Khuynh Thế Thiên Tài

Chương 215: Chương 215: Chuẩn bị đường lui.




" Quả nhiên không hổ danh thiếu nữ thiên tài, liếc mắt đã có thể nhận ra thân phận của ta. Ta cũng không giấu ngươi, ta đến chính là muốn nói chuyện của Phùng Nhật Huy!"

Tư Mã Hạo thập phần thoải mái vuốt vuốt tóc mai, gương mặt nam tử trung niên không quá mức tuấn lãng nhưng lại có một loại khí độ bình thản tự nhiên khiến người khác không dám khinh thường.

Lạc Y cả người mặc giá y diễm lệ vô song, nhưng khí chất cường đại một chút cũng không che giấu bạo phát ra ngoài, áp chế hoàn toàn khí thế của Tư Mã Hạo.

" Phùng Nhật Huy, liên quan gì đến ta sao? "

" Nói không sẽ không, nói có sẽ có. Phùng Nhật Huy hắn muốn cầu ngươi một chuyện, chính là mong ngươi có thể cứu Phàn Tư Phi một mạng!"

Phàn Tư Phi chính là thánh chủ Thánh Điện!

Lạc Y nhíu chặt mày nghe được hết câu, ánh mắt dừng lại trên người Tư Mã Hạo, lãnh tĩnh nhìn hắn không chút ý tứ muốn tỏ thái độ.

Tư Mã Hạo cũng không gấp gáp, thẳng thắn nhìn Lạc Y chờ đợi nàng lên tiếng đáp lại. Chẳng qua Lạc Y cũng không phải là một người dễ nói chuyện. Đến cầu nàng vào hôn lễ đã đành, còn là không có bất kỳ nguyên do. Phải biết, nàng từng đi chống lại Phàn Tư Phi, bây giờ đột ngột muốn nàng cứu hắn, thực tế nói dễ hơn làm.

Bản thân Lạc Y sớm đã biết Phàn Tư Phi nhất định sống không thọ. Thứ nhất là bọn hắn dính phải Huyết Chi Lệ Minh của nàng, thứ hai lại đối đầu trực tiếp với Lãnh Hàn Thần, làm sao có thể không ảnh hưởng gì cho được.

Sợ là bây giờ đã sớm thừa sống thiếu chết rồi!

Bất quá Lạc Y cũng thật ra rất tò mò. Nếu nàng nhớ không lầm, ban đầu chính Tư Mã Hạo và Phùng Nhật Huy đều khuyến khích bọn họ phá vỡ Thánh Điện. Thế nhưng lại vào giờ khắc quan trọng nhất lại xuất hiện đem căn nguyên tồn tại của Thánh Điện rời đi. Đến bây giờ lại ra mặt cầu nàng cứu người.

Chuyện này nói từ góc độ nào cũng vẫn tồn tại quá nhiều mâu thuẫn. Trong lòng không khỏi có chút hy vọng khai sáng mọi chuyện.

Vấn đề bát quái này vẫn ăn sâu trong lòng, tùy thời đều có thể bộc phát đi ra. Con người, ai lại chẳng có một lòng tò mò đâu?

Tư Mã Hạo thấy Lạc Y thật sự không muốn động chỉ có thể cười khổ. Nữ nhân này muốn tài có tài, muốn sắc có sắc, bất quá tâm cũng thật là quá cứng rắn đi. Hắn không tin trong lòng nàng không tò mò một chút nào quan hệ tam giác giữa hắn, Phùng Nhật Huy cùng Phàn Tư Phi, nhưng nàng lại kiên trì không muốn mở miệng làm hắn đúng là không biết phải mở lời thế nào.

Thời gian còn lại cũng không dài...

" Ngươi không muốn biết bí mật giữa ta, Phùng Nhật Huy và Phàn Tư Phi hay sao?"

" Ta dĩ nhiên muốn biết!"

