Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 162: Chương 162: chương 163 tìm kiếm không có kết quả (3)




Đến gian phòng, tiểu nhị liền lui xuống.

Tô Mặc Nhi trở tay đóng lại cửa phòng, gắn chốt cửa, mới lấy Thiên Chi từ trong tay áo ra.

Một con hồ ly nho nhỏ, lẳng lặng nằm ở trên lòng bàn tay của nàng, da lông màu tuyết trắng, trên đỉnh đuôi còn điểm xuyến thêm một chút màu đen, quả thực có thể làm mềm lòng người.

Từ nhỏ Tô Mặc Nhi đã không có sức chống cự với những vật nhỏ dễ thương, chỉ là hiện thời tình huống đặc thù, nàng mở miệng nhỏ giọng hỏi, “Có phát hiện ra cái gì dị thường không?”

“Không có, người ở nơi này đều là phàm nhân.” Tiểu hồ ly hé miệng, thật là đáng yêu.

“Vậy là tốt rồi.” Tô Mặc Nhi thở phào nhẹ nhõm, chợt cảm thấy nàng tựa hồ như có chút trông gà hoá cuốc rồi.

Chuyện lần trước kia, thật sự gây cho nàng kích thích quá lớn, đôi khi nàng chỉ hơi nhắm mắt lại, thì trước mắt không khống chế được mà xuất hiện cảnh tượng âm trầm cùng một đống bạch cốt kia.

Lão bản đưa lên chút thức ăn, Tô Mặc Nhi và Thiên Chi ăn một ít, rồi thổi tắt đèn, đi ngủ.

Tô Mặc Nhi một lòng nhớ đến Phong Đạc, còn Thiên Chi lại không ngừng nghĩ tới lợi và hại của yêu tộc cùng nhân tộc.

Hai người đều có tâm sự riêng, cho đến khi rất khuya mới ngủ say.

Ban đêm, quả nhiên không được an bình.

Thiên Chi ngủ không sâu, người nọ lén lút nhảy vào gian phòng, hắn đã nhạy cảm mở mắt ra, nhưng cũng chỉ yên lặng nằm sấp ở một bên, hô hấp đều đều, không làm cho người nọ nhìn ra được một tia sơ hở nào.

Mượn theo ánh trăng xanh rực rỡ, Thiên Chi thấy người nọ từ trong lòng lấy ra một cây hương, sau khi đốt lên lại đưa đến phía sau sát Tô Mặc Nhi.

Từ từ, hô hấp của Tô Mặc Nhi càng trở nên nặng nề, người nọ thấy hành động của mình thành công, lập tức lưu loát khiêng Tô Mặc Nhi lên.

Đang lúc xoay người rời khỏi, đèn trong phòng, trong nháy mắt được thắp sáng lên.

Người nọ hoảng hồn, vứt bỏ cửa mà chạy, thẳng xông về phía cửa sổ, muốn nhảy ra cửa sổ chạy trốn.

Thiên Chi hóa thành hình người, nhanh chóng chắn ở trước mặt hắn, hai người nhanh quấn lấy nhau mà đánh đấm.

Võ công của người nọ không cao, Thiên Chi không phí bao nhiêu khí lực, liền nhanh gọn gàng đoạt Tô Mặc Nhi từ trên tay hắn trở về.

Người nọ thấy tình thế không tốt, lập tức xông ra cửa phòng.

Thiên Chi lo lắng cho Tô Mặc Nhi, nên mặc hắn chạy trốn, không đuổi theo.

Lúc người kia vừa mới dùng mê hương với Tô Mặc Nhi, hắn lợi dụng bóng tối của đêm, lặng lẽ động tay động chân, làm cho Tô Mặc Nhi hôn mê, nhưng đó cũng chỉ là chướng nhãn pháp hắn tạo ra.

Hắn vốn nghĩ đến mục đích nhìn người nọ một hồi, nhưng sau khi cùng người nọ đánh nhau xong, hắn mới phát hiện, người kia cũng chỉ là người phàm.

Thiên Chi đặt Tô Mặc Nhi lên trên giường, lại hóa thành thân hồ, một lần nữa nằm ở bên cạnh nàng.

