Khuynh Thế Thiên Tài

Chương 117: Chương 117: Hang động thần bí.




Chương 117:

Năm người cùng nhau tiến vào Vân Vụ Sâm Lâm gồm Lãnh Hàn Thần, Lạc Y, Kỳ Phong, Ngạn Hữu còn có Lăng Ngạo.

Một nhóm đi thẳng từ ngoài rìa Sâm Lâm vào trung tâm Sâm Lâm nhưng vẫn không gặp bất kì ma thú nào.

Nói cho đúng ra, cũng có lúc có vài ma thú từ nơi ẩn nấp hé mắt ra nhìn bọn họ. Bất quá ngay sau đó liền lủi vào trong, không dám bước ra thêm một bước nào.

Phải nói rằng, ma thú hơn động vật nhà ở một chỗ chính là chúng rất linh mẫn với nguy hiểm. Có lẽ chúng cũng đánh hơi thấy mùi nguy hiểm từ nhóm người có năng lực cường đại vượt quá lẽ thường như vậy.

" Không phải là trong sâm lâm này không có ma thú đấy chứ?"

Kỳ Phong là người nản chí đầu tiên. Đi vào sâu trong sâm lâm mà không gặp ma thú nào không khỏi rất không thú vị đi.

Lạc Y cũng ý thức được điểm này. Nàng đứng lại, đảo đôi mắt xinh đẹp nhìn xung quanh. Lúc nàng vô tình chạm vào ánh mắt của một vài ma thú cấp thấp bọn chúng liền rụt cổ lại, run rẩy đáng thương nhìn nàng giống như nàng là kẻ sắp phá nhà chúng vậy.

Nhìn thấy cảnh này khoé môi Lạc Y không khỏi co giật vài cái. Nàng là người hay đi bắt nạt kẻ yếu thế như vậy sao? Nàng mới không vô sỉ như vậy đâu!

" Chúng ta tách nhau ra đi, Phong nhi, đệ đi cùng Ngạo ca thăm thú một chút. Ta và Thần sẽ đi cùng Ngạn Hữu, hôm nay sẽ giúp hắn thu phục ma thú! Sau khi xong việc trở lại chỗ này tụ họp!"

Ý kiến của Lạc Y rất nhanh được tất cả mọi người tán đồng. Nhóm năm người liền tách ra chia theo hai hướng rời đi.

Kỳ Phong bĩu bĩu môi mỏng, đi theo Lăng Ngạo, trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng ủy khuất. Hắn cũng không phải chán ghét Ngạo ca, nhưng là hắn muốn được đi cùng tỉ tỉ có được không?

Aiz, chỉ tại hắn không phải là Triệu Hồi sư! Tại sao hắn không phải thức tỉnh năng lực triệu hồi mà lại thức tỉnh năng lực luyện dược a? Hắn rất là uất ức đâu!

Lạc Y nhìn thấy vẻ mặt oán phụ của Kỳ Phong không khỏi bật cười, vươn tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại của hắn, dụ dỗ.

" Đệ phải ngoan nha, nếu không ta sẽ không vui!"

Kỳ Phong được Lạc Y xoa đầu, híp mắt lại, vẻ mặt lộ ra vô cùng hưởng thụ. Bất quá vừa nghe đến tỉ tỉ sẽ không vui liền mở to hai mắt, làm ra vẻ mặt thấy chết không sờn, kiên định gật đầu.

" Đệ nhất định sẽ ngoan !"

" Tốt! Vậy đi đi!" Tiếp tục dụ dỗ.

Kỳ Phong rất có chủ kiến đuổi theo Lăng Ngạo, lâu lâu còn quay đầu nhìn Lạc Y, hé môi lộ ra hàm răng trắng đều cho đến khi khuất hẳn.

Lãnh Hàn Thần đợi Kỳ Phong đi khỏi liền kéo tay Lạc Y, dùng khăn tay chậm rãi xoa xoa từng ngón tay, thật lâu mới chịu dừng lại.

