Tô Mặc Nhi nháy mắt ra hiệu với Thiên Chi, nói sang chuyện khác, “Thiên Chi, ngươi thế nào lại tới nơi đây?”
Thiên Chi sững sờ, lúc ý thức được mình dường như đã nói sai, đang muốn mở miệng trả lời, thì nam nhân tóc trắng kia lại trực tiếp hỏi, “Ngươi không nói cho hắn biết, thân phận của ngươi?”
“Ta...” Tô Mặc Nhi tự nhiên biết rõ ý tứ của hắn.
Nàng nhớ rõ, lúc trước Thiên Chi tìm đến nàng, chính là phụng mệnh sư phụ.
Nếu Thiên Chi cũng đã đến nơi này, vậy người nam nhân trước mắt này tám đến chín phần chắc chắn là sư phụ thường thường treo trên bờ môi của hắn rồi.
Hắn nói thân phận của nàng, chính là công chúa hồ giới, khiến cho nàng đến bây giờ vẫn không dám xác định.
Dù sao, nàng xuyên không đến đây, cũng không chân chính thuộc về thế giới này, hơn nữa ở trong đầu của nàng, cũng chưa bao giờ xuất hiện về ký ức của thân thế này.
Nam nhân tóc trắng kia hoàn toàn không để ý đến những điều này, ánh mắt của hắn nhìn thẳng chằm chằm vào Phong Đạc, hỏi, “Nếu như Tô Mặc Nhi không phải là người mà là yêu quái, ngươi, hoàn toàn nguyện ý theo nàng sao?”
Phong Đạc giật mình, một hồi lâu mới phản ứng được ẩn ý trong lời nói của hắn.
Tô Mặc Nhi hoàn toàn không ngờ đến người nam nhân kia sẽ nói trực tiếp như vậy, lúc này nàng nhìn xem Phong Đạc, cảm xúc thấp thỏm từ trước nay chưa từng có.
Phong Đạc giương lên khóe môi, mắt phượng kiên định nhìn về phía Tô Mặc Nhi, “Ta chỉ yêu một mình Tô Mặc Nhi, chỉ cần nàng là Tô Mặc Nhi, là người hay là yêu, đối với ta mà nói có điều gì khác biệt đâu?”
“Phong Đạc...” Tô Mặc Nhi cảm thấy lòng mình tràn đầy cảm động.
Trên khuôn mặt nam nhân tóc trắng mang theo một ít vui vẻ không rõ ràng, “Nhớ kỹ lời ngươi nói.”
“Đương nhiên.” Phong Đạc nói.
Nam nhân tóc trắng quay đầu nói với Thiên Chi, “Ngươi vội vã chạy về như vậy, thương thế đã dưỡng tốt rồi sao?”
“Ân.” Thiên Chi gật gật đầu, dáng vẻ như muốn nói nhưng lại thôi.
Nam nhân tóc trắng lập tức sáng tỏ, nhàn nhạt nói, “Xem ra lại có một ít chuyện phiền phức rồi, theo vi sư đi thôi.”
Mắt Thiên Chi nhìn Tô Mặc Nhi, gãi gãi đầu, có chút rối rắm nói, “Chủ nhân, ngươi nghỉ ngơi trước đi, sau này ta sẽ trở lại thăm ngươi.”
“Tốt.”
“Ngươi có thể không cần đến đây.” Phong Đạc lạnh nhạt nói, hắn chưa từng quên chuyện lúc trước Mặc Nhi che chở cho hắn.
Nếu không phải biết rõ bọn họ là chủ tớ, thì hắn sớm đã không cho phép nam nhân khác ở lại bên cạnh Mặc Nhi.
“Hừ, đây là địa bàn của tiểu gia, tiểu gia muốn đến, thì không có người nào có thể ngăn được!” Vẻ mặt Thiên Chi cao ngạo phản bác.
Tô Mặc Nhi chợt cảm thấy đau đầu, hai người kia, có thể không ngây thơ như vậy được hay không...
Thiên Chi đi theo sư phụ của hắn đến một phòng trúc u tĩnh.