Lúc tia ánh mặt trời đầu tiên của buổi sáng sớm chiếu vào căn phòng, Tô Mặc Nhi mới tỉnh lại.

Mấy ngày nay, mỗi đêm trong mộng, lúc nào cũng không thể thiếu được một bóng ảnh anh tuấn kia.

Lúc nào hắn cũng ôn nhu cười nhìn nàng, nhưng lại không nói một lời.

Nàng muốn chạm vào hắn, nhưng chưa kịp chạm đến dung nhan hắn, trong nháy mắt ảo ảnh kia liền biến mất vô hình.

Tô Mặc Nhi vuốt ngực, nơi đó giống như là đang thiếu cái gì, mà trống rỗng.

...

Mấy ngày kế tiếp, Tô Mặc Nhi và Thiên Chi ở trong Mộ Lạc Thành này.

Thiên Chi cũng không nói với nàng chuyện đêm hôm đó xảy ra, Tô Mặc Nhi cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.

Mấy ngày nay nàng thường xuyên đi đến một nơi, chính là nơi phố xá được lau chùi trắng bóng kia.

Ngày này, nàng đang ngồi chơi ở trong quán trà bên đường, còn Thiên Chi thì chán muốn chết ngồi ở bên cạnh nàng.

Một người thương nhân vận y phục như bên quán trà đối diện trên con đường phía trước, lão bản quán trà này thân thiện lên tiếng chào với hắn, “Tần lão bản, gần đây làm ăn tốt nha.”

Người được gọi là Tần lão bản kia cười sảng lãng nói, “Đúng vậy, rượu ở trong tiệm ta đều được bán hết rồi, kẻ bất tài này lại đi mua thêm một ít hàng về.”

“Về sau quán trà nho nhỏ này của ta vẫn phải nhờ Tần lão bản trông nom nhiều hơn rồi.”

“Khách khí khách khí, Tần mỗ còn có việc, đi trước một bước, gặp lại.”

“Gặp lại.”



☆, chương 164 tìm kiếm không có kết quả (4 )

Editor: Tử Sắc Y

“Mọi người làm ăn đều thảm như vậy, làm sao mà vẫn có người mua rượu nhiều như vậy?” Tô Mặc Nhi suy nghĩ không thông.

Lão bản quán trà kia như tai mũi nhọn nghe được lời của nàng, mới giải thích nói, “Gần đây, không biết từ đâu có một vị công tử tới đây, cơ hồ như mỗi ngày đều đi đến quán rượu của Tần lão bản mua rượu, hơn nữa số lượng còn không nhỏ. Bằng không, làm sao mà Tần lão bản lại làm ăn tốt như vậy chứ.”

Đuôi lông mày Thiên Chi khẽ nhíu lại, “Rượu gì mà có danh tiếng lớn như vậy, có đáng giá để người mua sạch toàn bộ rượu trong quán sao? Chẳng lẽ rượu kia còn có thể hơn rượu 'Thiên Lý Phiêu Hương' chăng ?”

“Vị công tử này thật nói đúng, rượu Tần lão bản bán, chính là 'Thiên Lý Phiêu Hương' !”

Ánh mắt Thiên Chi sáng lên, lập tức hào hứng, quay đầu nói với Tô Mặc Nhi, “Chủ... Khụ, không bằng chúng ta cũng đi xem một chút đi.”

“Ngươi muốn uống rượu?” Tô Mặc Nhi nghi hoặc hỏi hắn.

“Tiểu gia không uống rượu, rượu này, ta định mua về để hiếu kính với lão nhân kia.” Thiên Chi có chút thần bí nói ra.

Tô Mặc Nhi suy nghĩ một chút mới hiểu được, lão nhân mà Thiên Chi nói đến là ai.

Đoán chừng là sư phụ của hắn.

Tô Mặc Nhi có chút do dự, nàng sợ chỉ vừa rời khỏi, sẽ bỏ qua, vạn nhất...

“Chủ nhân, ngươi đồng ý với ta , chỉ ở chỗ này trong năm ngày, ngày mai sẽ phải theo ta rời khỏi.” Thiên Chi đột nhiên nói.

