Úc Huyền cả kinh, lập tức nhìn thấu mục đích của Phong Đạc. Trên tay hắn dùng lực một cái, trực tiếp đẩy người ở trong ngực ra ngoài!
Chỉ thấy, nữ tử vốn đang hôn mê, ngay tại thời điểm này lại thoát khỏi dây thừng trói chặt hai tay nàng, mũi chân hơi khẽ di chuyển, xoay người tránh thoát khỏi vài ám khí của Phong Đạc, rồi nhanh nhẹn rơi xuống đất.
Vị Minh trợn to hai mắt, không thể tin nhìn xem một màn này, cho đến khi ánh mắt nàng cười nhẹ rơi vào trên người của hắn, hắn mới phục hồi tinh thần.
Môi mỏng nữ tử khẽ mở, giọng nói ôn nhu, “Quốc sư đại nhân quả nhiên là danh bất hư truyền, mới một chiêu của tiểu nữ tử thôi, mà đã rơi xuống thế hạ phong.”
“Minh Mị!” Úc Huyền lạnh lùng phun ra hai chữ, khép hờ đôi mắt nguy hiểm âm ngoan.
Minh Mị quay đầu cười một tiếng với hắn, “Điện hạ chớ tức giận, Minh Mị chỉ muốn đùa với người một chút mà thôi. Không nghĩ tới ngàn năm, điện hạ vẫn nhớ đến tỷ tỷ ta như cũ.”
Lúc này Phong Đạc đã trở lại bên cạnh Phong Dương, Phong Dương nhìn thấy cục diện đã nghịch chuyển như thế, trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng, sau khi nghe được Úc Huyền kêu lên tên của nữ tử kia, hắn mới nhớ là, dường như Phất Tâm đã nhắc qua cái tên này rồi.
Minh Mị, muội muội Mặc Nhi, công chúa khác của Hồ tộc!
Chỉ là, làm sao nàng lại xuất hiện ở chỗ này? Thật sự không lẽ chỉ là ngẫu nhiên bị quốc sư nhận sai thành Tô Mặc Nhi, rồi bị trói đến chỗ này sao?
Úc Huyền nhìn người trước mắt vô cùng giống với Tô Mặc Nhi, bởi vì bị lừa gạt mà sinh ra tức giận, trong nháy mắt lửa giận vọt tới ngực, trầm giọng hỏi, “Ngươi tới nơi này làm gì?”
“Đại vương lệnh ta đến giúp ngươi một tay, chỉ không nghĩ rằng, sau khi gặp mặt sẽ là một tình huống như vậy.” Minh Mị cười nói, mắt sáng long lanh, ánh mắt mang theo lẳng lơ quyến rũ, dáng vẻ xinh đẹp.
Tiếng nói theo gió, truyền đến tai Phong Đạc, Phong Đạc khẽ nhíu nhíu mày.
Hắn nhớ rõ lần đầu tiên nghe sư muội Mặc Nhi nói đến Minh Mị, trên mặt nàng (PT) có chút khó chịu, thì ra nàng (MM) đã phản bội Hồ tộc, đầu phục dưới Lang tộc sao?
Úc Huyền còn đang định trách cứ thêm vài câu, thì lại đột nhiên cảm giác được, không khí xung quanh lại xuất hiện một luồng khí khác thường không ổn định.
Mặc dù chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, nhưng hắn vẫn cảm nhận rõ ràng được.
Hắn ở chỗ này đã bố trí một kết giới nhỏ, chỉ cho đi vào, không cho phép ra, vừa rồi có một tia không ổn định, rất rõ ràng chính là đã có người xông vào!
Hơn nữa người đến rất tinh thông kết giới trong trận pháp, nếu không cũng sẽ không chỉ gây ra tiếng động nhỏ như thế.
Úc Huyền càng thêm đề phòng, âm thầm truyền âm cho Vị Minh và Minh Mị, để cho bọn họ cũng nên cẩn thận chút. Dù sao bây giờ hắn còn cần sự trợ giúp của bọn họ.
Trong rừng cây không khí càng ngày càng quỷ quyệt, hai phương đều không ngừng kiên trì, không ai chịu xuất thủ trước ai.
Qua một hồi lâu, trong không khí đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài, ngay sau đó, chỉ thấy một nữ tử đột nhiên hiện ra, đôi mắt linh động nhìn ngắm xung quanh, rồi ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người Vị Minh trên người, dừng thêm mấy giây rồi dời đi.
Mà cũng bởi vì mấy giây này, mà sắc mặt của một nam nhân nào đó ở bên cạnh nàng đen lại.
Phong Đạc trực tiếp đưa tay kéo Tô Mặc Nhi vào trong lòng, muốn để cho nàng nhìn mình, giọng điệu thoáng có chút trách cứ, “Không phải đã bảo lúc ngươi đi ra thì phải vận thêm y phục sao?”
“Đi hơi gấp, nên cũng không chú ý.” Tô Mặc Nhi nhỏ giọng nói, “Nhưng mà ngươi yên tâm, hiện giờ ta có pháp lực hộ thể, chút nhiệt độ này, không tính là cái gì.”
“Lần sau không được dùng lý do này nữa!”
“Ừ, biết rồi.”
“...” Mọi người đang một bên nghe bọn họ nói chuyện, hoàn toàn bị biến thành cảnh nền.