" Kỳ Phong, đệ lên đi!"
Lạc Y hạ rèm mi, nâng tay che miệng vô cùng ưu nhã ngáp dài một cái. Nàng tuỳ tiện quăng hòn đó qua cho Kỳ Phong liền không chút kiêng nể nghiêng đầu vùi vào ngực Lãnh Hàn Thần như một con heo nhỏ lười biếng. Hoàn toàn không hề để tâm đến người xung quanh đều đang trợn to mắt bắn về phía nàng mang theo vài tia ánh sáng kì dị.
Khoé môi Kỳ Phong run rẩy co rút vài cái. Hắn không khỏi âm thầm bội phục tỉ tỉ nhà mình rồi. Còn dám dùng bộ dáng đúng lí hợp tình như vậy ra lệnh. Này rõ ràng là tỉ lười biếng có được hay không?
Không chỉ Kỳ Phong suy nghĩ như vậy. Mà tất cả người trong căn phòng này đều suy nghĩ như thế. Liền ngay cả kẻ đang xắn tay áo chuần bị luyện dược là Kim Ngu đại dược sư phía xa đều không khỏi nhíu nhíu chân mày.
Nhóm người Lăng Ngạo thoáng hiện ra tia giật mình trong đáy mắt. Nhưng bọn họ rất nhanh liền điềm tĩnh như không. Mặc dù bản thân bọn hắn không ai biết Kỳ Phong có thể luyện dược. Nhưng từ rất lâu đã luyện thành thói quen ỷ lại vào Lạc Y.
Nàng nói được chắc chắn không thể không được a!
Lãnh Hàn Thần vốn rất thoả mãn ôm lấy thân hình nhỏ nhỏ mềm mềm của Lạc Y. Khoé môi đều không khỏi nhếch lên tạo thành một mạt ý cười sủng nịnh. Yêu chiều vuốt nhẹ mái tóc suôn mượt như tơ tằm của nàng.
Có điều Lãnh Hàn Thần cũng rất nhạy cảm nhìn ra ánh mắt của mọi người xung quanh đều nhắm vào tiểu nhân nhi trong lòng hắn. Trong lòng nháy mắt để lộ tia không vui. Lãnh đạm quét mắt xung quanh một vòng, hờ hững mà mang theo uy hiếp nói.
" Sao? Không hài lòng?"
" Ách!"
Kỳ Phong nghe giọng nói lành lạnh của Lãnh Hàn Thần liền bị doạ sợ không nhẹ. Không khỏi bật thốt ra một tiếng. Sau đó liền liên tục lắc đầu như đánh trống. Nụ cười trên môi hết sức nịnh nọt.
" Không có! Hài lòng! Dĩ nhiên hài lòng, vô cùng hài lòng a!"
Mọi người xung quanh cũng không thoát khỏi lửa bén đến bên chân mình. Vội vàng cuống quýt quay đầu đi, không dám tiếp tục nhìn loạn. Tránh trong góc khuất lén lút vuốt vuốt ngực.
Ánh mắt quả thật là quá đáng sợ đi!
Lãnh Hàn Thần thấy mọi người biết điều như vậy cũng không có ý làm khó. Ánh mắt lướt qua một vòng liền không để lại dấu vết thu về. Toàn tâm toàn ý đặt lên trên người nương tử nhà mình đang ngủ say. Tâm tình buông lỏng còn có một tia thoả mãn không nói thành lời.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
Người trong Nhật Nguyệt Tinh thành rất nhanh liền nghe được tin tức Kim Ngu đại dược sư ở Cố gia gia tộc thách đấu luyện dược liền không quản công việc vướng bận đều vất bỏ chạy tới. Trong số đó cũng có không ít những người yêu thích luyện dược, muốn tới xem để học hỏi kinh nghiệm.
Kim Ngu đại dược sư nhìn thấy đám đông vây quanh bản thân liền hết sức hài lòng. Ánh mắt nhìn về phía Kỳ Phong tăng thêm vài phần khinh thường. Cười rộ nói.
" Ngươi, cái tiểu đồng không biết sống chết này, ta khuyên ngươi nên nhận thua đi. Đừng để đến lúc đấu lại lộ ra không biết nhận mặt dược liệu a!"
Giọng nói của Kim Ngu đại dược sư giễu cợt mạnh mẽ như vậy nhưng cũng không ai dám nói ông ta một câu không phải. Không những thế còn một mực đón ý hùa theo, tận tình tranh thủ thời gian triệt để vuốt mông ngựa khiến ông ta thống khoái cười to vài tiếng.
Kỳ Phong mím mím môi. Nhưng cũng không mở miệng nói chuyện. Động tác trên tay như nước chảy mây trôi chuẩn bị dược liệu, đan lô, sơ chế qua vô cùng tỉ mỉ.
