" Các ngươi thật sự vào đó? Sẽ không có cái gì nguy hiểm chứ?"
Độc Tà nhìn hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần, nhỏ giọng hỏi. Hắn vẫn là không thể quên được tình trạng suýt nữa bại lộ thân phận tại cấm địa hai năm về trước. Nếu như không phải lúc đó có hai người này bên cạnh, hắn cam đoan thoát không khỏi.
" Tại sao lại không đi? Lần này vốn là không có ngươi!"
Lạc Y ngồi dựa vào ngực Lãnh Hàn Thần, một bên hưởng thụ hắn xoa bóp, một bên cười nhợt nhạt đối phó với Độc Tà. Lời nói lập tức khiến cho mặt người nào đó xoát cái đỏ ửng. Miệng còn không quên trách móc.
" Ngươi a! Ta cũng không phải chưa từng hoàn thành nhiệm vụ!"
" Thì tính sao? Ngươi lần này chỉ cần bảo đảm an toàn cho nhóm Lăng Ngạo cùng Lục Vinh là tốt rồi. Sắp tới Thánh Địa không quá yên ả, ta nghĩ ngươi nên sớm có sự chuẩn bị!"
" Này, này, ngươi không phải nói ta vô tích sự hay sao? Vì cái gì vẫn giao nhiệm vụ đến cho ta hả? "
Độc Tà lập tức giãy nãy hừ hừ hai tiếng quay mặt đi. Lạc Y lại giống như không hề quan tâm, thực thản nhiên nhấp nước trà, nói như vô cùng tiếc hận.
" Hóa ra ngươi thật sự là vô dụng như vậy!!!"
" ... "
Tiểu Yêu Nữ, ngươi thật sự là quá không phúc hậu rồi...
--- ------ ------ ------ ------ ------ -----
Hai ngày sau, Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần chính thức rời khỏi Thánh Địa tién vào trong cấm địa. Đi theo còn có vị Thánh Chủ thần bí của Thánh Điện cùng hơn hai mươi vị đại trưởng lão.
Nhóm người bừng bừng khí thế đi về phía trước, ánh mắt lại luôn lạnh lùng, mỗi khi quét qua hai người bọn họ chân mày sẽ đặc biệt nhướng lên đầy trào phúng.
Lạc Y biết, bọn người này từ sớm đã biết mục đích của Thánh Chủ và cơ bản chỉ xem bọn họ như một quân cờ để lợi dụng.
Chỉ là, ai lợi dụng ai vẫn còn chưa biết trước được đâu! Các ngươi tốt nhất hãy từ từ mà hưởng thụ mới tốt a!
Cấm địa hôm nay không vào bằng lối đi thạch động như hai năm về trước. Dường như là do Thánh Chủ biết cấm địa bại lộ tin tức nên mới cố tình thay đổi. Bất quá có thay đổi hay không cũng là không có vấn đề gì, kết quả sẽ không có đổi. Không phải sao?
Phàn Tư Phi đứng trước cửa động, bước chân lại đột nhiên dừng lại. Ánh mắt quét về phía hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần, tay hơi vung lên, trên tay đã xuất hiện hai chiếc khăn mỏng, được một tiểu đồng phía sau không nói tiếng nào tiến lên nhận lấy, đi về phía bọn họ.
Sắc mặt Tiết Lạc thoáng trầm xuống. Thật không nghĩ đến Phàn Tư Phi lại cẩn thận đến mức này, hắn chính là muốn phòng ngừa bọn họ có mưu đồ bất chính a!
Mảnh vải đen bị cột ngang mắt, trước mặt đã trở thành một màu tối đen. Tuy rằng tấm vải thoạt nhìn rất mỏng, thoạt nhìn bên ngoài có thể nhìn xuyên qua, nhưng lúc này lại hoàn toàn không hề nhìn thấy cái gì. Đủ thấy được nó đây là chế tạo từ vật liệu hết sức đặc biệt. Sau hôm nay nhất định phải đem đi một chút, phòng khi có việc dùng đến.
" Hai người các ngươi chủ cần nghe theo lệnh, tuyệt đối không có hại đến các ngươi!"
Không hại mới là lạ!
