Chương 109:
Sau khi Lạc Y biết chuyện của Kỳ Phong và Ngạn Hữu, liền muốn triển khai kế hoạch giúp bọn họ có thêm hiểu biết về đan kĩ cùng thuật triệu hồi.
Tuy rằng Kỳ Phong khả năng không tệ, tiếp thu đan thuật cũng tốt, nhưng hắn lại không có phương tiện tu luyện, thảo dược và đan phương. Lạc Y vừa vặn giải quyết được vấn đề này.
Ngạn Hữu tương tự thấu hiểu triệu hồi thuật, có điều mới chỉ vừ đạt sơ cấp. Ngoại trừ được Vượn mập chủ động khế ước ra thì vẫn chưa thể đơn độc thực hiện khế ước ma thú.
Bất quá Lạc Y vẫn rất hài lòng về Ngạn Hữu. Trước đây nàng không để ý, nên bây giờ nàng mới biết hắn là tứ hệ ma pháp sư gồm Thổ, Phong, Ám, Hoả hệ. Điều này đồng nghĩ hắn có thể kế khế ước với tất cả bốn ma thú.
Thật đúng là có giúp ích không nhỏ đâu!
" Tỉ tỉ, không xong, Lôi Hổ, a, Vân Như thức tỉnh!"
Lúc này Lạc Y đang muốn cùng Lãnh Hàn Thần, Ngạn Hữu còn có Kỳ Phong chuẩn bị đi lịch lãm sơn mạch ma thú. Thuận tiện có thể tìm cho Ngạn Hữu học hỏi cách chế phục ma thú một chút.
Nhưng là nàng còn chưa kịp bước khỏi cửa viện thì Nhược Ly từ trong không gian bị cưỡng chế ra ngoài. Gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp bình thường luôn toả ra khí chất mị hoặc yêu hồ giờ phút này có chút tái nhợt, nói cũng không nên lời. Phải khó khăn lắm Nhược Ly mới có thể nặn ra một vài chữ đứt quãng.
Lạc Y nhíu chân mày. Nàng biết hơn một tháng trước Vân Như đã bế quan tu luyện trong không gian. Thời gian trong không gian so với bên ngoài đã không biết nhanh hơn bao nhiêu. Các ma thú khác có thể tuỳ thời ra bên ngoài, nhưng Vân Như vẫn một mực không thức tỉnh khiến nàng cùng các ma thú cũng có chút lo lắng không yên.
Chỉ là giờ này Vân Như đã thức tỉnh, tại sao Nhược Ly lại biểu hiện kì lạ như vậy a?
" Tỉ tỉ, Lôi Hổ vừa thức tỉnh không thể nào điều chỉnh lôi điện. Giờ lôi điện đang điên cuồng công phá không gian a!"
Nhược Ly nói gấp. Nàng vừa nghĩ đến lôi điện mạnh mẽ loé ra sắc tím đánh lung tung trong không gian lúc nãy mà rùng mình. Nàng cũng suýt bị đánh trúng đâu. Lôi điện cuồng bạo như vậy đến cả Thiếu Tà, Bạch Thiên ca còn vô pháp khống chế chứ đừng nói đến nàng, Dạ và Mặc. Bọn họ vừa phải trốn tránh, vừa che chở Tiểu Hổ, Tiểu Cầu nhưng cuối cùng vẫn bị năng lượng kích phát ra ngoài.
Lạc Y vừa nghe đến thì cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, vội vã lách mình tiến vào không gian. Vô tình lại đem theo Lãnh Hàn Thần còn có Kỳ Phong và Ngạn Hữu đang đứng bên cạnh ngơ ngác, không hiểu Nhược Ly là từ đâu đi ra.
Đột ngột bị kích khởi đến một không gian xa lạ, Kỳ Phong cùng Ngạn Hữu đều rơi vào trạng thái ngốc lăng, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Lạc Y cũng không có thời gian để bọn họ có thời gian thích ứng, nàng vội vã cùng Lãnh Hàn Thần theo hướng dẫn của Nhược Ly chạy về phía tháp tu luyện.
Từ đằng xa, Lạc Y nhìn thấy bọn Thiếu Tà, Bạch Thiên, Dạ, Mặc còn có Tiểu Cầu đang né tránh tia lôi điện đang điên cuồng kích khởi. Một mảnh không gian bên cạnh tháp tu luyện gồm có thảo dược và quặng tinh thạch đều bị đánh nát bấy.
" Vân Như, mau bình tĩnh lại!"
Lạc Y quát lên một tiếng, dưới chân tốc độ càng muốn nhanh thêm.
Vân Như lúc này đã trở về bản thể, nàng ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, lôi điện xung quanh ba động càng thêm dữ dội.
Tiểu Hổ được Dạ che chở trong lòng mở to mắt tròn xoe nhìn nhìn những tia lôi điện không biết suy nghĩ cái gì. Nó đột nhiên xoay mìn, thoát khỏi vòng che chở của Dạ tiến về trung tâm công phá.
Lạc Y hoảng thần, trong lòng càng thêm loạn, vội vàng kích khởi Lịch Không Gian ôm lấy Tiểu Hổ bụ bẫm vào trong ngực.
Đúng lúc này, một tia lôi điện cực lớn lại bị phóng xuất ra, nhằm thẳng về phía tấm lưng Lạc Y công kích tới.
" Cẩn thận, Y nhi!"
Lãnh Hàn Thần hét lên một tiếng, đôi thuỷ mâu tử sắc hiện lên tia máu đỏ rực. Trong lòng hắn lúc này nóng như lửa, lại lần nữa chứng kiến cảnh nàng đứng trước mặt hắn đương đầu nguy hiểm. Hắn thật muốn tiến lên che chở cho nàng...Nhưng là... Không kịp...
