Hoàng đế kinh ngạc nhìn qua, cách nửa thước phía Tiết Bình Thân, chính là tiểu Thanh tử đang cầm trong tay một thanh kiếm nhiễm máu, trên mặt hắn là nét xơ xác tiêu điều trước đây chưa từng thấy.
“Tiểu Thanh tử?”
“Hoàng thượng, mau đi cùng nô tài!” Tiểu Thanh tử mang long bào tới cho hoàng đế, hầu hạ hắn mặc, vội vàng thúc giục.
Sắc mặt hoàng đế có chút không tốt, cau mày nhìn động tác nhuần nhuyễn như mây bay nước chảy của hắn, “Ngươi là ai?”
Tiểu Thanh Tử cả kinh, lập tức cung kính quỳ gối xuống trước mặt hoàng đế,“Bẩm báo hoàng thượng, Tam vương gia lệnh cho nô tài bảo hộ ngài thật tốt!”
“Phong Đạc? Hắn không phải là đã ngã xuống núi bỏ mình rồi sao?” Hoàng đế nói rõ ràng.
.
Tiểu Thanh Tử sửng sốt trong mắt chợt hiện lên một tia khinh bỉ, lúc này mới nhớ là chuyện Phong Đạc quay về đế đô, bây giờ hoàng đế vẫn còn chưa biết.
Liền thuận miệng trả lời,“ Tam vương gia lúc còn sống đã dặn dò với nô tài bảo vệ tốt hoàng thượng.”
Trong mắt hoàng đế hiện lên vài phần tàn nhẫn, “Là bảo hộ hay là giám thị.”
Tiểu Thanh Tử khiếp sợ nhìn hoàng đế, hoàn toàn không dự đoán được là dưới tình huống như vậy mà còn có thể để ý đến mấy chuyện như vậy, “Đương nhiên là bảo hộ.”
“Hừ.”Hoàng đế lướt qua hắn đi ra ngoài, “Trẫm sẽ không rời khỏi đây.”
“Hoàng thượng, nhị vương gia lên kế hoạch lâu như vậy, chỉ sợ là căn bản sẽ không kịp cùng ngài nhớ đến tình phụ tử, ngài vẫn nên mau chóng đi với nô tài thôi!”Tiểu Thanh Tử khuyên nhủ.
Hoàng đế mắt điếc tai ngơ, thanh âm vững vàng nói, “Ngày đó lời nói của các ngươi cũng chỉ là lời của một bên! Trẫm nhất định phải tận mắt chứng kiến! Người ở phía ngoài, nhất định không phải là Phong Mục!”
Tiểu Thanh tử nhìn bóng lưng của hắn, cố nhịn không nổi cáu, nếu không phải Phong Đạc đã ra lệnh cho hắn ở đây, thì hắn còn lâu mới ở đây!
Tình huống đã như thế này rồi, hắn (hoàng thượng) thế nhưng lại còn chưa tin Tam vương gia, còn nghĩ tất cả đều là do âm mưu của Tam vương gia.
Dạng phụ thân như thế này, có thể làm gì được!
Tiểu Thanh tử yên lặng không nói, nhưng vẫn đi theo ở phía sau hoàng đế, cùng hắn đi ra ngoài.
Hoàng đế quay lại phía sau lạnh lùng nhìn hắn, ra lệnh, “Cút đi! Trẫm không muốn nhìn thấy ngươi!”
“Hoàng thượng! Nhưng bên ngoài rất nguy hiểm, hãy để cho nô tài đi theo ngài!”
“Trẫm không cần nghịch tử kia nhúng tay vào chuyện của trẫm! Thừa dịp trẫm bây giờ chưa muốn lấy mạng của ngươi, cút đi!”
“. . . . . . . . .”
Vô luận hoàng đế có nói cái gì đi nữa, Tiểu Thanh tử từ đầu đến cuối vẫn đi theo bên cạnh hắn, Phong Đạc đã ra lệnh cho dù chết nhất định phải bảo vệ tốt hoàng thượng, nếu không, hắn đã sớm trở về Ảnh môn!
Hoàng đế đi một đường từ tẩm cung, đi ra đại điện, không có bất cứ vật gì cứ giống như đã bị cướp sạch một phen.
Cung nữ thái giám đứng chung thành một đám, lui ở phía trong góc cung điện âm u, lạnh run người, bất kể có nhìn thấy chuyện xảy ra hay không, đều không dám bước ra một bước.
Mà cung nữ thái giám nào phản kháng, hay là ai có mưu tính chạy trốn, đều bị chết dưới kiếm một cách tàn nhẫn.
Thậm chí hắn còn thấy, vài hoàng tử nhỏ tuổi, cũng ngã xuống vũng máu giống như vậy.
Mặc kệ lần này hoàng tử nào bức vua thoái vị, nhưng làm đến mức như vậy, là cực kì tàn ác, ngay cả trẻ nhỏ cũng không buông tha cho, bọn họ. . . . . . Nhưng có chung một huyết thống đó!
Hoàng đế đi tới Sùng Quang điện, mới nhìn thấy người đã bức vua thoái vị.
Hắn mặc một thân khôi giáp rắn chắc, giống như ngày ấy rời khỏi triều đình, hăng hái đi về phía biên thành.
Rất xa, mượn từ ánh lửa, hoàng đế nghe được hắn phẫn nộ rít gào, “Các người thật vô dụng! Lão tử kia đi đâu rồi! Làm sao lại có thể không có ở tẩm cung được, lục soát cho bổn vương! Nếu tìm không ra thì cứ cầm đầu tới gặp bổn vương!”