Lạc Y nhếch lên khóe môi tạo thành một đạo đường cong lạnh lùng. Trong lòng âm thầm khinh bỉ Phàn Tư Phi nhưng mặt ngoài lại không có để thừa biểu hiện nào. Chỉ là bàn tay nắm lấy tay của Lãnh Hàn Thần lại càng chặt hơn một chút. Nếu có thể thì cứ cùng hắn đi, không cần phải để tâm đến cái gì khác. Tất cả đều có hắn!
Lãnh Hàn Thần đối với mọi chuyện đều lạnh nhạt, nên từ sớm đã thấy không cần để tâm. Chỉ là khi cảm nhận được thiên hạ không lòng đối với hắn dựa dẫm nhue vậy thì tâm hoa nộ phóng đã bung nở triệt để rồi.
Nhóm người tiếp tục đi sâu vào bên trong. Cả quãng đường của Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần đều được hai tiểu đồng đỡ đi. Hành trình quả thật hết sức không thuận lợi, còn phải vượt qua đủ trướng ngại cùng một tầng lại một tầng kết giới và đủ các loại trận pháp phức tạp.
Để đi qua con đường này, sợ là người bình thường dù không có bịt mắt muốn nhớ được kết cấu của nó cũng là nhớ không nổi. Chỉ là, bọn họ thật sự là người bình thường sao? Dĩ nhiên không phải a!
" Tới rồi!"
Phàn Tư Phi dẫn đầu đoàn người rốt cuộc cũng dừng lại. Hai tiểu đồng cũng theo lệnh có sẳn mà tháo hai dãi vải mỏng trước mắt hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần.
Trước mắt đầu tiên vẫn là một mảnh tối đen, dường như còn là rất trống trải. Xung quanh cũng không hề có cây cối. Tất cả ngoài bọn họ ra thì cái gì cũng không hề có.
Lạc Y mím nhẹ bờ môi mỏng. Ánh mắt quét qua xung quanh một đường, cũng không thấy có cái gì khác lạ. Nàng cũng muốn vận dụng tinh thần lực kiểm tra một chút, chỉ là tu vi của nàng so với Phàn Tư Phi vẫn là thấp hơn hai bậc. Về cơ bản không có thể so sánh. Nếu như nàng tùy tiện thi triển tinh thần lực, chỉ sợ còn chưa kịp kiểm tra cái gì đã bị hắn phát giác.
Dứt dây động rừng, việc không chắc chắn như vậy nàng tuyệt đối không làm!
" Bên dưới lòng đất!"
Lãnh Hàn Thần giống như sớm đã phát hiện ra tâm tư của nàng nên đã âm thầm dùng tinh thần lực kiểm tra. Hắn so với mọi người tu vi cao hơn rất nhiều nên cũng không sợ phát hiện. Kiểm tra cong còn là bí mật dùng bí pháp truyền âm cho nàng.
Lạc Y nhếch nhếch khóe môi, chậm rãi hướng hắn gật gật đầu ra chiều nàng đều đã nghe rõ. Còn việc không trả lời hắn là bởi vì không muốn bị phát hiện. Tu vi không bằng người, làm cái gì cũng đều không thấy thoải mái a!
Phàn Tư Phi không hề hay biết hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần đang bí mật trao đổi. Hắn lúc này đang quỳ xuống mặt đất, liên tục dập đầu xuống đất bái lạy và rầm rì đọc cái gì đó bọn họ có chút nghe không rõ.
Nhóm trưởng lão đi đằng trước cũng không ngoại lệ đều quỳ xuống. Liền ngay cả hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần đều bị cưỡng chế làm theo.
Chân mày Lạc Y thoáng nhíu lại, không nói tiếng nào chủ động quỳ xuống mặt đất. Nàng chính là không muốn bị ép buộc, cảm giác ấy thật sự là một chút cũng không có dễ chịu.
Không biết bọn họ đã quỳ đó bao lâu, quỳ đến khi mặt đất dưới chân bắt đầu rung chuyển tạo nên từng cơn dao động vô cùng mãnh liệt. Thật giống như giao long xoay người, mặt đất ngay sau đó đã nứt ra một vệt lớn, từ từ rạn dài ra kéo dài thẳng đến mấy vạn dặm.
Sau từng cơn dao động mãnh liệt này, từ dưới đất như có gì đó động đậy, một đàn tế cứ như vậy xuất hiện trước mắt mọi người.