Chỉ là, vừa ra đại điện, thì thấy Linh Hàm đi lên từ phía đối diện đón chào.
Sắc mặt Linh Hàm vô cùng khó coi ngăn cản lại trước mắt Phong Đạc.
Phong Đạc nhàn nhạt ngước mắt nhìn nàng một cái, trực tiếp lướt qua nàng, đi về phía cửa cung.
Linh Hàm tức giận đến cực điểm, tức giận nói với bóng lưng của hắn, “Phong Đạc! Đứng lại!”
Phong Đạc mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn không thấy nàng.
Linh Hàm lại đột nhiên lách mình, xuất hiện mạnh ở trước người Phong Đạc.
Bước chân Phong Đạc ngừng lại, thiếu chút nữa đã đụng vào nàng.
Hắn nhíu lại mi, lui về phía sau mấy bước, lạnh lùng hỏi, “Chuyện gì?”
“Ngươi không có một chút tôn kính nào với bổn tiên tử sao?” Linh Hàm mở to đôi mắt hạnh trong veo như nước, nhìn thẳng về phía dung nhan tuấn tú của
Phong Đạc.
Đáy mắt Phong Đạc chợt hiện lên vài phần chán
ghét, nhưng lại được hắn che giấu rất tốt, “Ngươi làm chuyện gì đáng giá để bản vương có thể tôn kính ngươi?”
“Ngươi...” Sắc mặt Linh Hàm lúc trắng lúc xanh, hiển nhiên là bị tức không nhẹ.
“Nếu như ngươi thực là thanh nhàn không có việc gì, thì cứ đi cầu phúc cho
các dân chúng, như vậy phụ hoàng còn có thể tin phục ngươi hơn. Chứ
không cần phải lãng phí thời gian với bản vương!” Phong Đạc lạnh lùng
cười một tiếng, lập tức rời khỏi.
“Ngươi mới lên triều đình, đến cùng là có dụng ý gì?” Linh Hàm vội vàng ngăn cản hắn, thốt lên,
”Ngươi không biết hoàng đế dự định sau bảy ngày sẽ cho chúng ta...”
Lời còn chưa dứt, nàng liền hậu tri hậu giác mà dừng lại, vẻ mặt hơi ngượng ngạo.
“A? Chuyện khi nào vậy?” Phong Đạc nguy hiểm nheo lại đôi mắt, quanh thân, khí thế vương giả hiển lên rõ.
Hắn có thể đoán được, chuyện nàng nói là chuyện gì!
Linh Hàm cảm thấy chấn động, không tự giác lui hai bước, ánh mắt lóe lên
nói, “Ngay tại ngày hôm qua... Từ tam vương phủ, sau khi trở về...”
“A, rất tốt!”
Mà lúc này, bước chân Tiết Bình tập tễnh chạy về phía bọn họ
Linh Hàm cho là hoàng đế tìm mình có chuyện, mới vừa muốn đi lên hỏi thăm.
Tiết Bình lại trực tiếp né qua nàng, đi tới trước mặt Phong Đạc, thở hồng
hộc nói, “May mắn là lão nô đến kịp lúc, Tam vương gia còn chưa có xuất
cung. Tam vương gia, hoàng thượng có chỉ, tuyên ngài đi Đức chính điện
bàn bạc.”
Ánh mắt Phong Đạc trầm xuống, chưa phát giác thì khóe môi thoáng cong lên nụ cười trào phúng, “Dẫn đường đi.”
“Muốn nói chuyện gì?” Linh Hàm đột nhiên đặt câu hỏi.
Tiết Bình đang chạy thì ngừng lại, nghe thấy câu hỏi, mới quay đầu nhìn về
phía Linh Hàm, thi lễ một cái, “Nô tài tham kiến tiên tử. Hoàng thượng
chỉ sai lão nô đến thỉnh Tam vương gia, cũng không nói rõ chuyện gì.”
“Đã như vậy, vậy thì bổn tiên tử sẽ đi theo xem một chút là được rồi.” Linh Hàm nói, rồi đi theo sát cạnh Phong Đạc.
“Này...” Tiết Bình rất do dự, cảm thấy kêu khổ thấu trời.
Làm sao mà mỗi lần làm chuyện phí sức không được cám ơn như vậy, đều muốn hắn tự đi?
“Yên tâm, bổn tiên tử sẽ tự mình nói với Hoàng thượng, ngươi không cần khó xử.”
Đuôi mắt Phong Đạc khẽ nhếch lên ý cười khinh miệt, dùng thanh âm chỉ vẻn
vẹn hai người bọn họ có thể nghe được, nói với Linh Hàm, “Chẳng lẽ, các
vị tiên tử trong thiên cung, đều như ngươi... Không hiểu thận trọng là
gì sao?”
“Phong Đạc!” Linh Hàm lúc này liền thay đổi sắc mặt, ngực phập phòng kịch liệt, lại không có chỗ để phát tiết tức giận.
Phong Đạc nhìn cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái, đi về phía Đức chính điện mà đi.
Tiết Bình đi nhanh vài bước, theo phía sau hắn.
Linh Hàm không cam lòng trừng Phong Đạc một cái, bực mình theo Phong Đạc đi Đức chính điện.
Trong Đức chính điện, ngoại trừ người trên địa vị cao thượng là hoàng đế kia, thì không có một bóng người.
Hoàng đế nhìn thấy Linh Hàm đi chung với Phong Đạc, sắc mặt càng thay đổi.
Lập tức, ôn hòa cười nói, “Có thể nhìn thấy hai người hòa thuận như thế, lòng trẫm rất an ủi.”
“Chớ không phải là phụ hoàng nhìn lầm rồi, thứ bên cạnh bản vương, cũng không phải là người!” Phong Đạc mở miệng chế giễu.