Nghị sự đường La gia.
Đêm khuya, không gian yên tĩnh như tờ, đến mức người ta nghe được cả âm thanh nhỏ nhất, như tiếng hít thở trầm trọng của từng thành viên trong gia tộc.
Gia chủ La gia _ La Kiến Quốc và toàn thể nhân vật tại La gia đang cùng nhìn ba trưởng lão thoạt nhìn yếu ớt như chỉ còn nửa cái mạng nằm trên cáng được y sư kiểm tra với sắc mặt khác nhau. Nhưng, chung quy mỗi người trên mặt đều có khiếp sợ thật sâu. Là ai có đủ bản sự khiến cho ba vị trưởng lão ma thuật uyên thâm trở nên như thế này? Chẳng lẽ là người Thiên Đằng thương hội? Không khỏi quá dã man đi. Biết bao nhiêu câu hỏi luẩn quẩn trong đầu từng người nhưng vẫn không tìm được câu trả lời. Nếu họ biết người gây thương thế như vậy cho những trưởng lão đây chính là Lạc Y, một thiếu nữ chưa tròn mười ba tuổi thì sẽ nghĩ thế nào? Kinh ngạc, khiếp sợ hay không thể tin tưởng.
Y sư lần lượt kiểm tra cho từng người, sắc mặt càng lúc càng trở nên trầm trọng, bất lực lắc đầu hướng La Kiến Quốc ôm quyền.
" Xin La gia chủ thứ lỗi, thứ cho ta bất tài không thể chữa trị cho ba vị trưởng lão!"
Mọi người trong nghị sự đường đều sợ hãi. Người nào có thể ra tay ác độc đến mức Hoàng Phủ y sư_ Hoàng Phủ Quân, người được xem là luyện đan sư tài giỏi thứ hai của Chu Quốc chỉ sau Đan tôn Hồng Diệc Lạc thúc thủ vô sách?
La Kiến Quốc nãy giờ vẫn bảo toàn thái độ trầm mặc. Lúc này mới ngẩng đầu, thái độ hữu hảo nói.
" Không biết ba người bọn họ là thương tích gì nghiên trọng như vậy?"
" Bát trưởng lão bị vỡ vụn xương cốt, không tài nào ghép lại được. Bệnh về xương từ xưa đến nay luôn là khối nhọt trong lòng ta, nhưng ta vẫn không tìm ra biện pháp nào vẹn toàn. Cho dù gãy xương thường sau khi chữa cũng sẽ để lại tật nguyền chứ đừng nói xương cốt đều vỡ vụn. Còn Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão... Hai người này đều đã bị phế toàn bộ kinh mạch, sau này muốn tu luyện chỉ sợ... Aiz..."
Hoàng Phủ Quân bỏ lửng câu nói, nhưng rõ ràng ai cũng hiểu được. Nói thẳng ra là ba vị trưởng lão đã thành phế vật không hơn không kém.
" Được rồi, đa tạ y sư, ngươi chỉ cần làm hết sức là được!"
La Kiến Quốc thở ra một hơi, liền có nô tài đi lên nâng ba vị trưởng lão đi theo Hoàng Phủ Quân.
Trong nghị sự đường thiếu đi ba vị trưởng lão. Lúc này ai cũng muốn biết cớ sự đã xảy ra như thế nào. Không hẹn nhưng tất cả đều đồng loạt nhìn Tam, Tứ, Ngũ, Lục, Thất trưởng lão vẫn đứng ở sảnh đường với một thân trật vật. Nhưng dù thắc mắc như thế nào, gia chủ chưa mở lời, bọn họ cũng đành ngậm một bụng tò mò, không dám hó hé câu gì.
La Kiến Quốc nhìn quanh một vòng người không dám mở miệng, lại nhìn sang các vị trưởng lão, mặt nghiêm lại hỏi.
" Là sự tình thế nào?"
Gia chủ vừa cất tiếng, tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào các vị trưởng lão. Các vị trưởng lão cúi đầu, âm thầm liếc mắt cho nhau, người này đùn đẩy người kia, cuối cùng vẫn là Tam trưởng lão lớn tuổi nhất chịu thiệt.
Tam trưởng lão là tứ đệ, huynh đệ cùng cha khác mẹ với gia chủ, tên là La Kiến Nghiệp. Lúc này hắn mím môi, chỉ hận không thể biến mình thành vô hình. Những chuyện hắn sắp nói ra quả thật quá mất mặt.
