“Đi với bản vương.” Phong Đạc trực tiếp cúi người ôm lấy Tô Mặc Nhi.
Tô Mặc Nhi khẽ hô lên một tiếng, lại vô tình thấy được ôn nhu tràn đầy
trong mắt hắn, trong nháy mắt lòng nàng an định lại, ngoan ngoãn dựa vào trong lòng hắn.
“Phong Đạc! Ngươi dám chống lại ý chỉ của
trẫm sao!” Hoàng đế giận không kiềm được, mà đưa ngón tay chỉ vào Phong
Đạc, tức đến nỗi toàn thân phát run.
Phong Đạc đang bước
chân đến cửa sân thì dừng lại, lạnh nhạt nói, “Bản vương chỉ hy vọng phụ hoàng hiểu rõ là, rốt cuộc chiến sự nơi biên quan quan trọng hơn, hay
là chuyện bản vương đón tiên tử làm dâu quan trọng hơn!”
“Ngươi...”
“Sắp xuất chinh rồi, phụ hoàng vẫn nên không ngăn trở bản vương mới thỏa
đáng!” Phong Đạc nói xong, đầu cũng chưa quay lại rời khỏi sân nhỏ.
Ngoài cửa phủ, mọi người vây quanh tấp nập xung quanh.
Thây đội ngũ khua chiêng gõ trống, rất là náo nhiệt, chỉ là đợi một hồi lâu
cũng không thấy Tam vương gia bước ra nghênh đón tiên tử nhập phủ.
Đám người dần dần xôn xao lên, thậm chí còn có một ít người không chịu nổi mà nói lời mỉa mai truyền vào trong kiệu.
Linh Hàm đang ngồi ở trong kiệu, trong lòng bực bội không thôi, nhưng lại
không tiện phát tác, cho nên nàng chỉ có thể nắm chặt khăn tay đến sít
sao.
Qua hồi rất lâu, mới nghe được từng hồi tiếng động ồn ào lớn, giống như là có người từ trong vương phủ đi ra.
Đoàn người ồn ào này không chỉ không an tĩnh lại, trái lại còn nhốn nháo xô
đẩy tạo nên một hồi tiếng động lớn, thỉnh thoảng còn xen lẫn vài tiếng
quát lớn của thị vệ.
Phong Đạc đương nhiên biết rõ lý do mà
đám người này hỗn loạn, đều là bởi vì hắn và Tô Mặc Nhi cùng xuất hiện,
nhưng lại mắt điếc tai ngơ như cũ.
Ôm Tô Mặc Nhi phóng khoáng bước ra cửa phủ.
“Vương gia! Vương gia! Ngài không thể đi mà! Nếu ngài đi rồi, vậy bệ hạ để
tiên tử ở chỗ nào chứ?” Tiết công công thở hổn hển chạy đến sau lưng
Phong Đạc, vẻ mặt vô cùng đau đớn nói.
Phong Đạc mắt lạnh nhìn hắn, “Chuyện này có liên quan gì đến bản vương?”
Sớm ngày hôm đó sau khi hắn rời khỏi hoàng cung, thì đã biết được hoàng đế
sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như thế, không nghĩ tới ba ngày trước hắn
lại còn xuống đạo thánh chỉ tứ hôn kia.
Vốn hắn cho là sau
khi hắn sai người đuổi Tiết công công ra ngoài, thì hoàng đế sẽ biết thu liễm một chút, nhưng hôm nay, lại thật sự huyên náo to lớn như thế.
Nhưng mà, chuyện này cũng chỉ có thể nói là bọn họ tự rước lấy nhục!
“Chủ tử, ngựa đã chuẩn bị xong.” Niếp Nghị một thân hắc y, đứng bên cạnh nói bẩm báo với Phong Đạc.
Phong Đạc vừa định gật đầu, lại nghe thấy Tiết công công cả kinh kêu lên,
”Niếp thị vệ, này này này... Hôm nay là ngày đại hỉ, ngươi, ngươi làm
sao có thể vận một thân hắc y xuất hiện ở nơi này được?”
Niếp Nghị mặt không chút thay đổi liếc hắn một cái, Tiết công công bị doạ
lui về phía sau hai bước, thân thể run rẩy không dám nói nhiều lời nữa.
Phong Đạc hừ lạnh một tiếng, “Đi.”
“Vâng.”
Phong Đạc đặt Tô Mặc Nhi lên lưng ngựa, rồi nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên.
Nhưng vào lúc này, trước cửa kiệu hoa, màn kiệu bị người kéo mạnh xuống.
Gương mặt được trang điểm đậm của Linh Hàm, trong nháy mắt hiện ra trước mặt mọi người.
Đám người lại lập tức ồn ào một hồi.
Linh Hàm tức giận cầm khăn ở trong tay ném xuống đất, ánh mắt oán hận nhìn
chằm chằm một đôi nam nữ trên lưng ngựa, uy hiếp nói, “Phong Đạc! Ngươi
dám đi!”
Phong Đạc vốn không hề để ý đến nàng, kéo cương ngựa, rời khỏi.
Linh Hàm ngoan độc, chắp tay trước ngực, im lặng niệm vài câu thần chú.
Mà lúc này dưới thân Phong Đạc con ngựa lại gào lên một tiếng thê lương, liền ầm ầm ngã xuống đất!
Sắc mặt Phong Đạc thay đổi, kéo eo thon của Tô Mặc Nhi sang rồi liền bay lên trời, vững vàng rơi xuống trên đất.
Linh Hàm thấy vậy, hai tay như múa trong không trung, như đang kết thành một cái ấn khế.
Bỗng nhiên, thiên địa biến sắc, cuồng phong nổi lên, cát bay đá lăn. Mọi
người đang xem náo nhiệt bị gió thổi mà đứng không vững, rối rít nằm sấp trên mặt đất, lòng người bàng hoàng!
Tô Mặc Nhi chỉ cảm thấy có một luồng lực lượng khổng lồ, mà nàng không thể kháng cự muốn tách nàng ra khỏi Phong Đạc...