Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 232: Chương 232: ai bẫy rập (2)




Vị Minh đứng ở bên cạnh Úc Huyền, dần dần lộ ra cơ thể.

Quanh người hắn lượn lờ một cỗ khí đen, hoàn toàn không tao nhã lạnh nhạt như người thiên giới, mà giống như một ác ma từ trong vực sâu tội ác đi ra.

“Ngươi rốt cuộc đã tới, bản vương ở nơi này đã đợi lâu rồi!” Đuôi lông mày Phong Đạc lẳng lơ, khóe môi thoáng cong lên độ cong quỷ dị.

“Ha ha, vừa vặn, ta cũng đã đợi Tam vương gia thật lâu!” Vị Minh không chút nào che dấu phẫn hận trong mắt, ánh mắt rơi vào trên người Phong Đạc mang theo sự điên cuồng muốn hủy thiên diệt địa!

Ban đầu ở hoàng cung hắn không tin Phong Đạc sẽ chết ở đó. Hắn đã từng bất chấp tất cả thiên hạ để làm chuyện xấu, lén đi thiên giới để xem trộm kiếp mạng của Phong Đạc, nửa năm trước dương thọ hắn còn chưa hết!

Mà dương thọ của hắn (PĐ), hắn (VM) đã nhìn thấy ở trên bàn, chính là đêm nay!

Mấy ngày trước, hắn đột nhiên nhận được tin tức Phong Đạc đã trở về Phong Lan Quốc, nhưng trong hoàng cung lại không có tin tức gì truyền tới, thì hắn đã biết rõ, lần này Phong Đạc trở về, tuyệt đối là để báo thù!

Sau đó, hắn quả nhiên phát hiện Phong Đạc phái một số người âm thầm tìm kiếm tung tích của hắn, cho nên hắn cố ý để lộ chút tung tích cho bọn họ, một đường dẫn Phong Đạc đến nơi này.

Kỳ thật, nếu đêm nay Phong Đạc không tự mình đi đến, thì hắn và Úc Huyền cũng sẽ sai người bắt hắn mang tới đây.

Đây là một kiếp cuối cùng hắn (PĐ) luân hồi trong mười kiếp, hắn (VM) quyết không thể để cho hắn thuận lợi trở lại thiên giới, nếu không nhất định hắn (VM) phải chết!

Úc Huyền quay đầu nhìn Vị Minh, trong mắt có chút ý tứ trách móc, “Quốc sư đại nhân, ngươi tới có chút muộn!”

“Điện hạ chớ trách, mới vừa rồi là ta đi đón một người tới.” Vị Minh nhìn về phía Phong Đạc, trong mắt mang theo đắc ý rõ ràng.

Phong Đạc và Phong Dương đều không biết trong hồ lô của hắn muốn bán cái gì, cho nên chỉ ở một bên lẳng lặng nhìn, âm thầm đề phòng.

“Người nào?” Ánh mắt Úc Huyền trầm xuống, hắn không biết Vị Minh muốn làm cái gì, lúc trước bọn họ cũng chưa hề thương lượng qua chuyện này.

“Điện hạ nhìn một chút sẽ biết!” Vị Minh vỗ vỗ tay. Lập tức liền có hai người Lang tộc nâng một nữ tử đi tới.

Hai tay nữ tử bị trói chặt ở sau người, cúi thấp đầu, tựa hồ đã ngất đi, sợi tóc rủ xuống đến bên cạnh mặt, nhìn không rõ mặt mũi của nàng.

Thần sắc Úc Huyền có chút khó coi, mặc dù không thấy rõ mặt của nàng, nhưng hắn vẫn cảm nhận rõ ràng được hơi thở trên người nàng, có chút phức tạp gọi một tiếng, “Mặc Nhi?”

Đỉnh tai Phong Đạc mới vừa nghe được tên hắn gọi, cảm thấy lòng trầm xuống, thân thể trực tiếp cứng đờ lại.

“Đây chính là lễ vật ta muốn đưa cho Tam vương gia.” Vị Minh đi đến bên cạnh nàng, thô lỗ kéo lên đầu của nữ tử.

Bỗng nhiên lộ ra khuôn mặt tái nhợt, khiến cho tim Phong Đạc như nảy mạnh lên, “Mặc Nhi?!”

“Đúng là tam vương phi.” Vị Minh tàn nhẫn nhếch miệng, từ từ đến gần Tô Mặc Nhi, “Không biết Tam vương gia đối với phần lễ vật này có hài lòng hay không?”

Trong con mắt Phong Đạc xẹt qua một tia tàn nhẫn, giọng điệu âm u thâm trầm, “Ngươi muốn cái gì?”

“Ta? Ta chỉ nghĩ muốn mạng của ngươi thôi! Nếu như Tam vương gia nguyện ý đổi mạng, thì ta có thể suy nghĩ đến sự bình yên vô sự của vương phi!”

Vị Minh vừa nói xong, kề sát vào Tô Mặc Nhi, cúi đầu ghé vào trên cổ của nàng nhè nhẹ cắn một cái.

Trong lòng lại dâng lên một ít oán hận, ngàn năm trước, hắn trơ mắt nhìn nàng ân ân ái ái với Phong Đạc, ngay cả tia dư quang ngoài khoé mắt cũng không cho hắn, khi đó hắn đã thề, nhất định phải tách ra bọn họ!

Nhìn thấy động tác như thế của Vị Minh, Phong Đạc còn chưa kịp tỏ thái độ, thì đã có người không chịu nổi!

Úc Huyền đen mặt, đi lên vài bước, trực tiếp vươn tay kéo Vị Minh ra, ôm Tô Mặc Nhi vào trong ngực, “Ngươi còn dám chạm vào nàng, thì đừng trách bản tôn không khách khí với ngươi!”

Vị Minh sững sờ, lập tức có chút hiểu rõ, “Thì ra người khiến cho điện hạ nhung nhớ ngày đêm, chính là nàng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.