Lạc Y ôm Tiểu Hổ trong ngực, cục thịt mềm mại nhu thuận cọ cọ trong ngực nàng cũng không đủ xua tan đi áp bách của tử vong đang đến gần. Nàng có thể cảm nhận được tia lôi điện mang theo nồng đậm năng lượng cường hãn đang lao về phía mình, nhưng nàng có muốn tránh đi cũng không được.
Cảm giác bất lực, huyết tinh này so với cảm giác đối diện lôi điện của Vân Như trong sơn mạch ma thú càng muốn cường hãn thêm mấy lần.
Lạc Y nhích môi cười khẽ một tiếng, nhắm hai mắt lại, tay ôm Tiểu Hổ lại càng thêm chặt. Nàng muốn đánh cược, nàng mới không tin bản thân cứ như vậy ngã xuống. Tuyệt đối không tin!
Thình thịch!
Giữa lúc trái tim mọi người đều treo cao, bất lực nhìn Lạc Y đối chọi tia điện tử vong. Thì, sáu thanh đoản đao trong tay áo nàng lại bạo động, chủ động phóng xuất ra bên ngoài.
Lạc Y ngẩn ra, không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì sáu thanh đoản đao lại lần nữa biến chuyển, tự động xếp thành một vòng tròn. Sáu mũi đao kích vào nhau, đón đầu tia lôi điện như cuồng phong ập tới.
Ầm! Ầm! Ầm!
Ba tiếng động va chạm mạnh mẽ giữa lôi điện và những mũi đao khiến không gian chấn động muốn vặn vẹo. Nhưng là ngay sau đó Vân Như lại hồi phục lại, những tia lôi điện triệt để biến mất trong khoảng không.
Nếu như không phải không gian xung quanh vẫn còn lưu lại dấu vết bị tàn phá vô cùng rõ ràng, mọi người đều chỉ cho rằng vừa rồi hoàn toàn chỉ là một ảo giác.
Kỳ Phong và Ngạn Hữu từ xa chạy lại. Vừa nãy bọn hắn đã tận mắt chứng kiến cục diện nguy hiểm vừa rồi. Đáng tiếc, bọn họ không học công pháp, di chuyển tốc độ chậm rất nhiều so với Lạc Y và Lãnh Hàn Thần. Bọn hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Lạc Y gặp nguy hiểm. May mắn, nàng không có việc gì!
Kỳ Phong và Ngạn Hữu lúc này mới thả lòng, vội vàng cùng Lãnh Hàn Thần và các ma thú chạy về phía Lạc Y.
Vân Như đã hoá lại hình người. Gương mặt xinh đẹp, tái nhợt tuôn ra một tầng lại một tầng mồ hôi tinh mịn. Vân Như xấu hổ nhìn Lạc Y, nàng cũng biết vừa nãy đã suýt chút gây cho chủ nhân nguy hiểm. Mặc dù đó là trong hoàn cảnh nàng không kiểm soát được, nhưng nghĩ thế nào vẫn cảm thấy không thoải mái.
" Chủ nhân..."
Vân Như cúi đầu gọi khẽ một tiếng. Âm thanh nhỏ như muỗi kêu gần như lọt thỏm vào giữa âm thanh đầy lo lắng của Lãnh Hàn Thần, Kỳ Phong, Ngạn Hữu cùng chúng ma thú.
Lạc Y vừa rồi nói không lo lắng, sợ hãi là giả. Bất quá nàng không trách Vân Như. Hoàn cảnh như vậy nàng ta hẳn cũng không thể kiểm soát được.
Lạc Y cho Vân Như một ánh mắt an tâm. Nhưng ánh mắt này càng khiến Vân Như cúi đầu thấp hơn, trong lòng càng cảm thấy có lỗi.
Lạc Y bất lực nhún vai, chợt như suy nghĩ đến cái gì đó, liền giãy ra khỏi vòng tay của Lãnh Hàn Thần.
Lãnh Hàn Thần đang vô cùng khó chịu, nương tử nhà mình làm việc ngày càng tuỳ hứng. Vừa nãy nếu bị lôi điện cường bạo kia đánh vào người, chắc chắn không chết cũng sẽ bị thương nặng. Đã vậy nương tử nhà hắn còn không có thái độ hối lỗi a! Còn dám không cho hắn ôm... Tối nay nhất định phải phạt nàng một chút.
Lạc Y lúc này không hề hay biết Lãnh Hàn Thần nổi lên ý xấu. Nàng tiến về phía đống hoang tàn phế tích, tay ngọc chậm rãi nâng lên, đem một vật thể bị vùi lấp bên trong lấy ra.
Lạc Y nheo mày nhìn vật thể thon dài, bề mặt sáng loáng, trong suốt như bạch ngọc. Bên trên chạm khắc nổi một hình phượng hoàng vươn cánh vô cùng tinh xảo. Trên nữa còn có khắc một đoá hoa sáu cánh, màu sắc từng cánh hoa vừa vặn trùng hợp màu sắc sáu viên ngọc khảm trên đoản đao.
Thứ này là từ sáu thanh đoản đao kia hoá thành!
" Đây là?"
Lạc Y nghi hoặc mãi, nhưng vẫn không nhận ra được đây là thứ gì. Chung quy vẫn cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Miết nhẹ lên sáu cánh hoa, tinh tế cảm nhận xúc cảm ấm áp đang truyền đến từng tế bào xúc giác.
Là mười! Nhất định là mười thanh đoản đao!
Kim - Mộc - Thuỷ - Hoả - Thổ - Phong - Băng - Quang - Ám.
Chắc chắn là như vậy!