Lạc Y từ trước đến nay đều rất thẳn thắn, chuyện gì không cần che giấu nhất định sẽ không ngại nói ra. Chẳng qua, đúng vào lúc đuôi mày của Tư Mã Hạo vừa định nhếch lên, nàng lại nâng tay chống cằm, điềm nhiên nhìn hắn, hời hợt nói.

" Bất quá... Ngươi bây giờ hình như không có tư cạc cùng ta bàn điều kiện. Không muốn nói, trực tiếp rời đi, ta nhất định không giữ lại. Dù sao mọi chuyện thực hư thế nào ta biết hay không cũng không phải vấn đề quan trọng. Nhưng Tư Mã Hạo, ngươi đoán xem Phàn Tư Phi giới hạn chịu đựng được bao lâu nữa đây?"

" Ngươi quả nhiên không giống người bình thường!"

Tư Mã Hạo trầm ngâm một hồi lâu đột nhiên ngửa đầu lên trời cười, một chút cũng không che giấu khích lệ dành cho nữ tử trước mắt. Hắn sống lâu như vậy, thật sự chưa có ai có đủ khí thế khiến hắn phát sợ. Lần đầu tiên có cảm cảm giác bị uy hiếp, lại chính là từ một thiếu nữ tuổi so với mình thật sự là nhỏ hơn không biết bao nhiêu lần. Quả nhiên... Hậu sinh khả úy thôi!

" Ta, Phùng Nhật Huy, kể cả Phàn Tư Phi trước kia cũng đều là người của Thánh Điện. Thánh Điện có lịch sử cả ngàn năm, là một thế lực rất lớn mạnh không thể xoay chuyển ở Apollo đại lục. Ta cùng hai người kia vốn là một tổ hợp, là nhân tài trong những hạt giống của Thánh Điện lúc bấy giờ. Bất quá sau này cũng xảy ra một ngã rẽ, sư tổ chúng ta đột nhiên qua đời. Ngươi cũng biết, một thế lực lớn khó trách bị người ta ao ước chia năm sẻ bảy, sư tổ vừa mất, bên trong cục diện liền xảy ra nội chiến, phân chia đồ sát vô cùng tàn nhẫn để ngồi lên chức vị tối cao. Lúc đó, ta cùng Phùng Nhật Huy và Phàn Tư Phi vô tình bị kéo vào trung tâm trận chiến phân chia quyền lực này. Không biết nhóm người kia làm cách nào, còn có phương pháp tẩy não, tức là đem một nhóm người thôi miên để phục vụ lợi ích thống nhất của Thánh Điện. Trong ba người chúng ta, lại chỉ có mình Phàn Tư Phi bị tẩy não, còn bọn ta may mắn thoát ra ngoài, xây dựng thế lực lớn ở Kỳ Vân thành, âm thầm đấu đá với Thánh Điện. Sấm truyền rằng, vào năm này, Thánh Điện sụp đổ bởi một thiếu nữ, khi ta và Phùng Nhật Huy vừa nhìn thấy ngươi liền biết ngươi là thiếu nữ đó. Thánh Điện có thể sụp, nhưng Phàn Tư Phi nhất định phải cứu về. Hắn cơ bản là vô tội!"

" Hóa ra ngươi lại là tiên tri giả, chẳng trách đối với ta lại có niềm tin lớn như vậy! Ngươi có niềm tin ta sẽ cứu Phàn Tư Phi hay sao?"

Lạc Y vẫn thật điềm tĩnh. Đối với câu chuyện nội bộ liên quan đến Thánh Điện nàng thật sự không mấy để tâm. Nàng cũng không muốn tùy tiện tin tưởng người khác, Tư Mã Hạo nói Phàn Tư Phi vô tội cũng không chắc được rằng hắn thật sự vô tội. Nàng nhất định không thể làm bừa!

" Ngươi không biết một chuyện, Phàn Tư Phi thật ra là nữ phẫn nam trang. Ta cùng Phùng Nhật Huy và nàng có quan hệ sâu không thể nói. Ngươi cũng là nữ nhân, hôn lễ của ngươi vừa tới, hẳn là hiểu rõ ái tình này có phải hay không? Ngươi có thể vì cái tình của người trong thiên hạ, cứu nàng một mạng?"