Vào phòng, hắn cũng không khách khí, trực tiếp tìm cái ghế ngồi xuống.
“Đã xảy ra chuyện gì, mà lại gấp gáp như vậy?” Nam nhân tóc trắng ưu nhã ngồi vào một bên, mới hỏi.
“Mấy ngày này có phải ngươi thường xuyên cho tiểu tử kia đi đến Mộ Lạc Thành mua rượu hay không?” Thiên Chi hỏi thẳng.
Nam nhân tóc trắng tựa hồ như không có chút ngoài ý muốn nào, chỉ
nhẹ nhàng trả lời, “Ân.”
“Rượu kia đâu?” Thiên Chi vội hỏi.
Nam nhân nâng nâng mí mắt, “Như thế nào, ngươi phát hiện rượu kia có vấn đề sao?”
“Nói như vậy, ngươi đã sớm biết rồi?” Khoé môi Thiên Chi thoáng kéo lên, quái dị nhìn xem hắn.
Nam nhân tóc trắng chẳng nói đúng sai, chỉ nói, “Nói một chút chuyện ngươi phát hiện ra đi.”
Thiên Chi có chút buồn bực, nhưng vẫn tỉ mỉ nói, “Ta và chủ nhân ở Mộ Lạc Thành nghỉ chân vào buổi chiều đầu tiên, thì phát hiện có người vụng trộm lẻn vào phòng. Về sau chúng ta đi đến quán rượu, ta lại phát hiện lão bản quán rượu chính là người lúc đêm khuya lẻn vào phòng của chủ nhân, ta muốn dùng sức mạnh để ép hỏi hắn, kết quả là hắn bị người ra tay nguyền rủa, chết tan thành mây khói, cho nên ta mới lo lắng trong cốc xảy ra chuyện, liền vội vã chạy về.”
“A? Cho nên ngươi mới hoài nghi rượu kia có vấn đề sao?”
“Phải, ta nhìn thấy tiểu tử kia dùng lệnh bài lực hỗn độn mang theo chủ nhân rời đi. Mà trên thế gian này, ngoại trừ Minh U Cốc, còn có chỗ nào có thể mượn lực hỗn độn lực để đi vào chứ?” Thiên Chi chậm rãi nói ra.
…
☆, chương 170 chỉ còn ba ngày (3)
Editor: Tử Sắc Y
“Xem ra gần đây ngươi cũng tiến bộ không ít, coi như cũng không phụ lòng ngàn tuổi ngươi sống này.” Nam nhân hơi thở dài nói.
“...” Thiên Chi nhất thời im lặng.
Nam nhân tóc trắng trầm ngâm một hồi lâu, hỏi, “Chuyện Mặc Nhi trúng độc ngươi cũng đã biết?”
“Trúng độc?” Thiên Chi kinh ngạc nhìn hắn, hoàn toàn không thể tin được, “Chủ nhân trúng độc? Khi nào chứ?”
“Đoán chừng vào mấy ngày trước.”
Lông mày Thiên Chi nhảy dựng lên, đột nhiên trong lòng dâng lên vài phần dự cảm xấu, “Mấy ngày nay chủ nhân luôn ở cùng với ta, nếu nói khi nào có thể trúng độc, cũng chỉ có... Một lần mê hương kia...”
Những ngày qua hắn luôn đi theo bên cạnh Tô Mặc Nhi, nếu như thật sự có người muốn hạ độc hại nàng, không thể nào mà hắn một chút gì cũng không phát hiện ra.
Ngoại trừ một đêm kia, có người lẻn vào quán trọ dùng mê hương với nàng, tuy lúc ấy hắn dùng pháp thuật khiến cho Tô Mặc Nhi mê mang đi, vừa suy nghĩ ẩn ý của hành động này.
Nhưng những chuyện xảy ra vào hôm nay, không thể không khiến hắn hoài nghi, mê hương kia chắc chắn có chứa đựng huyền cơ!
Người núp phía sau màn kia, chỉ sợ là đã sớm tính kế hết bọn họ...
