" Cải tạo thể chất? Là cường độ thân thể sao?"
Bạch Khiêm nghi hoặc hỏi lại.
Lạc Y gật đầu.
" Chính là như vậy!"
Nghe Lạc Y xác định Cố Ân Kỳ không khỏi có chút khó hiểu. Trong mấy người bọn họ chỉ có Lăng Ngạo là ma vũ song tu, còn lại đều là ma pháp sư thuần tuý.
Luyện tập cường độ thân thể không phải là việc của chiến sĩ thôi sao?
Lập Khiêm và Lăng đều trầm mặc chờ Lạc Y giải thích. Bọn hắn tin Lạc Y làm việc có lí do của nàng.
Lạc Y chỉ nhìn qua cũng biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì. Khoé môi nhẹ nhàng nhếch lên thành một nụ cười nhạt.
Đôi mắt đen láy trong suốt dừng lại trên người Bạch Thừa Vũ, ngón tay xinh đẹp chỉ thẳng vào mặt hắn, giọng nói như ra lệnh.
" Ngươi... Công kích ta đi!"
" Hửm?"
Bạch Thừa Vũ ngẩn người, có chút cảm giác mình nằm không cũng trúng đạn. Cố gắng cười gượng gạo, vẻ mặt đáng thương hề hề.
" Lạc Y..."
" Yên tâm, chỉ là khảo nghiệm thôi!"
Lạc Y ngang ngược ngắt lời. Bạch Thừa Vũ muốn nghẹn. Yên tâm? Có thể yên tâm được sao? Nàng ở cấp bậc nào mà hắn thì ở cấp bậc nào đây?
" Ngươi, nhẹ tay thôi!"
Bạch Thừa Vũ cố gắng nhắc nhở một câu. Hắn biết lúc này hắn có muốn trốn cũng không được nữa!
Lạc Y cười cười gật đầu, lộ ra vẻ mặt vô cùng hiền hoà, dịu dàng.
" Được! Ta không công kích ma pháp đâu!"
Vẻ mặt này của nàng khiến cả bọn Lăng Ngạo đều muốn nghẹn. Nguyên bản lúc thấy Bạch Thừa Vũ luôn lạnh nhạt, thanh nhã lại làm ra vẻ mặt chó con sợ chết đã khiến bọn hắn sợ hãi lắm rồi. Nhưng rõ ràng nỗi sợ hãi đó không đả kích bọn hắn bằng vẻ mặt tươi cười dịu dàng của Lạc Y.
Bọn hắn cảm thấy Bạch Thừa Vũ thảm, thật sự sẽ vô cùng thảm!
Bạch Thừa Vũ nhận được bảo đảm của Lạc Y len lén thở dài một hơi. Nàng nói nàng không công kích thì hắn yên tâm rồi, có lẽ nàng thật sự chỉ muốn khảo nghiệm hắn thôi.
Bạch Thừa Vũ suy nghĩ rất ngây thơ mà quên mất nghiền ngẫm ý tứ rõ ràng về câu nói của Lạc Y.
Nàng nói là " Không công kích ma pháp" thì không có nghĩa là nàng không đánh! Nàng chính là công kích sức mạnh a!
Bạch Thừa Vũ được kiến thức sức mạnh của một sát thủ thì chỉ có thể gói gọn trong vòng ba câu.
Câu đầu tiên... Thảm!
Câu thứ hai... Rất thảm!
Câu thứ ba... Vô cùng Thảm!
Đáng tiếc giờ này hắn vẫn chưa nhận ra nguy hiểm đang đến gần mà chuyên tâm tập trung ma pháp trên bàn tay mình.
Tuy rằng Bạch Thừa Vũ mới ở cấp bốn hậu kì nhưng hắn sở hữu Quang nguyên tố hiếm có, tư chất và khả năng đều xem như không tệ. Nhất là Quang nguyên tố khi tác chiến sẽ có uy lực hơn các nguyên tố khác, vì khắc chế của nó là Ám nguyên tố cũng là một nguyên tố hiếm.
Hơn nữa, Bạch Thừa Vũ đã tinh luyện ma pháp. Về cơ bản, Quang nguyên tố của hắn đã gần như tinh khiết. Nếu giao chiến với đồng hệ ma pháp sư cùng đẳng cấp thì khả năng chiến thắng của hắn cao hơn.
Nhưng, đó chỉ là nếu, còn sự thật thì ...
Bạch Thừa Vũ còn chưa kịp ngưng tụ nguyên tố thành công thì bóng dánh xinh đẹp của Lạc Y đã biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Bạch Thừa Vũ ngơ ngác, không hiểu tại sao vừa rồi nàng còn đứng ở đó mà bây giờ lại biến mất như chưa từng tồn tại.
Xung quanh không gian bất chợt vang lên tiếng hút khí. Cố Ân Kỳ mấp máy môi nói ra hai chữ " cẩn thận " nhưng đã quá trễ!
Oanh!
Tiếng va chạm vang lên vô cùng đinh tai. Bạch Thừa Vũ còn chưa kịp phân tích xem Cố Ân Kỳ muốn nói gì thì bị một đạo kình lực cường đại đánh vào bên hông hắn khiến hắn đau muốn trợn mắt theo đúng quán tính bay lên theo hình vòng cung rồi rơi phịch xuống đất.
