đội đứng đầu sẽ tiếp tục thi đấu vòng cuối diễn ra vào mười ngày sau, hi vọng các ngươi sẽ chuẩn bị tốt cho vòng thi cuối cùng này.
Thanh y lão đầu vuốt vuốt chòm râu trắng mà cao giọng nói, bên dưới những thí sinh bị loại đang chán nản cũng sục sôi ý chí.
Trở lại quán trọ, Vân Lam gọi người đem nước vào phòng, mọi chuyện ổn thỏa nàng liền bước vào dục bồn, chôn thân thể trong nước ấm, tay khoát nhẹ nước những cánh hoa hồng trôi nổi trên nước dính lấy cánh tay nàng, tinh thần mệt mỏi của nàng cũng tan biến mất.
- Đi xuống!
Vân Lam quát một tiếng tay búng nhẹ, ba cánh hoa hồng rời nước mà bay về phía xà nhà. Cánh hoa mỏng manh lấy tốc độ chớp nhoáng mà vụt tới, nam tử hồng y xoay người tránh thoát, hạ xuống đất đối mặt với nàng.
- Thật nóng nảy a.
Đừng tưởng cánh hoa kia mềm mại vô hại, nhưng vừa ròi chỉ cần đụng chạm vào nó sẽ bị thương không thể nghi ngờ.
- Ngươi có bệnh?
- Ách không có! Chẳng qua tại hạ nghe danh tài nữ kinh thành Vân gia đại tiểu thư đã lâu, nay lại được vinh hạnh gặp qua, nên đến bái kiến, tại hạ Phượng Kinh Hồng.
- À, ý ngươi nói chỉ là vô tình nhìn thấy ta, rồi vô cùng vinh hạnh mà bất chấp tới bái kiến?
Vân Lam cười đến khuynh quốc khuynh thành, giọng nói mềm nhẹ nhấn mạnh những chữ mà bản thân muốn cái đồ bệnh hoạn kia nghe, nếu Dao nhi ở đây sẽ đảm bảo chạy xa trăm dặm, Vân Lam cười càng xinh đẹp động lòng người bao nhiêu càng tức giận bấy nhiêu, nàng mà tức giận thì...
- Ha ha cứ cho là như vậy đi.
Phượng Kinh Hồng cười đến mị hoặc, nàng nhướng nhẹ chân mày hai tay hơi xoa nhẹ, một đạo tia chớp liền bổ xuống người hắn ta.
- Oái Vân tiểu thư đừng tức giận a.
Phượng Kinh Hồng vừa tránh né vừa la toáng lên, chật vật chạy trốn lôi điện của nàng, cuối cùng hắn không cam lòng mà phá cửa sổ bay đi. Vân Lam cho lôi điện giáng thêm vài đạo nữa thì thu tay lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Bên kia Phượng Kinh Hồng một thân hồng y cháy loang lỗ, mái tóc bảo bối của hắn cũng bị cháy khét vài nơi, gương mặt đen đen trông vô cùng buồn cười.
- Mỹ nhân thật dễ nổi giận!
...................
- Thái tử nói thế nào?
- Thưa tiểu thư ngài ấy hẹn ngày một tháng sau sẽ đến Thịnh Thiên đón người, đây là thư ngài giao cho tiểu thư.
Hắc y nam tử vẻ mặt lạnh băng nhìn nữ tử trước mặt, trong mắt lóe lên tia khinh thường rất khó phát hiện, hắn là thuộc hạ của Thái tử chỉ vâng lời ngài ấy đến đây đảm bảo an toàn cùng giao nhiệm vụ cho nàng, một quân cờ có tư sắc a!
Lam Nhu Tuyết đọc xong nội dung thư rồi phức tạp nhìn ra cửa sổ, suy nghĩ trôi đến phương nào, hắc y nam tử cũng không nôn nóng, Thái tử chỉ nói với hắn khiến cho nàng tình nguyện chấp nhận việc này, nếu không nữ nhân này sẽ quay lại cắn họ một ngụm.
- Được rồi ngươi trở về nói với Thái tử, bản tiểu thư chờ chàng tới đón, mặc khác cũng nói với chàng kế hoạch kia đã hoàn thành được phân nửa chỉ cần đợi một tháng sau hắn sẽ chết!
- Dạ.
Hắc y nam tử lắc mình biến mất để lại Lam Nhu Tuyết ngồi ngẩn người trong phòng, phong thư kia bị nàng bóp nát hóa thành tro bụi.