“Không phải vậy đâu?” Thiên Chi không biết làm sao hỏi một câu.
Tô Mặc Nhi lý sự, “Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi không biết sao!”
Thiên Chi hồ đồ gật đầu, qua một hồi lâu mới hiểu được ý tứ của Tô Mặc Nhi.
Ở Hồ Tộc bọn hắn chưa bao giờ nói chuyện thụ thụ bất thân, chỉ cần là người có tình thì sẽ dùng thực lực đến cướp.
Chỉ có điều, ở dưới ánh mắt nguy hiểm của Tô Mặc Nhi, hắn vẫn là ngoan ngoãn biến thân thành hồ ly.
Như vậy, đại khái sẽ không xảy ra vấn đề gì……chứ!
Tô Mặc Nhi, “……”
Thái dương Tô Mặc Nhi mơ hồ có vẻ kích động, nhưng nhìn đến đôi mắt mở to vô tội long lanh nước nhìn nàng của hắn, tâm nàng lại mềm xuống.
Hàng này có bộ dáng như vậy, thật sự khiến người ta không chống đỡ được, chẳng trách nói hồ ky mê người, huống hồ, con hồ ly này lại là công!
Tô Mặc Nhi nhấc chân đi vào lều, thổi tắt nến, nằm xuống.
Thiên Chi theo sát phía sau nàng cùng tiến vào lều, thấy nàng nằm xuống, cũng tìm một địa phương cuộn mình lại, ngủ thiếp đi.
Một đêm vô sự, chí ít đối với Tô Mặc Nhi là như vậy, nàng an ổn ngủ thẳng tới ngày hôm sau.
Mở to đôi mắt mông lung tìm kiếm tiểu hồ ly, lại phát hiện nó đã không còn ở trong lều nữa rồi.
Tô Mặc Nhi chậm rãi xoay người bước ra khỏi lề, hình ảnh trước mắt khiến nàng ngẩn người.
Quanh lều, nằm vài con lang đã chết.
Thiên Chi đang cách lều không xa, đang thổi lửa nhìn có chút ngốc.
Nhìn tư thế, dự định là nướng vài con dã vật đến ăn.
Ánh mắt Tô Mặc Nhi nhịn không được rơi vào trên thi thể của mấy con lang, đột nhiên có chút rùng mình.
Thiên Chi con hồ ly đáng chết này, không phải là muốn đem những con lang này đến ăn chứ?
Nghĩ đến chỗ này, sắc mặt nàng nhất thời xanh trắng một mảnh, cố nén cảm giác muốn nôn, đi tới bên cạnh Thiên Chi ngồi xuống.
Ngữ khí quỷ dị nói, “Ngươi đang ở đây làm gì?”
Thiên Chi đưa tay lau mồ hôi một cái, đôi mắt óng ánh, tranh công nói, “Chủ nhân, ngươi xem ta đem đồ ăn về này!”
Tô Mặc Nhi yên lặng nhìn hướng mấy xác chết, cả người đều cảm thấy không tốt.
Thiên Chi đang muốn tiếp tục khoe khoang, lại phát hiện Tô Mặc Nhi…….Ạch, không bình thường……
Hắn theo ánh mắt Tô Mặc Nhi nhìn tới, đột nhiên nuốt một ngụm nước bọt, lại nghĩ tới những lời hắn vừa nói, một giọt mồ hôi nhỏ lăn trên trán, giải thích, “Chủ nhân, không phải như ngươi nghĩ……”
“……” Tô Mặc Nhi không nhìn được nữa chạy đến một bên nôn thốc nôn tháo.
Thiên Chi hoàn toàn không ngờ tới Tô Mặc Nhi sẽ phản ứng lớn như vậy, trong nháy mắt hoảng hồn, “Chủ nhân, ngươi thế nào rồi?”
“A……Nôn……” Tô Mặc Nhi vô lực khoát tay áo, nôn hết những đồ trong bụng xong mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
“Chủ nhân.” Thiên Chi lo lắng đưa nước tới.
Tô Mặc Nhi súc miệng, mặc cho Thiên Chi dìu về lều trại.
Nàng mấy ngày nay dạ dày vẫn không thoải mái, bây giờ lại chịu kích thích như vậy, cuối cùng đem đồ ăn trong dạ dày mấy ngày nay đều nôn hết ra.
“Chủ nhân, những con lang kia là tối hôm qua muốn đánh lén chúng ta, bị ta giết chết.” Thiên Chi cẩn thận giải thích.
Tô Mặc Nhi gật gù, chốc lát mới phản ứng được với chuyện Thiên Chi kể, cả kinh hỏi, “Đánh lén? Chẳng lẽ lại là người kia?”
“Chủ nhân nói là người kia ở khách điếm?” Thiên Chi không xác định hỏi.
Tô Mặc Nhi gật đầu.
Thiên Chi lại trực tiếp phủ nhận nói, “Không phải hắn làm, tuy rằng bên ngoài kia cũng có vài con lang tộc, nhưng công lực còn thấp, hẳn là vừa mới tu thành hình người không lâu. Người kia chắc sẽ không phái thủ hạ kém như vậy đến đối phó ngươi.”
Tô Mặc Nhi suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy Thiên Chi nói có đạo lý.
Sau đó, ánh mắt lại rơi trên người hắn, “Vậy ngươi nói đồ ăn là có chuyện gì xảy ra?”
“……Ta ở phụ cận hái chút rau dại, dự định luộc lên ăn.”
Tô Mặc Nhi, “……”