Khuynh Thế Thiên Tài - Gemma

Chương 49: Chương 49: Vân Dật




Thánh Cung.

Bạch y nam tử ngồi trước thư án họa tranh, một bút cuối cùng vẽ xuống chính là một bức họa đồ sơn hiện lên, núi non trùng điệp lấp ló trong mây trắng xóa bên dưới chính là rừng rậm bạt ngàn kéo dài đến tận chân trời, rồi đột nhiên một thác nước xuất hiện ở giữa bức họa vừa đột ngột lại vừa hài hòa đến lạ thường bọt nước bắn tung tóe lên những tảng đá bên dưới chiết xạ ra từng tầng ánh sáng.

- Dật nhi con đang làm gì vậy?

- Mẫu thân đại nhân, người sao lại sang đây?

Vân Dật bỏ bút lại nghiên mực, sau đó ngẩng lên nhìn nữ nhân vừa bước vào kia, trong mắt hắn xẹt qua một tia không kiên nhẫn nhưng rất nhanh biến mất vô tung vô ảnh. Vân Tình quyến rũ cười một tiếng tiến đến quan sát bức họa của Vân Dật sau đó nói:

- Dật nhi ngươi họa thật đẹp bất quá không nên lơ là tu luyện.

- Ta đã gặp bình cảnh cho dù có tiếp tục tu luyện cũng không thăng cấp được, chi bằng chờ một cơ hội xuất hiện, bây giờ có hấp tấp cũng chẳng thu được lợi gì.

- Mẫu thân chỉ nhắc nhở ngươi một chút thôi. Dù sao ngươi cũng là thánh tử thánh cung tu vi thấp quá thì làm sao sau này kế thừa được Thánh Cung, đem Thánh Cung phát dương quang đại.

Vân Tình ánh mắt đầy nghiêm khắc nhìn Vân Dật, nhi tử của ả nhất định phải thật xuất sắc thật hoàn mĩ mới được, hắn như vậy mới có tiếng nói ở Thánh Cung này chứ.

- Dật nhi phân điện của Thánh Cung ở Thịnh Thiên đã đi vào mắt người trong thiên hạ, thời gian sắp tới ngươi cùng Hắc Nham đến đó quản lí đi.

Vân Tình xoay người ra cửa hôm nay ả chỉ đơn giản muốn nhìn nhi tử này tiến bộ như thế nào thôi, ả dù gì cũng là Thánh Chủ Thánh Cung đích thân đi đến viện tử chắc cũng chỉ có người nhi tử này đi.

- Cung tiễn mẫu thân đại nhân.

Vân Dật tiễn Vân Tình khỏi Dật Các nhìn theo bóng dáng yểu điệu của ả ánh mắt dần trở nên tối tăm. Sóng triều trong mắt như muốn nhấn chìm mọi thứ bất quá rất nhanh Vân Dật thu lại tầm mắt xoay người trở lại phòng, nâng bức họa lên nhìn ngắm rồi vun tay một cái bức họa nhanh chóng biến thành bột phấn.

- Ngươi đã bị ô uế phá hủy là cách tốt nhất.

......

Trong Tướng Quân phủ Thịnh Thiên Quốc, Hương Ninh đứng dưới mái hiên nhìn ra chiếc xích đu bằng gỗ đàn dưới giàn hoa tử đằng, chiếc xích đu nho nhỏ đung đưa trong gió kéo theo từng trận cánh hoa tử đằng lên không trung, Hương Ninh tâm hồn đưa theo cánh hoa bay về miền kí ức xa xôi, nước mắt dâng lên làm nhòa đi tầm mắt của nàng.

- Ninh nhi, nàng lại nhớ hắn sao?

Vân Chỉ một thân trường bào đen tuyền từ phía sau ôm cả người mảnh mai nhỏ nhắn của Hương Ninh vào lòng, theo tầm mắt của thê tử nhìn ra chiếc xích đu nho nhỏ kia, không khí ám trầm bao phủ lấy hai người.

- Ân, thiếp thật sự rất nhớ hắn, chỉ mong hắn luôn an toàn.

- Mười tám năm rồi, thời gian trôi qua thật nhanh. Ninh nhi nàng có hối hận không?

- Thiếp không hối hận bởi vì thiếp biết hắn vẫn an toàn vẫn mạnh khỏe, với lại tỷ tỷ nàng đối với chúng ta tốt như vậy thiếp làm sao lại hối hận được.

Vân Chỉ ôm chặt thê tử ông biết thê tử nhớ hắn đến mức nào nhưng bọn họ biết còn chưa đến lúc, họ có nóng vội cũng không thu được lợi ích gì.

.......

- Biểu muội dạo này ngươi nhàn hạ thật.

Vân Tình đang ngồi trên ghế quý phi để cho nha hoàn sơn móng tay cho ả, một nha hoàn khác đang đấm bóp cho ả, Vân Tình thoải mái híp mắt, bỗng nhiên một thân ảnh hắc y đột ngột xuất hiện trong phòng, bàn tay hắn nắm hai khỏa châu to bằng quả trứng gà xoay chuyển trong tay phát ra tiếng khả khả, Vân Tình mở đôi mắt xinh đẹp yêu mị ra phất tay cho hai nha hoàn lui ra, sau đó nhếch miệng cười.

- Hắc Nham ngươi đúng là thần long thấy đầu không thấy đuôi nha, bản cung chủ tìm ngươi cũng thật khó khăn.

- Nha, biểu muội tìm bản tôn sao? Bản tôn thân mang nhiều việc đương nhiên khó tìm rồi, sao có thể nhàn hạ như biểu muội đây.

Hắc Nham phất tay áo ngồi xuống đối diện Vân Tình, đôi mắt sắc bén liếc nhìn ả, Vân Tình hừ lạnh ngồi thẳng thân mình, ngắm nhìn móng tay vừa được sơn đỏ tươi như máu.

- Sắp tới ngươi cùng Dật nhi đến phân điện của Thánh cung ở ngoại giới đi, làm cho đám nhãi nhép ngoại giới biết đến Thánh cung chúng ta.

- Được. Không vấn đề!

Hắc Nham vuốt cằm nghiền ngẫm nhìn Vân Tình thật lâu sao mới đáp ứng, gương mặt góc cạnh cương nghị đầy sắc bén của hắn tràn ra một phần tà mị, tính toán, Vân Tình rất không thích người biểu ca này. Hắn tên thật là Vân Nham nhưng không biết vì sao lại tự nhận là Hắc Nham, Vân gia cũng không ai thay đổi bản tính âm hiểm xảo trá này của hắn được, quả thật hắn là một thiên tài chân chính nhưng lại tàn ác làm cho người người kiêng kị trong Lạc Hà cảnh rất nhiều gia tộc ăn quả đắng trong tay hắn. Chỉ là không ai dám xử lí hắn bởi vì tu vi hắn cao thâm khó lường ngoài ra hậu trường phía sau là Vân gia và Thánh cung thế lực nhất đẳng Lạc Hà cảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.