Lạc Y đối với cục diện này đã sớm quen thuộc. Chí ít Lãnh Hàn Thần lần này rất có tiến bộ, biết đợi người ta rời đi mới đổ giấm.

Không tệ! Trẻ nhỏ dễ dạy a!

" Y tỉ, bây giờ chúng ta đi đâu?"

Ngạn Hữu sung sướng vì được đi cùng với Y tỉ. Nhưng là hắn cũng không dám biểu hiện thái quá. Hắn còn không có quên ở đây có một thùng giấm lớn đâu.

" Đi tìm ma thú!"

Bản thân Lạc Y cũng không biết nên đi nơi nào. Nhưng nàng mới không tin trong một sâm lâm rộng lớn như thế này, cả một ma thú cường đại cũng không có.

Ngạn Hữu nhận được một câu trả lời không có chút thông tin nào của Lạc Y, nhưng hắn vẫn gật gật đầu. Thậm chí còn cảm thấy nàng nói rất đúng, nàng nói cái gì cũng đúng!

Nếu như Lạc Y biết nàng trong lòng Ngạn Hữu đã sớm đạt đến hình tượng thần hoá, không biết nên nên khóc hay nên cười nữa đây.

Lãnh Hàn Thần nắm tay Lạc Y thật chặt, quay lại nói với Ngạn Hữu.

" Đi theo ta, trong sơn mạch có ma thú rất hợp với ngươi!"

" Chàng cảm nhận được?"

Lạc Y suýt chút nữa đã quên, Lãnh Hàn Thần đặc biệt rất linh mẫn với ma thú cường đại. Có hắn ở đây bọn họ còn phải lo không có ma thú tốt sao?

Ba người dùng thân pháp rời đi một hướng trái ngược với hướng của Lăng Ngạo và Kỳ Phong. Trên đoạn đường như cũ vẫn không gặp ma thú nào.

Bất quá không lâu sau, bọn họ đã đến gần một ôn tuyền. Nước suối trong vắt, róc rách chảy uốn lượn qua những khe đá tạo nên những âm thanh mềm mại, vui tai.

Thật không ngờ sâu trong Vân Vụ Sâm Lâm vẫn còn có một nơi tuyệt đẹp như thế này. Không khác gì một thế ngoại đào nguyên là mấy.

Nhưng là, nơi này dường như có chút không thích hợp cho ma thú cường đại trú ngụ. Mà thật tế thì xung quanh cũng không lưu lại dấu vết của ma thú.

" Chàng chắc chắn ở đây có ma thú phù hợp với Hữu nhi sao?" Lạc Y luôn không có nghi ngờ năng lực cảm ứng của Lãnh Hàn Thần. Ừm, lần này có chút ngoại lệ đi.

" Ở đây quả thật không có, nhưng ở kia... Chắc chắn có!"

Lãnh Hàn Thần điểm nhẹ lên mũi Lạc Y, trừng phạt nàng dám không tin tưởng hắn. Tay hơi nâng lên chỉ về một hướng.

Lạc Y cùng Ngạn Hữu đều nheo mày nhìn qua. Chỉ thấy đó là một nơi cỏ cây um tùm, rậm rạp che khuất tầm mắt. Phải để ý thật kĩ mới có thể nhìn ra đằng sau có che giấu một hang động.

Lạc Y híp mắt lại, theo kinh nghiệm của nàng thì chín phần mười ở đây có giấu bảo bối. Ma thú cũng chính là bảo bối a!

Ngạn Hữu vừa nhìn thấy hang động thì cả người liền hưng phấn đi lên. Triệu Hồi sư đối với ma thú đều có một mối liên kết tự nhiên.

Ba người cùng nhau rẽ ra cây cối lần từng bước tiến vào hang động. Khi mới bước vào hang động, mở đầu là một con đường hẹp lát đá thật dài, tối đen.

Lãnh Hàn Thần lấy ra một viên dạ minh châu, thay ánh sáng chiếu vào con đường hẹp. Ba người không thể đi ngang nhau mà phải phân chia nhau, người trước kẻ sau tiến vào.

