Khuynh Thế Thiên Tài

Chương 35: Chương 35: Bão nổi




Vừa nghe tin tim Lạc Y thót lên từng hồi kinh sợ, đôi chân run rẩy vội vận dụng Lăng Thiên bộ pháp rời đi.

Trong phòng tối, Trầm Mặc Thiên đang lo đứng lo ngồi nhìn ra cửa. Hắn chính là chờ Lạc Y đến. Hắn đã nghe thuộc hạ kể lại chuyện xảy ra lúc hắn vừa bị đánh, nếu hắn đoán không lầm, Lạc Y chính là còn thân phận khác và luyện đan sư nha.

Trầm Mặc Ngân lúc này đang đổ một chén dược thuốc màu đen vào miệng Lạc Kiến. Chỉ thấy mặt hắn nguyên bản đã tím tái đến mức doạ người trở nên hoà hoãn chút ít.

Trầm Mặc Thiên vui mừng nhìn nhìn đến đánh giá sắc mặt Lạc Kiến một hồi mới hỏi.

" Giải được độc rồi?"

Hắn đây là thực tâm quan tâm Lạc Kiến nha. Từ nhỏ hắn đã gắn với thân phận thiếu chủ của Thiên Đằng công hội, nhiều người tiếp cận hắn chỉ vì muốn lợi dụng hắn. Nhưng, Lạc Kiến không như vậy, trước khi biết thân phận của hắn Lạc Kiến còn mua bánh bao thịt cho hắn ăn, không khinh thường hắn lúc đó ăn mặc khố rách áo ôm. Hắn chính là vô cùng trân trọng tình bạn này.

Trầm Mặc Ngân kiểm tra mạch của Lạc Kiến, lắc nhẹ đầu.

" Muội chỉ có thể trung hoà độc dược này thôi, không giải hoàn toàn được!"

" Vậy Lạc Kiến hắn phải chết sao?"

Trầm Mặc Thiên hoảng sợ.

" Độc này không chết người, nhưng sau ba ngày không giải được sẽ ăn mòn kinh mạch, chính là sẽ trở thành phế nhân, không tu luyện được!" Trầm Mặc Ngân lắc đầu, nhưng tin tức nàng đưa ra còn khiến Lạc Kiến hoảng loạn hơn, suy sụp ngồi bệt xuống đất.

Phế nhân? Phế nhân ở Apollo đại lục là dạng người gì chứ? La Vũ công hội, sao bọn chúng ác độc như vậy?

" Ta ở đây kẻ nào muốn biến đại ca thành phế nhân?"

Tiếng nói thanh thúy như chuông bạc đột nhiên rung lên, một bóng dáng bạch y tinh tế đáp hạ xuống mặt đất. Vóc dáng kiều nhỏ nhưng lại phảng phất hơi thở lạnh lẽo, âm lãnh kinh người, thuyết minh rõ nàng vô cùng tức giận.

" Lạc Y? Mau mau lại đây xem đại ca ngươi!"

Trầm Mặc Thiên kêu lên, vội kéo Trầm Mặc Ngân rời khỏi giường, yên lặng đứng ở một bên quan sát.

Trầm Mặc Ngân đứng cạnh cũng ngơ ngác, trì độn. Làm thế nào mà đại ca nhìn thấy Lạc Y như nhìn thấy vị cứu tinh nha? Aiz, khó hiểu quá!

Lạc Y tiến lại bên giường quan sát sắc mặt Lạc Kiến, nội tâm lơ lửng cũng hơi hoà hoãn xuống. Cũng may, Trầm Mặc Ngân đã sơ cứu không ít, nếu không đợi đến lúc nàng đến lại càng rắc rối.

" Thiên ca ca, độc này ta tạm thời chưa giải được. Chúng ta tiến hành bức độc, ta cần sự hỗ trợ của ngươi!"

Lạc Y đem tay Lạc Kiến hạ xuống quay đầu nói với Trầm Mặc Thiên. Nàng cũng bất đắc dĩ, loại độc này muốn giải phải dùng đan dược cấp 8, nàng chỉ mới luyện được đến cấp 6. Bây giờ chỉ có thể dùng phương pháp bức độc, sau đó dùng Thiên sơn tuyết liên điều tức thôi.

" Được! Ta dù có chết cũng phải giải được độc cho Lạc Kiến!"

Lạc Y hơi ngẩn ra nhìn Trầm Mặc Thiên một bộ nghĩa vô phản cố, sau đó lại cười nhẹ. Đại ca kết bạn tốt a! Trước đây nàng chỉ chấp nhận hai huynh muội này chín phần, nhưng giờ nàng lại toàn tâm toàn ý buông lỏng, hoàn toàn tin tưởng.

" Không nghiêm trọng đến thế. Trước chuẩn bị một thùng tắm, đem quần áo đại ca thoát ra đặt trong đó, huynh từ từ bỏ dược này vào là được. Khi độc bức đến ngón tay, năm ngón tay sẽ phù thủng tím tái lên, huynh dùng dao rạch một đường nhỏ trên đó để thoát độc là được!"

" Đơn giản như vậy thôi?"

