“ Nhanh thả ta xuống!” Tô Mặc Nhi giãy dụa nói.
Cánh tay Phong Đạc nắm thật chặt, phòng ngừa nàng té xuống: “ An phận một chút!”
“……”
Tô Mặc Nhi lấy hơi, nghiêng đầu, hung hăng cắn xuống bả vai hắn một cái.
Sắc mặt Phong Đạc cứng đờ, lập tức lại giống như không có cảm giác, tiếp tục đi về phía trước.
Tô Mặc Nhi còn chưa hết giận, chuyển sang nơi khác, lại hung hăng cắn xuống.
Tô Mặc Nhi âm thầm quan sát vẻ mặt của hắn, vẫn thấy gương mặt hắn nhẹ tựa mây gió.
Tô Mặc Nhi sinh khí, buông miệng ra, miễn cưỡng gối lên khuỷu tay trên của hắn, nhắm mắt không nhìn hắn nữa.
Ánh mắt Phong Đạc có chút sủng nịnh, nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng cười.
Bọn họ hiện tại đã sắp tới cửa thành Đế Đô, lúc trước hắn dùng khinh công mang Tô Mặc Nhi đi nhanh một đoạn, làm cho bọn họ bớt đi không ít công sức.
Nếu không phải vậy, chờ bọn họ chậm rãi đi tới, cửa thành cũng đã đóng rồi.
Cửa thành Đế Đô đóng tương đối muộn, lúc này chính là thời gian vào thành cuối cùng của mọi người.
Phong Đạc ôm Tô Mặc Nhi đi tới, dưới ánh trăng bóng người của bọn họ kéo rất dài.
Tô Mặc Nhi an tĩnh nằm trong lòng Phong Đạc, thỉnh thoảng ánh mắt lại mở ra quan sát mọi thứ xung quanh.
Đến dưới cửa thành, Phong Đạc đang muốn đi vào, binh lính gác cổng lại đi về phía bọn họ.
“ Ngươi! Đứng lại! Làm cái gì?” Vẻ mặt của binh lính đầy hung dữ, khẩu khí thô bạo nói.
Mày của Phong Đạc nhăn lại, có chút không vui, không trả lời mà hỏi lại: “ Ngươi làm sao không đi hỏi những người khác?”
Ý muốn nói, hắn đang cố ý làm khó dễ hắn (PĐ)?
Trong lòng Phong Đạc, khóe môi Tô Mặc Nhi giật giật, cái này thực sự không thể trách người binh lính này đề ra nghi vấn nha!
Hiện tại hắn không những ôm nàng, cả người còn đầy máu, dù là ai cũng sẽ có nghi vấn?
“ Hỏi ngươi thì ngươi thành thật trả lời, không trả lời thì không cho vào thành!” Khẩu khí của binh lính càng ngày càng kém.
Đang muốn xem kịch vui, trong đầu Tô Mặc Nhi đột nhiên nghĩ ra một kế.
Nàng chớp chớp mắt, trong nháy mắt nước mắt đã chảy xuống, bộ dạng điềm đạm đáng yêu, hô: “ Binh lính đại ca, cứu mạng!”
“ Xảy ra chuyện gì?” Lông mày binh lính đưa ngang một cái, mắt lạnh nhìn Tô Mặc Nhi.
Tô Mặc Nhi khóc lóc kể lể: “ Hắn, hắn, hắn…… Hắn trắng trợn cướp đoạt dân nữ!”
Mặt Phong Đạc trong nháy mắt đen xuống, oán hận nhìn tiểu nữ nhân trong lòng, hận không thể trực tiếp vứt nàng xuống.
Ở trong rừng vu oan hắn có bệnh hoa liễu, hiện tại nói hắn trắng trợn cướp đoạt dân nữ.
Hắn cắn răng nghiến lợi cúi xuống sát tai nàng nói: “ Tô Mặc Nhi, còn dám vu oan cho bản vương, bản vương sẽ ném ngươi vào rừng cho sói ăn!”
Nghe vậy, Tô Mặc Nhi lập tức thu lại nước mắt, nhìn hắn khẽ mỉm cười, vô cùng không có cốt khí thỏa hiệp.
Đối với lời nói của hắn, nàng không chút nào hoài nghi, người nam nhân này để ý ánh mắt thế nhân như vậy, nói không chừng thật sự ném nàng vào trong hang sói đi!
Binh lính không để ý tới ánh mắt mờ ám của bọn họ nơi này, có chút khinh bỉ nhìn Phong Đạc, khẩu khí liều lĩnh nói: “ Nha, không nhìn ra, tiểu tử ngươi còn có bản lãnh này. Người đến, đem tiểu tử này nhốt vào trong lao, nhìn xem hắn còn dám tái phạm hay không!”
Khóe môi Tô Mặc Nhi giật giật, hắn dám dùng những lời này nói với Phong Đạc, tuyệt đối là tìm đường chết.
Có điều, người binh lính này tính khí kém một chút, khẩu khí cũng không tốt, nhưng là còn một chút chính nghĩa, chỉ là quá dễ dàng tin lời nói của một bên.
Khóe môi của Phong Đạc kéo lên, không muốn phí nhiều lời với hắn, trực tiếp lấy ra ngọc bội chứng minh thân phận của hắn.
Binh lính nhìn qua, có chút ngạc nhiên: “ Nha! Ngươi lại còn dám giả mạo ngọc bội của Tam vương gia!”
“……”
Tô Mặc Nhi nhịn cười đến nội thương, nhìn sắc mặt Phong Đạc tái nhợt, tâm tình phút chốc rất thoải mái.
Phong Đạc yên lặng không nói gì, hung hăng trợn mắt với tiểu nữ nhân trong lòng một chút.
Tô Mặc Nhi nhìn hắn vẻ vô tội, Phong Đạc bực mình không có chỗ phát tiết……