Khuynh Thế Thiên Tài

Chương 142: Chương 142: Hé mở




Lăng Bá Hàn giật mình tỉnh dậy, mồ hôi trên trán tuôn ra khiến hắn không thể không vươn tay ra lau qua một lần. Sâu bên trong đôi mắt đen nhánh bình thường thâm trầm, lạnh lùng để lộ ra một tia không thể tin được.

Vì cái gì? Vì cái gì ngày hôm ấy lại là sự thật?

" Miên nhi..."

Lăng Bá Hàn ôm đầu, gọi khẽ một tiếng. Bao nhiêu yêu thương, nhung nhớ tích tụ đều thông qua tiếng gọi đó thể hiện ra. Có đau lòng, có hoài niệm, còn có một tia vương vấn khó tả.

Chuyện mười lăm năm về trước, hắn không thể nhớ được chút gì. Hôm ấy hắn nhìn thấy Miên nhi đi song song cùng với Lăng Bá Khiêm. Trong lòng buồn rầu tích tụ đều dồn nén vào rượu.

Đêm hôm đó Lăng Bá Hàn quả thật say khướt, khi hắn tỉnh dậy đã thấy bản thân vận y phục chỉnh tề nằm ngủ trên giường liền không suy nghĩ nhiều. Sau đó hắn liền ra đi...

Hoá ra đêm đó hắn với Miên nhi quả thật xảy ra quan hệ. Nhưng vì cái gì hôm nay hắn mới có thể nhớ lại.

Quá trễ...

Lăng Bá Hàn nắm thành giường dùng sức đứng dậy muốn đi ra ngoài. Bây giờ hắn cũng không biết bản thân nên làm gì mới tốt. Mọi thứ hắn đều suy nghĩ không thông, rối rắm đến mức đầu hắn cũng phát đau quay cuồng.

Lăng Bá Hàn quay đầu, chậm rãi quan sát xung quanh một chút. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn hắn liền không khỏi nhíu chặt chân mày. Đây là đâu vậy?

Lăng Bá Hàn gắng gượng bám vào góc tường, khó nhọc di chuyển từng bước trong phòng. Nơi đây vừa có vẻ quen thuộc, lại cũng có chút xa lạ. Khiến hắn nhất thời không nghĩ ra bản thân mình bị đưa đến nơi nào.

Đầu óc lúc này mới lưu chuyển, quay trở lại những chuyện xảy ra cuối cùng trước khi hắn mất đi ý thức.

Lăng Bá Hàn nhớ rõ ràng, hắn là bị nội thương nghiêm trọng đang cùng sát thủ dưới trướng rời khỏi Lăng phủ. Bọn họ đã sớm sắp xếp một mật động bên trong Vân Vụ Sâm Lâm dẫn ra bên ngoài để phòng ngừa trước đường lui nếu kế hoạch có thất bại.

Lúc đó, hắn đã cùng sát thủ dưới trướng, còn có Hoàng Phủ Yên Yên và Lăng Chính Thành ra được khỏi Vân Vụ Sâm Lâm. Nghĩ rằng có thể nhanh chóng trở về cứ điểm.

Nhưng là, đúng khi ấy có một cơn gió mạnh mẽ thổi qua, một đạo lực đánh vào gáy hắn. Hắn cứ như vậy ngất đi. Những chuyện tiếp theo hắn quả thật một chút cũng không biết.

Rốt cuộc người đứng sau màn là ai? Là bạn hay thù? Vì lí do gì bắt hắn?

Lăng Bá Hàn đứng vững chân lại, một tay chống lên bàn để bảo trụ thân thể không ngã xuống vừa suy nghĩ. Người đó bắt hắn nhưng không giam hắn lại, chắc cũng không phải là thế lực đối địch.

Lăng Bá Hàn nghĩ như vậy, một tay theo bản năng nâng lên xoa xoa ngực. Ngay sau đó liền ngẩn người, cúi đầu nhìn một lớp vải trắng quấn vòng quang ngực, thấp thoáng hiện ra bên trong cổ áo.

Thương thế của hắn cũng đã được trị liệu tốt lắm sao?

Lăng Bá Hàn kinh nghi, bắt đầu thử đem tinh thần lực phóng xuất ra, bắt đầu dò xét tình trạng của bản thân. Hắn không khỏi ngạc nhiên khi nội thương, ngoại thương cùng một vài đường kinh mạch bị đứt gãy lúc này đều đã hoàn hảo, không tổn hao chút gì.

Nếu không phải lúc này cơ thể vẫn trong tình trạng thoát lực, không có chút sức nào, hắn thật sự cho là những chuyện đã xảy ra đều chỉ là một giấc mơ.

Lăng Bá Hàn chống tay, lần từng bước trở về bên giường, cẩn thận ngồi xuống. Đúng lúc này, bên ngoài bắt đầu vang lên một hồi động tĩnh. Những bước chân rất đều, khinh cước hữu lực rõ ràng có tu vi không tầm thường.

Lăng Bá Hàn nhíu nhíu chân mày, nhưng một chút cũng không buồn đề phòng. Tình trạng của hắn lúc này so sánh với cá nằm trên thớt cũng không sai biệt lắm. Chỉ cần là người có một chút tu vi, tuỳ tiện nhấc một ngón tay cũng đủ đè chết hắn.

Lăng Bá Hàn lúc này đây quả thật không có tinh lực đi lo lắng những chuyện dư thừa.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần. Có vẻ như người đã đến đứng trước cửa nhưng không bước tiếp, do dự bên ngoài một chút mới cẩn thận đẩy cửa ra.