Không lâu trước đây Kỳ Phong đã được Lạc Y tận tình chỉ dạy, thành công đột phá cấp năm siêu cấp dược sư. Về căn bản không sợ hãi đại dược sư chỉ luyện ra cấp ba đan dược như Kim Ngu đại dược sư tí nào.
Hắn vẫn còn muốn xem Kim Ngu đại dược sư kia càn rỡ thật nhiều, để xem cuối cùng thất bại vẻ mặt có phải vô cùng khó coi hay là không!
Tỉ tỉ nói rồi, gặp tiện nữ, tra nam đều có thể đánh, tốt nhất là đánh thẳng vào mặt, hoàn toàn không cần phải nể mặt tỉ ấy a!
Kỳ Phong trong lòng cười hắc hắc, vô cùng xấu xa muốn xem Kim Ngu đại dược sư xấu mặt. Thế nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn thật tuấn tú tao nhã. Khiến nhiều người dù muốn vuốt mông ngựa kim Ngu đại dược sư đều không khỏi sượng mặt, lui về phỉ nhổ chính mình.
Đợi hai bên đều chuẩn bị xong. Một các lão vận một sam y vàng sáng bình thường đột ngột xuất hiện. Đừng nhìn người này vẻ ngoài tuỳ ý tầm thường, ông thật ra chính là thành chủ Nhật Nguyệt Tinh thành, cũng là người rất thích học hỏi dược liệu - Nhật Kỳ Thạch.
Nhật Kỳ Thạch đứng phía trước hai bàn luyện đan. Ánh mắt thông minh loé sáng đảo qua hai bàn, kiểm tra dược liệu cùng đồ dùng luyện đan để đảm bảo hai bên không có gì gian lận. Ông từ đầu đến cuối cũng không có mở miệng nói chuyện với Kim Ngu đại dược sư, thái độ vô cùng hỡ hững lạnh nhạt.
Trái lại, lúc đi qua bàn của Kỳ Phong liền dừng lại lâu hơn một chút. Tròng mắt mở to nhìn dược liệu đặt trên bàn còn muốn cuồng nhiệt hơn nhìn người yêu. Rõ ràng là một bộ dáng muốn lập tức đem dược liệu đều nhét hết vào trong ngực không cho người ngoài dòm ngó.
Kỳ Phong bị vẻ mặt của Nhật Kỳ Thạch làm cho bối rối. Không khỏi đưa tay lên gãi gãi đầu. Đây tất cả đều là dược liệu tỉ tỉ cho hắn.
Dược liệu đều là đồ tốt. Tươi mới, bóng bẩy, nuôi béo tròn tròn, lại còn ẩn ẩn phả ra từng hồi linh khí khiến người khác dù chỉ nhìn sơ qua thôi đều không nhịn được yêu thích.
Bình thường Kỳ Phong đối với dược liệu này cũng rất coi trọng. Nhưng là ánh mắt của trưởng bối trước mặt này là thế nào vậy? Dường như còn thích hơn cả hắn nữa a!
Kỳ Phong đối với người ham mê dược liệu chân chính rất tôn trọng. Hắn cũng đã để ý trưởng bối này không hề vì danh tiếng của con ngựa đực kia mà nói nhiều hơn một câu. Người tốt như vậy hắn cũng không tiếc đem tặng một phần dược liệu.
Bất quá vẫn là để sau hẵng nói đi. Trưởng bối này hôm nay không phải chủ trì sao? Hắn mới không muốn mang tiếng hối lộ đâu!
Kỳ Phong nghĩ như vậy cảm thấy tốt lắm. Khoé môi kéo lên thành một nụ cười, nhắc nhở hướng về phía Nhật Kỳ Thạch.
" Trưởng bối, đã có thể bắt đầu a!"
Nhật Kỳ Thạch bị kéo ra khỏi giấc mộng. Ánh mắt nhìn dược liệu trên bàn hiện lên một tia lưu luyến không khỏi rời đi. Ánh mắt đong đầy tiếc hận của ông làm Kỳ Phong khó xử vẫn phải che miệng ho khan một tiếng. Quả thật là rối rắm muốn chết luôn rồi mà!
Nhật Kỳ Thạch dĩ nhiên cũng phát hiện hành vi của bản thân không hợp lí. Đành phải ngẩng đầu lên, mơ hồ còn liếc về dược liệu trên bàn mấy lần. Không biết có phải ảnh hưởng từ dược liệu quá lớn hay không, ánh mắt ông nhìn Kỳ Phong càng thêm từ ái khiến hắn quả thật không biết phải xử xự thế nào mới tốt. Đành nhắc nhở thêm một lần.
" Trưởng bối, có thể bắt đầu rồi!"
Ánh mắt Nhật Kỳ Thạch nhìn Kỳ Phong càng thêm tán thưởng. Ông nở một nụ cười, hắng giọng dùng lực lượng của bản thân cất giọng hùng hậu nghiêm nghị nói.
" Được! Đều bắt đầu thôi!"