Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 170: Chương 170: chương 172: Chỉ còn ba ngày (5)




“Phong Đạc,ngươi đi vào bên trong như thế nào vậy? Mới vừa nãy người nam nhân kia là ai?” Tô Mặc Nhi hiếu kỳ hỏi.

Nơi này hiển nhiên không phải là chỗ hắn rơi xuống trước đây.

Nàng mặc dù không có ký ức, thế nhưng đáy vực nàng cùng Thiên Chi đã đi qua, phía dưới rõ ràng là một cánh rừng, cũng không có sơn cốc nào.

Vui vẻ trên mặt Phong Đạc cứng đờ, giống như là nhớ ra chuyện gì đó không tốt, hồi tưởng nói, “Thời điểm lúc trước khi xuất quân, phụ hoàng phái Phong Mục đi trước một bước, mang theo quân đội đi tới biên thành, Phong Kỳ phát hiện Phong Mục gần nhất luôn đi ra khỏi thành vào ban đêm, hành tung khả nghi, nhưng lại không thể nào kiểm chứng.”

“Ta nghe Niếp Nghị nói, Phong Mục tư thông với địch...” Tô Mặc Nhi nói.

“Uh, xác thực như thế. Chẳng qua là sau khi bản vương tra xét ra,cũng là lúc đến trận đánh cuối cùng. Vốn định sau khi đánh lui đám bại tướng kia, hồi triều vạch trần Phong Mục, để cho phụ hoàng xem nhi tử tốt hắn bồi dưỡng, nhưng không ngờ, bị hắn ám toán, trọng thương rơi xuống vực.”

Phong Đạc nói xong, mắt lộ ra vài phần hận ý, “Chờ ta tỉnh lại lần nữa, đã gặp được tiền bối. Trong mũi tên Phong Mục bắn tới có kịch độc, tiền bối hao phí công lực của hắn, giúp ta giải độc.”

“Hắn đến cùng là ai?” Tô Mặc Nhi vẫn cảm thấy hắn chính là sư phụ, thanh âm, tướng mạo đều giống nhau như đúc.

Nhưng hắn vừa mới lại không có thừa nhận, chẳng lẽ là cố kỵ cái gì?

Phong Đạc cũng có chút bất đắc dĩ, “Bản vương chỉ biết hắn là chủ nhân của u cốc này, còn lại, ngay cả tên của hắn ta cũng đều hoàn toàn không biết gì cả.”

“Vậy sao ngươi lại đi Mộ Lạc Thành?” Tô Mặc Nhi không hiểu nhất chính là cái này.

Nàng nghĩ, bóng dáng lúc trước nàng nhìn thấy trên đường, quả nhiên chính là Phong Đạc.

“Sau này bản vương muốn đi, tiền bối sẽ đồng ý.” Phong Đạc trên mặt hiện lên chút ít vui vẻ, “Lúc trước sau khi thương thế lành bản vuongx đã định rời đi, nhưng là tiền bối lại không cho phép. Sau đó tiền bối nói muốn uống rượu, để cho bản vương đi mua, còn điểm danh nhất định phải Mộ Lạc Thành 'Thiên Lý Phiêu Hương', bản vương lúc này mới đi nơi này.”

“Thì ra là như vậy.”

Khó trách, trên đời nào có chuyện trùng hợp như thế?

Thiên Chi đã từng nói, sư phụ của hắn am hiểu nhất là xem quẻ, sợ là hắn đã sớm xem quẻ ra, nàng sẽ xuất hiện ở Mộ Lạc thành, cho nên đã để cho Phong Đạc cũng đi nơi này.

Vốn là thành cũng không lớn, cơ hội gặp nhau tự nhiên sẽ có.

“Vậy chúng ta phải cảm tạ tiền bối thật tốt.” Tô Mặc Nhi nói.

“Đương nhiên. Chờ ngươi giải được độc, chúng ta sẽ đi tìm Ngưng Bích Lưu Quang để cho hai mảnh hợp lại, giúp ngươi trở về chỗ của ngươi.” Phong Đạc ôn nhu nói.

Tô Mặc Nhi đáy lòng tràn qua vài phần cảm động, hắn thế nhưng còn nhớ chuyện này.

Nhưng nếu là người nọ thật sự là sư phụ, nàng sẽ không cần trở về.

Nàng nghĩ trở về hiện đại cũng là bởi vì không yên lòng sư phụ, dù sao sư phụ tân tân khổ khổ đem nàng nuôi lớn, nàng không thể không báo đáp ân tình.

Nhưng nếu là sư phụ cũng ở nơi đây, như vậy nàng càng muốn ở chỗ này tìm một chỗ yên tĩnh, cùng Phong Đạc yên lặng sống cả đời.

Một ngày sau đó, Tô Mặc Nhi rốt cuộc tìm được cơ hội, cùng nam nhân tóc trắng kia một chỗ.

Phong Đạc lại bị hắn đuổi đi ra bên ngoài mua rượu, Thiên Chi cũng không biết chạy đi nơi nào.

Trong cốc, chỉ còn lại nàng cùng người nam nhân kia, còn có một nữ tử xinh đẹp từng gặp qua một lần.

Chỉ là nàng kia ru rú trong nhà, trong ngày thường cơ bản sẽ không lộ diện, Tô Mặc Nhi chưa bao giờ cùng nàng nói chuyện qua.

Phong Đạc vốn là cũng không tình nguyện rời đi Tô Mặc Nhi, cách biệt lâu như vậy, hắn hiện tại hận không thể mỗi thời mỗi khắc đều ở lại bên người nàng.

Nhưng nam nhân tóc trắng lại nói, đã đã tìm được phương pháp chữa trị cho Mặc Nhi, nhưng nhất định phải có rượu hắn mới nói cho hắn biết.

Phong Đạc không còn cách nào khác, đành phải lại đi mua chút ít rượu đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.