Bọn Lăng Ngạo thấy Bạch Thừa Vũ thê thảm không nở nhìn liền thở phào một hơi.
May mắn, may mắn mình không phải là vật thí nghiệm! Nếu bị trúng kích đó không chừng sẽ bị liệt luôn.
Tuy rằng bọn họ biết Lạc Y rất biết nặng nhẹ, nhưng vẫn không nhịn được run rẩy.
Tốc độ nhanh! Ra tay chuẩn! Gặp quỷ rồi!
Bạch Thừa Vũ chật vật từ dưới đất đứng lên, tay phải vẫn còn đỡ ở bên hông. Lúc trước, Bạch Thừa Vũ là hình tượng tuấn tú lạnh lùng mà bây giờ hắn đang trong tình trạng mặc một thân bạch y xộc xệch, trên gương mặt và phía dưới tà áo dính đầy bụi bặm, dải lụa buộc mái tóc dài đen bóng cũng tuột ra khiến cho mái tóc cứ như vậy loà xoà xoắn xít vào nhau.
Hình tượng này, phong vị này... Thật không dám khen tặng!
Bạch Thừa Vũ vừa buộc lại tóc, chỉnh trang lại y phục vừa uất ức nhìn Lạc Y giống như tiểu tức phụ vừa mới bị chồng ruồng bỏ.
Vươn tay ra lau mặt, hắn vừa cười khổ. Là hắn đánh giá quá cao mức độ lương thiện của nàng. Nàng nói nàng không công kích ma pháp không phải là nói nàng sẽ không công kích. Nàng không hề nói dối mà là hắn quá ngu!
Nhưng, ai mà ngờ được một tiểu cô nương yểu điệu kia lại là chiến sĩ chứ?
Trước đây hắn nghe nói nàng đăng kí huấn luyện chiến sĩ hắn còn không tin a!
Thảm! Quá thảm! Cực kì thảm!
Lạc Y phủi phủi tay, vẻ mặt tự nhiên giống như người vừa rồi hung thần ác sát vốn không phải là nàng.
" Các ngươi nhìn thấy chưa? Ở đại lục này ma pháp sư đứng vị trí cao hơn chiến sĩ. Nhưng nếu ma pháp sư bị chiến sĩ công kích trực diện thì lại không chịu nổi một kích. Các ngươi muốn có kết cục như Bạch Thừa Vũ sao?"
Thái độ của Lạc Y vô cùng nghiêm túc, lời nói lại đúng lí hợp tình khiến mọi người theo bản năng tưởng tượng lại tình cảnh vừa rồi, không khỏi rùng mình một cái.
Lạc Y luôn đúng a!
Lúc này, trong suy nghĩ của mọi người, Lạc Y đã có dấu hiệu Thần hoá, nhưng, nếu để ý kĩ, người ta có thể ngay lập tức thấy trong mắt Lạc Y lộ ra vẻ giảo hoạt, hả hê của người đang làm chuyện xấu.
Nàng trước đây từng ghi thù Bạch Thừa Vũ a! Hắn lúc nào cũng lạnh lùng như Trích Tiên, dùng ánh mắt cao hơn đầu nhìn người khác... Hôm nay nhân tiện chỉnh hắn một chút!
Bạch Thừa Vũ không biết suy nghĩ của Lạc Y. Hắn đang cẩn thận ngẩm lại lời nói của nàng, chợt giống như ngộ đạo, hai mắt sáng bừng lên như tìm ra chân lí tối cao của cuộc đời.
Hắn nào hay lúc này Lạc Y đang cười vô cùng đắc ý, còn hắn bị bán còn giúp người ta đếm tiền a!
Lạc Y hài lòng với biểu hiện của mọi người, vung tay xuất ra bốn viên đan dược, đưa cho mỗi người một viên.
" Từ ngày mai rảnh rỗi đều phải luyện tập với nhóm người kia! Bọn hắn sẽ không lưu tình, đánh cho các ngươi chỉ còn một hơi thở mới thôi! Các ngươi tiến vào tầng phù hợp trong tháp tu luyện, đem viên đan dược này nuốt vào! Rõ chưa?"
Bọn Lăng Ngạo đáp một tiếng, nghiêm túc nhận lấy viên đan dược, nâng niu như sợ sảy tay thì nó sẽ bị rơi mất.
Đan dược ở Apollo đại lục vô cùng quý giá mà đan dược do Lạc Y đưa chắc chắn không phải loại bình thường.
Từng người, từng người tiến vào tháp tu luyện, không bao lâu sau những tiếng nổ oanh liên thanh vang lên. Với khí thế này mà ra bên ngoài, hẳn sẽ gây cho đại lục một hồi sục sôi, náo động.
Ai trong hoàn cảnh này không hưng phấn thì chính là kẻ có đầu óc không bình thường.
Bọn Lăng Ngạo là những người đầu óc rất bình thường, lúc này đang hưng phấn điên cuồng.
Vốn lúc đầu bọn hắn đã nhận định đan dược này không phải là loại bình thường. Nhưng khi nuốt vào rồi bọn hắn mới biết, đây đương nhiên không phải đan dược bình thường, mà nó là đan dược có hiệu quả nghịch thiên!
Lạc Y quả nhiên là người không gì làm không được. Bí mật của nàng đủ khiến người khác không ngừng kinh hãi a!