Hắn biết rõ Tô Mặc Nhi đang chờ cái gì, hành động này cũng giống như ôm cây đợi thỏ, hoàn toàn là vô dụng.

Cho nên hắn và Tô Mặc Nhi hẹn định ngày, hôm nay cũng là ngày cuối cùng.

Ánh mắt Tô Mặc Nhi ảm đạm, nhìn nhìn lên sắc trời dần dần tối đi, rốt cục vẫn gật đầu nói, “Được.”

Thiên Chi hỏi thăm rõ ràng lão bản quán trà về vị trí quán rượu của Tần lão bản, rồi cùng Tô Mặc Nhi đi đến.

Trong bụng lão nhân kia đều là rượu, hơn nữa miệng lưỡi còn xảo quyệt vô cùng, chỉ uống một loại 'Thiên Lý Phiêu Hương' này.

Không chỉ một lát, bọn họ đã đi tới quán rượu theo chỉ dẫn của lão bản quán trà.

Trước quán rượu chỉ có vài người đứng lẻ tẻ chọn rượu.

Thiên Chi đi lên phía trước nói, “Lão bản, ta muốn một bình 'Thiên Lý Phiêu Hương' !”

'Thiên Lý Phiêu Hương' là rượu vô cùng quý báu, bình thường có khách đến mua rượu này,nhất định lão bản sẽ nhiệt tình chào đón.

Mà lần này, thần sắc của Tần lão bản lại lộ ra vẻ khó xử, “Công tử, hôm nay 'Thiên Lý Phiêu Hương' đều được người đặt trước hết rồi, người xem trong quán rượu của ta có nhiều rượu ngon tuyệt phẩm như vậy, không bằng ngài chọn lựa một loại rượu khác?”

“Đặt hết rồi? Tất cả rượu ở trong quán này, chẳng lẽ đều bị đặt hết sao?” Thiên Chi nhíu mi, sắc mặt hơi trầm xuống.

Tô Mặc Nhi không chú ý ở đây, dư quang ngoài khóe mắt quét về phía Thiên Chi, nàng thật sự có chút kinh ngạc.

Nàng chưa thấy qua dáng vẻ khi hắn tức giận, chẳng lẽ chỉ bởi vì một bầu rượu thôi sao?

Vài giọt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Tần lão bản, hắn cười làm lành nói, “Chính xác là như vậy. Công tử, ngài...”

“Hắn ra giá bao nhiêu? Vậy tiểu gia ra gấp đôi mua lại, như thế nào?”

“Này... Này...” Tần lão bản vốn nhanh miệng mà nay một câu nói cũng nói không nên lời.

“Thiên Chi, việc buôn bán luôn đặt lời nói thành chữ tín, nếu nơi này không có, vậy chúng ta đi đến nơi khác xem một chút đi.” Tô Mặc Nhi nói.

Khoé môi Thiên Chi thoáng cong lên nụ cười trào phúng, môi mỏng khẽ mở, thản nhiên nói, “Như vậy, đêm đó hắn lẻn vào trong phòng ngươi, có âm mưu muốn làm loạn với ngươi, đó cũng là chữ tín sao?”

Tần lão bản cảm thấy cả kinh, chỉ là rốt cuộc hắn đã gặp qua quá nhiều chuyện nên quen mặt, trong mắt chỉ chợt loé lên nỗi kinh hoàng, cũng không hề lộ ra nửa điểm sơ hở.

“Cái gì?” Tô Mặc Nhi kinh ngạc nhìn Thiên Chi.

Lẻn vào? Làm loạn? Khi nào xảy ra chuyện này?

Đang lúc bọn họ giằng co, một người nam tử có dáng người nhanh nhẹn bước chân vào trong tiệm, mới mở miệng đã hỏi, “Lão bản, ta muốn 'Thiên Lý Phiêu Hương' , ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”

Thân thể Tô Mặc Nhi run mạnh lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nay lại trắng bệch nhìn về phía người nọ, ngay phút bốn mắt nhìn nhau kia, trong nháy mắt nước mắt của nàng đã tràn như vỡ đê...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.