Để đảm bảo an toàn, Lạc Y và Lãnh Hàn Thần sẽ một người đi đầu và một người đi cuối. Đoạn đường này đến di chuyển còn khó khăn chứ đừng nói là ở tại chỗ này diễn ra xung đột.

" Cố gắng một chút, tới phía trước là được rồi!"

Lãnh Hàn Thần đi đầu nói vọng lại. Âm thanh va vào vách đá dội lại vào tai không quá dễ nghe.

" Ừm!"

Lạc Y ứng thanh một tiếng, cẩn thận bước từng bước về phía trước.

Không lâu sau, ba người đã thoát ra khỏi dũng đạo chật hẹp, chuyển đến một không gian khác rộng lớn hơn.

Bất quá, ngoại trừ chỗ bọn họ đang đứng là đất bằng, còn bên dưới bị ngoại lực khoét sâu, dung nham đỏ rực sôi sùng sục toả ra khí nóng bức người.

Lạc Y bị cái nóng hun đến tinh thần tĩnh táo, nàng rất muốn giơ ngón tay giữa mắng to " shit " một tiếng. Chỉ là nghĩ đến vấn đề văn hoá nên mới ngăn bản thân đừng xúc động.

Thế nhưng, trong lòng nàng vẫn không khỏi ảo não. Đây rốt cuộc là hang động quái quỷ nào?

Lãnh Hàn Thần cũng biết Lạc Y khó chịu. Nhưng hắn cũng không biết giải quyết như thế nào mới tốt.

Nếu chỉ có hai người bọn họ, chỉ cần dùng Lịch Không Gian di chuyển là được. Vấn đề ở đây chính là Ngạn Hữu, hắn chỉ học qua một ít thân pháp, ứng dụng vào hoàn cảnh này lại rất không có giá trị.

" Thần, không phải chàng đột phá tầng hai Lịch Không Gian sao? Tạo ra không gian bao bọc hố nham thạch lại, lúc đó thì có thể đi qua rồi!"

" Vấn đề này ta cũng nghĩ qua, bất quá dung nham nóng như vậy, không gian cũng sẽ bị đốt cháy, rất nguy hiểm!"

Lãnh Hàn Thần sớm đã nghĩ tới vấn đề này, nhưng nham thạch lại nóng vượt quá mức, khoá không gian ở đây không duy trì được lâu.

" Không có biện pháp, ta chỉ có một ma thú hệ Hoả là Nhược Ly, nàng cơ bản là không biết bay. Ma thú biết bay như Dạ thì không chịu được nóng!" Thần thú lại không thể đem ra uỷ khuất làm toạ kỵ, đây chính là tiến thoái lưỡng nan a!

Lãnh Hàn Thần thở dài, đúng là không còn biện pháp. Hắn nâng tay lên, tạo ra một vài kết ấn phức tạp, miệng cũng kết hợp lẩm nhẩm đọc vài chú ngữ.

Khi chú ngữ kết thúc, kết ấn cũng hoàn thành. Không gian bắt đầu bạo động, không khí cô đọng lại thành sương trắng, khoá chặt hố dung nham đang phun trào mãnh liệt.

Lãnh Hàn Thần đem Lạc Y bế xốc lên, quay đầu nhìn Ngạn Hữu trầm giọng ra lệnh.

" Dùng hết tốc lực vượt qua, nếu chậm, ngươi sẽ chết!"

Lãnh Hàn Thần vừa nói, vừa khởi động bí pháp Lịch Không Gian, thoắt một cái hai người đã qua bờ bên kia.

Ngạn Hữu không có thời gian suy nghĩ xem tại sao Y tỉ và Thần ca lại di chuyển nhanh như vậy, gấp rút đem thân pháp thi triển đến mức cực đại, đạp lên khoá không gian chạy qua.

Cả quá trình đều rất tốt, nhưng chỉ còn hai bước là có thể qua bờ bên kia thì dị biến lại nổi lên.

Không gian tan rã!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.