Ánh sáng chói chang từ bên ngoài lọt vào phòng khiến Lăng Bá Hàn khó chịu nheo mày lại. Đợi thích nghi được với ánh sáng, hắn mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn những người vừa đến.

" Là các ngươi..."

Lăng Bá Hàn nhìn những người vừa đến nhíu mày, kinh nghi bất định bật thốt ra. Nhưng cũng chỉ như vậy, hắn mím môi không tiếp tục nói, chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm mấy người này.

Không sai! Những người đến không phải ai khác, mà chính là Lăng Hựu Thừa, Lăng Bá Khiêm, Lăng Ngạo. Ngoài ra còn có hai người Lạc Y và Lãnh Hàn Thần đến xem náo nhiệt.

Lăng Bá Hàn không tiếp tục nói. Nhưng Lăng Hựu Thừa thì vô cùng kích động.

Ông đã phí tổn tâm sức đi tìm Lăng Bá Hàn rất lâu nhưng kết quả đều quả thật là biệt lai vô dạng. Nhất là sau khi biết một sự thật, mong muốn tìm ra Lăng Bá Hàn càng điên cuồng hơn.

Không ngờ, người ông tìm mười lăm năm, bây giờ đứng trước mặt ông, trong mắt lại toàn là ngờ vực như vậy.

Bất quá không sao, ông tin tất cả chỉ là hiểu lầm! Hôm nay nhất định phải đem tất cả hiểu lầm đều hoá giải!

Lăng Bá Hàn nhìn Lăng Hựu Thừa lại nhìn Lăng Bá Khiêm, cuối cùng lại nhìn về phía Lăng Ngạo. Ánh mắt lộ vẻ kích động, khoé môi mở ra muốn nói gì đó. Nhưng thuỷ chung vẫn không thốt ra được một lời.

Lăng Bá Hàn cứ mở ra lại ngậm lại như vậy trên dưới mười lần. Cuối cùng vẫn là cụp mi mắt, quẫn bách cúi đầu xuống.

Lăng Bá Khiêm nhìn hành động của Lăng Bá Hàn, trong lòng khe khẽ thở dài một hơi. Hắn bước lên trước một bước, chậm rãi nói.

" Lăng Bá Hàn! Hôm nay nên đem tất cả mọi chuyện ra giải quyết một lần đi. Tất cả! Bắt đầu từ chuyện tại sao ngươi lại muốn ám sát phụ thân trước!"

Lăng Bá Hàn thu lại ánh mắt nhìn Lăng Ngạo, lần nữa chuyển đi nhìn Lăng Bá Khiêm cùng Lăng Hựu Thừa. Khoé môi từ từ cong lên, tạo thành một ý cười nhạt. Hắn mỉa mai nói, nhưng trong giọng nói lại hàm chứa một tia khổ sở.

" Chẳng lẽ hắn không đáng chết? Đáo chính đoạt vị? Giết cha hại đệ? Lẽ nào không đáng chết?"

Lời nói Lăng Bá Hàn vừa thốt lên, mọi người trong phòng liền giật mình kinh hãi trừng mắt nhìn hắn. Ngay cả hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần đến để xem kịch vui cũng hơi ngẩng đầu nhìn qua. Khoé mắt lưu lại một tia tiếu ý không khó nhận ra.

Lăng Hựu Thừa mới là người bị đả kích nhất. Ông nâng lên gương mặt trắng bệch nhìn chằm chằm Lăng Bá Hàn, nói từng tiếng đứt quãng, hỏi.

" Ai... Ai nói với con như vậy?"

" Ai nói?"

Lăng Bá Hàn trào phúng nhìn Lăng Hựu Thừa. Nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của ông, trong mắt lại có một tia không đành lòng. Hắn cụp mi che lấp đi suy nghĩ, mím môi nói.

" Ngươi giết gia gia đoạt vị, thế nhưng lại còn hại đi phụ thân ta. Ông vốn không thể so bì với ngươi. Vì lí do gì ngươi đối với ông hạ độc thủ? Ngươi hẳn là không ngờ được phụ thân còn lưu lại mật thư cho ta, muốn ta thay ông trả thù ngươi đi!"

Lăng Hựu Thừa nín lặng, ánh mắt nhìn Lăng Bá Hàn hồi lâu vẫn không nói được lời nào. Chuyện mười lăm năm trước bị che giấu, người bên ngoài vốn không ai biết tại Lăng gia loạn. Ông đã nổ lực đè ép mọi chuyện, không nghĩ lại khiến Lăng Bá Hàn đối với ông hiểu lầm sâu như vậy.

Lăng Hựu Thừa đứng đó, nhìn chằm chằm Lăng Bá Hàn, Lăng Bá Hàn ngược lại không nhìn ông. Lơ đãng quay đầu đi lại chạm vào Lăng Ngạo đứng phía sau.

Lăng Ngạo mím môi, ánh mắt nhìn Lăng Bá Hàn rõ ràng không có thiện cảm. Thậm chí là có một tia khó chấp nhận, chán ghét.

Lăng Bá Hàn bị ánh mắt đó của Lăng Ngạo làm cho giật mình, sau đó lại là một hồi đau khổ.

Đây là con trai của Miên nhi với hắn! Hắn có thể chắc chắn. Nhưng tại sao lại nhìn hắn như vậy đây?

Lăng Bá Khiêm thấy mọi người yên lặng. Lúc này hắn lại đặc biệt tỉnh táo cùng nghiêm túc. Hắn âm thầm thở dài một tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lăng Bá Hàn.

" Lăng Bá Hàn, ngươi sai, rất sai lầm. Ngươi vẫn còn chưa biết quá nhiều chuyện... Ngươi không thể nào hình dung ra được!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.