Trầm Mặc Thiên ngẩn người tiếp nhận bao dược Lạc Y đưa ra. Chính hắn cũng không biết Lạc Y mua dược từ khi nào nha. Mà dược này đều là dược như vừa mới hái từ dược điền a!

Hít hít mũi vài cái, Trầm Mặc Thiên lắc lắc cái đầu tròn vo, đem khó hiểu đều dạt qua một bên. Nhưng mà độc này dễ giải như vậy sao, hắn vốn nghĩ độc này rất cường đại a.

Làm sợ hết hồn!

" Bức độc chỉ đơn giản như vậy, nhưng khó là cần Thiên sơn tuyết liên điều tức nên ít ai dám làm. Còn giải độc thì đúng là rất phức tạp! Phải dùng đan dược Tiêu Độc đan vô cùng hiếm thấy, cơ hội tìm thấy cũng không cao!"

Trầm Mặc Thiên gật gật đầu, thân người tròn vo cúi xuống đem Lạc Kiến vác lên vai đưa đến buồng tắm phòng trong, nghiêm túc làm theo lời giận của Lạc Y.

Trầm Mặc Ngân đứng ở một bên thu hết mọi sự vào mắt vô cùng hâm mộ Lạc Y, rất muốn chạy lên xin chỉ giáo nhưng lại thấy thời điểm có chút không thích hợp nên cố gắng kiềm nén lại. Nàng chính là đối với đan dược cuồng si có được không?

Lạc Y đứng thẳng người, nhìn lên vách tường phòng trong, tâm vẫn treo trên cao chưa thể hạ xuống. Trong đôi mắt đen láy luôn linh động, giờ khắc này lại cuộn trào nổi lên bão táp, âm ba nặng nề đánh vào lòng nàng.

La Vũ công hội, La Vũ Khâm, ngươi cứ đợi chết đi! Dám động đến người thân của ta cũng phải xem bản sự của mình tới đâu!

Khoé môi Lạc Y chậm rãi cong lên một đường cong lạnh lẽo. Đấu lôi đài chẳng phải là hình thức sinh tử khế sao? Nếu ngươi không muốn sống nữa, ta giúp ngươi tiễn bước một đoạn đường.

Ngươi... Sẽ hối hận vì ngày hôm nay thế nào mới đủ đây?

Thời gian cứ vậy trôi qua hai canh giờ. Cuối cùng trong phòng cũng truyền ra động tĩnh.

Trầm Mặc Thiên ra lệnh cho thuộc hạ đổi quầo áo lại cho Lạc Kiến rồi bước ra ngoài. Hắn cũng rất mệt mỏi, rõ ràng trong phòng không có gì nhưng lại nóng giống như nồi nước sôi nha!

" Đại ca, thành công không?"

Trầm Mặc Ngân chạy lên đầu tiên, rất hiếu kì cách bức độc này hiệu quả như thế nào.

" Đương nhiên!"

Trầm Mặc Thiên cười hắc hắc vô cùng tự đắc, giống như người nghĩ ra cách chữa trị này thật sự là hắn vậy.

Lạc Y đứng bên cạnh rốt cuộc toàn bộ thả lỏng. Mặc dù nàng rất tin tưởng vào tài liệu của Bạch Phong nhưng dẫu sao đây cũng là lần đầu nàng thực hành, lại trên chính người đại ca mình nên vẫn có chút không yên.

Giờ thì tốt rồi!

Lạc Kiến được người nâng đi ra, nằm ngay ngắn trên trường kỉ. Lúc này sắc mặt của hắn vẫn còn trắng bệch vì mất máu.

Lạc Y vung tay lên, một đoá Thiên sơn tuyết liên đã hiện trên tay nàng. Một đạo kình lực đánh thẳng đến, Thiên sơn tuyết liên xinh đẹp liền hoá thành bột phấn.

Nàng tiến lên bên cạnh Lạc Kiến, đem bột cho hắn uống. Bột Thiên sơn tuyết liên vào miệng liền tan, sắc mặt của Lạc Kiến cũng hồng hào lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy.

Thấy Lạc Kiến đã hoàn toàn không sao, Lạc Y mới đứng lên, bước đến trước mặt Trầm Mặc Thiên.

" Thiên ca ca, ba ngày nữa đấu lôi đài, ta muốn tham gia!"

Trầm Mặc Thiên nghiêm mặt, muốn từ chối, nhưng lại nhìn thấy vẻ kiên quyết của Lạc Y đành nặng nề nói.

" Được!"

Lạc Y mỉm cười nhẹ. Nàng sẽ cho những kẻ không biết điều kia sống không yên ổn đâu... Dám đụng đến vảy ngược của nàng, cho dù là tuyệt đại cường giả nàng cũng không nhẫn chứ đừng nói chi bọn tôm tép nhãi nhép kia.

" Thiên ca ca, giúp ta trông chừng đại ca, ta đi có chút việc!"

" Được!"

Thân ảnh bạch y biến mất thật nhanh, Lạc Y lúc này chính là đi làm chuyện xấu. Nàng sẽ không để cho những kẻ kia an ổn ngày nào, trước khi đến lôi đài, phải để bọn họ ăn một ít đau khổ trước!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.