Tư Mã Hạo nghe Lạc Y nói liền biết nàng không mặn mà với chuyện này, bị dồn vào đường cùng rốt cuộc nói ra chân tướng sau cùng. Ánh mắt Lạc Y thoáng lóe lên, nhìn chằm chằm gương mặt trung niên nam tử đối diện, khóe môi nhếch lên nụ cười.

" Cứu người kia một mạng, có thể! Chỉ có điều tu vi của nàng ta hoàn toàn không thể phục hồi. Ta mặc kệ những việc làm thương thiên hại lý của nàng ta là bị khống chế hay có tham vọng bá chủ thật sự, nhưng ngươi phải dùng danh nghĩa của ngươi thề độc, đời này dùng năng lực của bản thân bảo vệ đại lục này. Đừng vì tư tưởng thiên vị cá nhân mà buông tay, nếu ngươi không dám đánh đổi, ta và ngươi không còn gì cần trao đổi cả."

" Được! Ta có thể thề!"

Tư Mã Hạo lập tức đáp ứng, tay đặt trên ngực phát ra lời thề độc. Ánh sáng chói mắt từ trên người hắn phát ra, không ngừng khiến xung quanh nhiễm một vòng quang mang tuyệt mỹ. Đợi đến khi ánh sáng hoàn toàn tan đi, Lạc Y mới vung tay lên đem một bình đan dược nhắm thẳng hướng đó mà đi, sau được người kia vững vàng bắt được.

" Trong bình này có ba viên Cải Tử Hoàn Sinh đan. Ngươi trước để Phàn Tư Phi uống một viên, bốn chín ngày sau uống một viên, tám mốt ngày sau lại uống một viên. Không những thế các ngươi hàng ngày đều phải thay nàng truyền chân khí, nếu không sợ là không cách nào duy trì đến ngày dược hiệu hoàn toàn phát huy tác dụng."

" Đa ta ngươi, ta xem như thiếu ngươi một ân tình!"

" Ân tình ta thật không cần, chẳng qua ngươi nên nhớ lời thề của ngươi, dùng toàn lực duy trì đại lục này!"

Lạc Y nghiêm nghị nói ra. Nghĩ đến bản thân nàng sắp rời khỏi, không yên tâm nhất chính là đại lục này cùng với thân nhân ở đây. Bản thân không cách nào thay đổi vận mệnh, nhưng nàng hoàn toàn có thể tìm kiếm đường lui cho bản thân mình. Tư Mã Hạo, Phùng Nhật Huy lại thuận tiện là đường lui này.

" Tốt, ta hứa với ngươi nhất định không nuốt lời!"

" Còn nữa, ta sắp tới sẽ có việc rời đi. Dược Đường ở Kỳ Vân thành không cách nào duy trì, ngươi giúp ta đưa những đan phương này giao cho đệ tử của ta, bảo hắn tự mình xử lý đi!"

Lạc Y không nhanh không chậm nói ra, đem sấp tư liệu đan phương phóng đến trên tay của Tư Mã Hạo. Không cần nói rõ ra cũng biết đệ tử của nàng chính là chủ tịch công hội dược sư Kỳ Vân thành. Tiếp xúc với hắn quả thật không nhiều, nhưng lão ngoan đồng kia khăng khăng đòi nhận nàng làm sư phụ nàng cũng không còn cách nào khác. Bây giờ rời đi đã là chuyện trước mắt, không thể nào không lo lắng cho bọn họ ở lại nơi này. Nàng cẩn thận suy xét như vậy, nói cho cùng cũng là hoàn thành trách nhiệm.

" Ta đã rõ!"

Tư Mã Hạo cẩn thận nhét đan phương vào trong tay áo, nghiêng người cúi đầu hành một bán lễ tạ ơn với Lạc Y, cũng không cho phép nàng khước từ liền xoay người nhảy ra ngoài, bóng dáng triệt để biến mất sâu trong màn đêm đen mịt mờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.