Hít sâu một hơi, La Kiến Nghiệp mím môi nói.
" Gia chủ, ngài ra lệnh cho chúng ta đi tìm tiểu cô nương lấy thuốc giải cho thiếu chủ, tiểu cô nương không đưa thuốc còn đánh ba trưởng lão như vậy!" Chúng ta cũng chịu cực không ít. Câu cuối cùng La Kiến Nghiệp không nói ra nhưng bọn họ thấy may mắn vô cùng. Cũng may bọn họ chưa nói gì đả kích nếu không ở đây hẳn xếp thêm cáng cho bọn họ nữa.
Mọi người nghe đến đây đều ngẩn ra. Tiểu cô nương? Lấy thuốc giải độc cho Thiếu chủ?
La Vũ Khiêm, con trai của Tam trưởng lão há to miệng, lắp bắp nói một câu.
" Cha, ý người... Là cô nương, cô nương chưa đầy mười ba tuổi kia?"
Cả sảnh đường sửng sờ, há to miệng không thể tin được. La Vũ Kiện, thứ đệ của La Vũ Khâm, sau khi nghe La Vũ Khiêm nói thì phá lên cười.
" Thiếu nữ chưa đầy mười ba tuổi, các trưởng lão không khỏi quá yếu ớt đi!"
Sắc mặt của các trưởng lão và người thân đều tái đi. Những người khác tuy chưa nói gì nhưng điệu bộ chê cười không thể che giấu.
La Kiến Quốc một mực trầm mặc lúc này mặt nghiêm lại quát La Vũ Kiện.
" Các ngươi biết gì mà nói, có giỏi đến đánh nhau với nàng ta đi. Ta xem ma pháp của nàng ta phải ngang bằng ta, cấp 9 hậu kì đỉnh phong!"
Mọi người đều sợ hãi khi nghe điều này. Nàng bao nhiêu tuổi mà gia chủ bao nhiêu tuổi? Nhất là truyền thống La gia truyền trưởng không truyền thứ, từ khi La Kiến Quốc sinh ra đã được phục dụng đan dược, bổ phẩm tăng tu vi. Còn nàng dựa vào gì tăng tới mức ấy? Nếu là Thiên phú không khỏi quá nghịch thiên mà nếu dựa vào đan dược, đan dược nào thần kì như vậy? Nếu có, họ cũng muốn. Trong phút chốc mắt của ai cũng lộ ra một sự tham lam.
La Vũ Kiện không cho là đúng, nhưng lời cha nói ra hắn không dám cãi lại. Bây giờ đại ca trúng độc không biết sống chết ra sao, hắn có khả năng rất cao được chọn làm tân nhiệm gia chủ đời tiếp theo. Thời gian này không thể làm cha phiền nha.
Suy nghĩ thấu đáo, La Vũ Kiện liền đón ý hùa theo ý La Kiến Quốc.
" Cha, nếu vậy nàng ta quả là mối hoạ ngầm, chúng ta phải nghĩ cách diệt trừ nàng ta. Nàng ta còn có liên hệ với Thiếu chủ Thiên Đằng đâu!"
La Kiến Quốc gật đầu. Hắn cũng cho là như vậy nhưng vẫn không biết nên làm thế nào cho phải. Trong gia tộc người có khả năng đánh với nàng chỉ có mình hắn. Nhưng hắn không thể trực tiếp ra mặt. Đồng cấp đấu cho dù nàng yếu hơn cũng sẽ gây tổn thương cho hắn. Với vị trí của hắn ngày hôm nay không thể để bản thân mình xảy ra một chút bất trắc nào. Phải làm thế nào mới đúng.
La Vũ Kiện thấy cha không biết làm thế nào thì nở nụ cười gian xảo gợi ý.
" Cha, người quên chúng ta còn một lá bài tẩy đâu!"
La Kiến Quốc ngẩn ra, nhưng sau đó hiểu ngay La Vũ Kiện muốn nói gì liền cười ha ha. Sao hắn có thể quên hoàng thượng đâu! Hắn vất vả bồi dưỡng Ngọc nhi chính là để dành những lúc thế này. Nàng không phải mấy tháng nay đang được hoàng thượng chuyên sủng đâu. Chỉ cần Ngọc nhi thổi vài tiếng gió bên tai hoàng thượng khiến hắn cho mượn một cao thủ cấp Thống Lĩnh cũng đủ thu thập nhãi nhép kia. Ánh mắt không khỏi nhìn về phía La Vũ Kiện vài lần. Bây giờ Khâm nhi không biết sống chết thế nào, với tâm kế bậc này của Kiện nhi cũng đủ để chọn hắn làm tân nhiệm gia chủ đời tiếp theo.