Nam nhân tóc trắng kia cũng đoán được vài phần, bây giờ hắn còn không thể tìm ra cách chữa trị cho Tô Mặc Nhi, chỉ có thể xác định chính là, độc trên người nàng, không phải là vật phàm trần có thể có...
“Chủ nhân nàng... Trúng độc gì?” Thiên Chi có chút lo lắng hỏi.
“Dược Bạch Dạ Mạn Đà (đêm trắng xinh đẹp).” Vẻ mặt nam nhân ngưng trọng lại.
“Cái gì?” Thiên Chi “nhảy dựng” đứng lên từ trên ghế, không dám tin trừng to mắt, “Tại sao có thể như vậy?”
Loại độc này chỉ có ở thiên giới mới có, chủ tử nàng làm sao lại có thể trúng loại độc này chứ?
“Làm sao mà ngươi lại đi chung với Mặc Nhi đến quán rượu?” Nam nhân nhớ tới một vấn đề mấu chốt.
Mặc dù hắn sớm dự đoán là Mặc Nhi và Phong Đạc sẽ gặp nhau ở quán rượu, nhưng theo thời gian lại hoàn toàn không đúng.
Thời gian bọn họ gặp nhau so với cả dự đoán sớm ba ngày!
Thiên Chi nhíu lại mi suy nghĩ hồi lâu, “Ta và chủ tử ở một quán trà ven đường ngồi, nghe thấy lão bản quán trà và Tần lão bản quán rượu nói về 'Thiên Lý Phiêu Hương', ta muốn trở về tới thăm ngươi, cho nên mới kéo chủ tử đi đến quán rượu, nhưng không nghĩ rằng vậy mà thật sự đụng phải tiểu tử kia.”
Nam nhân tóc trắng nghe vậy, sắc mặt có chút trầm xuống, chậm rãi nói, “Xem ra, người mà người nọ muốn nhằm vào cũng không phải là Mặc Nhi, mà chính là Phong Đạc!”
“Hắn?” Người trúng độc rõ ràng là chủ nhân, tại sao lại nói người nọ nhằm vào Phong Đạc chứ?
“Người nọ nắm chắc thời gian vô cùng chuẩn, đầu tiên là dụ Phong Đạc đi mua rượu, rồi tiếp đó hạ độc Mặc Nhi, sau này lại thuận lý thành chương dẫn các ngươi tới quán rượu, chính là vì vào một giây Tô Mặc Nhi nhìn thấy Phong Đạc kia, lại bị độc phát mà bỏ mình ngay trước mặt Phong Đạc!”
“Gặp lại tức là vĩnh biệt, người nọ dụng tâm, thật đúng là hiểm ác!” Trong con mắt nam nhân lóe qua một tia tàn khốc.
“... Khoảng cách độc phát, chỉ còn mấy ngày?” Thần sắc Thiên Chi ảm đạm hỏi.
“Ba ngày.” Nói đến đây, giọng nói của nam nhân bình tĩnh lại, không mang theo một tia cảm xúc.
“...” Thiên Chi sững sờ tiêu hóa tin tức này.
Chỉ còn ba ngày thôi?
“Sư phụ, ngươi nhất định có cách cứu chủ nhân có đúng hay không?”
“Khó nha.” Nam nhân ngầm thở dài.
Mặc dù biết số mệnh của nàng tất phải có một đạo kiếp nạn, nhưng kết quả cuối cùng, hắn làm sao cũng không biết trước được. Điều này cũng khiến cho hắn lo lắng.
“Chỉ tiếc nội đan của nàng đã bị phá vỡ vào ngàn năm trước rồi, nếu không phải vậy...”
“Chỉ là nội đan mà thôi, trên đời này, chỉ sợ là không có người nào có nội đan thích hợp hơn so với ta.” Ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến một thanh âm của nữ tử.
Sắc mặt nam nhân tóc trắng thay đổi không ngừng, nhìn xem người nọ từ từ đi vào gian phòng, bất đắc dĩ nói, “Sư muội, ngươi đã nghe thấy được.”
“Ân.”