Editor: Tử Sắc Y
“Đến bây giờ ngươi còn muốn cậy mạnh?” Hoàng đế khinh miệt nói, trong
giọng còn mang theo một chút khinh thường, “Trẫm thật muốn nhìn một
chút, một thân thương thế của ngươi, còn có thể chống được đến khi nào!”
Ánh mắt tà mị của Phong Đạc lạnh như băng nói, “Vậy thì thử xem!”
Nói xong, lập tức đánh nhau với thị vệ.
Bất cứ như thế nào, thân phận của Phong Đạc vẫn là Tam vương gia như
cũ, tuy hôm nay hoàng thượng hạ chỉ lệnh cho bọn họ bắt Phong Đạc lại,
nhưng bọn họ vẫn còn có chút bó tay bó chân.
Phong Đạc hoàn toàn không hề băn khoăn, chỉ là ngực bởi vì khí huyết đảo loạn, mà hơi đau đớn.
Hoàng đế thấy tình cảnh này, sốt ruột khó nén lên tiếng hung ác nham hiểm nói, “Ám vệ ở đâu? Đều đi ra cho trẫm!”
Dư quang khoé mắt Phong Đạc thấy được vẻ mặt người trên địa vị cao
thượng kia, bộ dáng đó, quả thực là giống y đúc như Phong Mục!
Chiêu số của Phong Đạc rất là quái dị, khiến cho bọn thị vệ không thể nắm bắt.
Chỉ trong nháy mắt, mấy người thị vệ, đều bị thương không nhẹ, nằm ngã trên mặt đất.
Bọn họ bị thương, dường như đều vì bị Phong Đạc xuất ra chiêu số bất ngờ khiến cho chân bị thương.
Mà lúc này, hoàng đế đã triệu tập ám vệ ra, hơn nữa còn hạ lệnh, phải
đuổi bắt Phong Đạc cho được, nếu không thì cứ đưa đầu tới gặp!
Phong Đạc mới vừa đối phó hết mấy thị vệ, chưa kịp ngừng nghỉ lại phải đối mặt với ám vệ của hoàng đế.
Những ám vệ này bình thường đều chịu trách nhiệm an nguy của hoàng đế,
võ công đương nhiên là cao hơn một tầng so với những thị vệ kia.
Dần dần, thể lực của Phong Đạc có chút không chống đỡ nổi, chiêu số quỷ dị kia dường như cũng từ công trở thành thủ!
Trong điện bàn ghế vật trang trí, đều bị phá hủy hơn phân nửa, mà hoàng đế cũng không thèm để ý đến những vật kia, một lòng chỉ nghĩ tới muốn
bắt Phong Đạc lại, đoạt lấy Ngưng Bích Lưu Quang!
Bước chân Phong Đạc mất trật tự, từ từ dẫn ám vệ đi vào ván cờ mà chính hắn đã bố trí thật lâu.
Chờ cuối cùng ám vệ phục hồi tinh thần lại, muốn thối lui, cũng đã không còn kịp nữa rồi.
Tay phải của Phong Đạc ngưng tụ lại nội lực, từ đầu ngón tay chảy ra vài giọt máu.
Huyết mực bay múa, quanh thân hơi thở lạnh đến cực điểm, những giọt
huyết châu kia, vừa mới xuất hiện, đã liền kết thành nguyên một hàng
băng châm rất nhỏ!
Phong Đạc thấy đúng thời cơ, lập tức phát mạnh công kích về phía bọn
họ, những băng châm màu huyết nhỏ kia, lại xuyên thẳng qua trái tim của
những ám vệ kia, rồi hòa tan ở trong không khí!
Ám vệ ngay cả rên đau cũng không có, chỉ trừng to mắt, rồi ngã sóng xoài trên mặt đất, hoàn toàn tắt thở!
Sắc mặt hoàng đế, hoàn toàn ngưng trọng.
Phong Đạc lạnh lẽo nhìn về phía hắn, lạnh như băng nói, “Bản vương có thể rời khỏi sao?”
Hắn đương nhiên là cũng đã bị thương không nhẹ, chỉ là, trên mặt không có chút biểu lộ nào.
“Ngươi đến cùng là muốn như thế nào, mới bằng lòng đưa Ngưng Bích Lưu Quang cho trẫm?” Hoàng đế nghiêm nghị hỏi.
Phong Đạc miễn cưỡng nâng nâng mí mắt, nhàn nhạt nói ra, “Ngươi còn muốn noi theo Thái Tổ gia gia sao?”
Hắn từng nghe nói, rất nhiều năm trước, hoàng đế khai Phong Lan quốc, đều dựa vào Ngưng Bích Lưu Quang để thống nhất thiên hạ.
Nhưng, giữ vững sự nghiệp còn khó hơn so với gây dựng sự nghiệp.
Vốn là một giang sơn, lại bị những con cháu đời tranh giành, chia năm xẻ bảy!
Hiện tại hắn ta muốn thống nhất thiên hạ sao? Chỉ bằng cái tên nhị hoàng tử không làm nên được chuyện lớn sao?
“Nếu như trẫm không ép buộc ngươi đón tiên tử Linh Hàm làm dâu, hơn nữa còn khôi phục lại phi vị cho Mặc Nhi, ngươi đưa Ngưng Bích Lưu Quang
cho trẫm như thế nào?” Hoàng đế không còn cách nào, đành phải lui một
bước, nói điều kiện với Phong Đạc.
Phong Đạc nghe vậy, đuôi lông mày nhướng lên, giễu cợt nói, “Ngươi đây muốn nói điều kiện với bản vương sao?”
“Ngươi cảm thấy như thế nào?”
“Thứ nhất, ngươi cần phải biết rõ ràng, là bản vương chưa bao giờ đã đáp ứng sẽ đón dâu tiên tử kia! Thứ hai, mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, Mặc Nhi, luôn luôn là vương phi duy nhất của bản vương!” Phong Đạt nói xong, phất tay áo rời khỏi đại điện.
Trước khi đi, hắn nghiêng đầu nhìn hoàng đế, lạnh lùng nói, “Bảy ngày sau, bản vương sẽ dẫn binh sĩ của bản vương đi biên quan. Về phần hôn lễ, nếu như phụ hoàng thích Linh Hàm kia, vậy thì bản vương không ngại phụ hoàng tự mình đến làm chú rể đâu!”