" Kiện nhi, con rất thông minh. Ta có thể xem xét thay con cho vị trí của Khâm nhi!"
" Tạ ơn phụ thân!"
La Vũ Kiện sung sướng quỳ xuống khấu đầu tạ ơn. Mọi người trong sảnh đường nhìn nhau, mím môi. Quả là tình cảm thế gia, thân tình thật đơn bạc, La Vũ Khâm chưa bước chân xuống mồ, đã muốn chọn La Vũ Kiện thay thế.
Lúc này, La Kiến Quốc không suy nghĩ nhiều, lớn giọng phân phó hạ nhân.
" Cho người đem những bảo vật trân quý có tác dụng cường thân kiện thể vào cung đưa cho Ngọc phi để nàng dâng lên hoàng thượng!"
Đương nhiên đây không phải tặng quà không như vậy, chẳng qua là mượn hoa hiến phật, tiện thể nhắc nhở Ngọc phi nói tiếng gió với hoàng đế a!
La Kiến Quốc híp mắt suy nghĩ đến cảnh tiêu diệt Lạc Y mà hắn không hay biết, hoạ đã sắp đổ xuống đầu. Nếu hắn biết Lạc Y là đệ tử của Vu Nhã, hắn hẳn không làm như vậy.
Cũng không thể trách, tin tức này chủ yếu truyền trong học viện chứ không lộ ra ngoài nhiều lắm, đợi tới khi hắn biết thì tất cả đều không thể cứu vãn.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
Lạc Y ngồi trên bàn gỗ trong phòng, yên lặng nghe Dạ đi nghe ngóng về báo cáo. Đôi môi xinh đẹp câu lên nụ cười xinh đẹp nhưng lại lạnh thấu xương. Tay nhỏ khẳng khiu mềm mại vuốt ve lông của Nhược Ly đang ở bản thể. Tiểu Cầu ngồi trên vai nàng ngủ đến nấc lên, còn Mặc và Thiếu Tà yên lặng đứng một bên nghe tình huống.
Nàng sớm biết La gia sẽ tìm biện pháp đối phó nàng nên mới phái Dạ đi nghe ngóng. Thật không nghĩ bọn chúng dùng hoàng thượng để uy hiếp nàng nha. Nhưng, nàng không sợ. Nàng còn có hậu thuẫn là Vu Nhã, so với Ngọc phi gì đó có tiếng nói hơn nhiều.
" Thôi được rồi, binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn nha. Theo ta đi vào không gian luyện dược!"
Lạc Y cùng chúng thú đi vào không gian, thẳng tiến phòng luyện đan. Trước đây khi đem những bảo vật dược liệu từ hang động của Thiếu Tà về, Lạc Y đã nhờ Bạch Phong tạo ra một không gian thích hợp đem nhân giống toàn bộ các vị thuốc quý hiếm. Thời gian lâu như vậy, thảo dược đều đã phát triển. Trong không gian này không khí vô cùng tốt, ở bên ngoài Thiên sơn tuyết liên một trăm năm mới kết hoa, còn trong không gian chỉ một năm là đủ, để càng lâu vị thuốc càng chín muồi chứ không hư thối như bên ngoài. Các thảo dược khác cũng thế.
Lạc Y hôm nay muốn luyện Tẩy Tuỷ đan. Vốn trong sách Bạch Phong đưa cho nàng, Tẩy Tủy đan sẽ làm người ta rất đau đớn. Nhưng sau khi truyền thừa một phần kí ức kiếp trước với Thiếu Tà, nàng đã chủ động thay đổi vài vị thuốc, lại thêm vào Thiên sơn tuyết liên. Những vị thuốc này giúp cho quá trình Tẩy Tủy không đau đớn mà tác dụng cũng tốt hơn.
Lạc Y nhắm mắt lại, điều chỉnh tâm tình, khi mở mắt ra tất cả biểu tình chỉ còn lại nghiêm túc. Cẩn thận đem từng vị thuốc đúng thứ tự bỏ vào, đem tinh thần lực phát ra kiểm tra tình trạng dược liệu và khống chế độ lửa thật cẩn thận.
Trước đây, Lạc Y không luyện được nhiều dược vì tu vi của nàng không đủ. Nếu có cưỡng chế luyện cũng thất bại khiến nàng vô cùng buồn bực. Không phải vì nàng không có kĩ thuật mà chính là không đủ tu vi để luyện Thần đan. Bây giờ tu vi của nàng đã ở cấp Quân Chủ, đủ để luyện tất cả đan dược Hạ phẩm, trong đó có Tẩy Tuỷ đan.
Sau vài canh giờ tinh luyện, cuối cùng lò cũng truyền ra mùi thơm nồng của dược liệu. Lạc Y kiên nhẫn chờ đến độ nhất định mới đem lửa khống chế tắt đi.
Lạc Y nhìn vào đan lô cũng không khỏi kinh ngạc đem tất cả đan dược đều bỏ vào bình. Cư nhiên được đến ba mươi hai viên đan dược.
Trong đan lô thậm chí một chút cặn cũng không còn mà viên đan dược trắng trong tròn đầy đặn không chút sứt mẻ toả ra nguồn linh khí này chính là đan dược cực phẩm không kém một chút. Thật tốt nha, nàng lên tay.
Lạc Y thuận tiện cho ma thú vài viên ăn vặt, mặc dù biết bọn chúng vốn không cần tẩy tủy gì.
Hớn hở đem đan dược chạy đến phòng của Lạc Kiến. Hắn thấy nàng vô cùng vui vẻ, vội vã chạy ra đón.
Lạc Y vung tay đem tinh thần lực bao bọc quanh căn phòng để tránh bị nhiều người nghe lén, nhìn lén. Ánh mắt phát ra tinh quang đem đan dược đưa cho Lạc Kiến.
" Đây là?" Lạc Kiến nghi hoặc.
" Tẩy Tủy đan! Đại ca, ngươi mau dùng, là muội mới luyện!"
" Được!"
Lạc Kiến gật đầu đem đan dược nuốt vào. Dù biết tẩy tuỷ rất đau đớn, nhưng hắn cam nguyện. Đan dược vào miệng liền tan, hắn ngay lập tức biết suy nghĩ mình lầm. Không những không có chút cảm giác đau đớn mà còn giống như có cơn gió mát lan toả khắp các đường kinh mạch của hắn. Nhẹ nhàng xoa dịu, cải tạo, đào thải tạp chất.
Thứ nước đen toả ra mùi hôi theo lỗ chân lông Lạc Kiến thải ra ngoài. Hào quang thăng cấp hiện lên, liên tục oanh động trong phòng.
Cấp 5 hậu kì.
Cấp 5 đỉnh phong.
Cấp 6 sơ kì.
Cấp 6 trung kì
Hào quang cuối cùng cũng dừng lại ở mức cấp 6 trung kì, chuẩn bị đột phá hậu kì.
Cũng may, Lạc Y đã ngừa trước trường hợp này nên đã sớm dùng tinh thần lực bao bọc quanh phòng. Nếu không, phăng cấp như vậy sẽ khiến người ta hộc máu mà chết.
Lạc Kiến mở mắt ra, phát hiện tu vi của mình vô cùng mừng rỡ. Hắn chạy lại vươn tay muốn ôm Lạc Y nhưng nàng lùi lại, tránh đi. Cười ngượng ngùng, chỉ chỉ lên người hắn, hắn lúc này mới phát hiện thân thể mình thật bẩn, vội vã chạy đi tắm.
Thật có lỗi, đại ca, muội không ghét bỏ ca, nhưng là muội sợ bẩn nha!
Lạc Y nhìn đan dược trong tay, không khỏi lộ ra nụ cười. Lúc trước là nàng tham gia so đấu tam gia tộc, Âu Dương gia mới lấy lại danh vọng. Nhưng đó không phải biện pháp lâu dài. Có Tẩy Tủy đan, tăng năng lực của thế hệ, chỗ đứng bọn họ sẽ vô cùng vững vàng.
Lạc Y hơi phân vân, không biết có nên đem đan dược cho hai huynh đệ Trầm gia, còn có Lăng Ngạo, Cố Ân Kỳ hay không? Biết đâu đan dược này có thể cải tạo khuyết điểm của họ. Cuối cùng, Lạc Y vẫn lắc đầu, nàng cần thêm thời gian để tin tưởng. Bây giờ chưa phải lúc!