Hoàng đế thở dài, “Phong Đạc, lúc trước là trẫm nên xin lỗi ngươi, ngươi...”
“A.” Phong Đạc cười lạnh một tiếng, trực tiếp ngắt lời hắn, “Nếu ngươi bởi vì chuyện tối nay mới nói những lời này với bản vương, vậy thì không cần. Bản vương làm những chuyện này, chẳng qua là muốn báo thù ngươi mà thôi.”
Phong Đạc không có nửa điểm giấu giếm, trực tiếp nói thẳng.
Trong lòng hoàng đế chua xót không thôi, Phong Đạc có thể nói chuyện trắng ra như thế, thì cũng đã không có ý định nhận lại người phụ thân này rồi.
“Phong Đạc, đều là lỗi của trẫm, ngươi hận trẫm là điều dĩ nhiên...”
“Không cần dùng giọng này mà nói chuyện với bản vương, bản vương và ngươi sớm đã không còn một chút dây dưa gì hết!” Người này không hề thực hiện trách nhiệm làm cha một ngày nào với hắn, hiện tại dáng vẻ sám hối này là cho ai xem đây? Buồn cười đến cực điểm!
Trên mặt hoàng đế chợt lóe qua vài phần lúng túng, chỉ cười trừ, không biết phải nói lời gì cho tốt.
Lúc trước những hành động của hắn, hiện tại đổi lấy từng lời từng chữ chết tâm của Phong Đạc, thật sự là báo ứng!
Hai người đều trầm mặc, một hồi lâu, hoàng đế rốt cục vẫn nhịn không được mở miệng lần nữa nói, “Mẫu phi ngươi nàng...”
“Câm miệng!” Hoàng đế vừa nói, Phong Đạc lập tức nhíu lại lông mày cắt đứt lời của hắn, trong con ngươi đầy tĩnh mịch kia, như nổi lên một trận gió lốc.
“Ngươi không có tư cách nói đến mẫu phi của ta!”
Thần sắc hoàng đế có chút ảm đạm, mở miệng, nhưng thật sự không thể nói ra được lời nào.
Không khí quỷ dị lưu chuyển giữa hai người, Phong Đạc mím chặt môi, nhìn về phía xa không biết là đang suy nghĩ cái gì.
“A - -! !”
Bỗng nhiên, một tiếng kêu bén nhọn thảm thiết phá vỡ một phía yên lặng này.
Mặt Phong Đạc biến sắc, vội vàng nhìn về phía nơi cách đó không xa.
Chỗ đó, Lâm Kỳ đang cầm lấy một thanh kiếm, mũi kiếm đã đâm vào ngực Phong Mục, mà tiếng hét thảm kia chính là từ Phong Mục phát ra.
Lúc này hắn cúi thấp đầu, thấy không rõ vẻ mặt, nhưng cũng chỉ ngất đi mà thôi.
Mà tình huống của Lâm Kỳ cũng được không tốt lắm, lồng ngực của hắn cũng bị người Ảnh môn đâm xuyên qua giống vậy, máu tươi giàn giụa!
Người Ảnh môn vốn canh chừng Phong Mục chặt chẽ, phòng ngừa để tránh hắn chạy trốn, lại không nghĩ rằng, Lâm Kỳ thế nhưng nhìn ra một khe hở, một kiếm đâm đến!
Bọn họ vì hoàn thành mệnh lệnh của Phong Đạc, theo nhiệm vụ bắt sống Phong Mục, không chút suy nghĩ nào đã xuống tay với Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ chậm rãi xoay người, đối mặt với hoàng đế và Phong Đạc, nỗ lực chống đỡ chính mình, dùng hết khí lực nói ra, “Thần nguyện ý lấy công chuộc tội, chỉ... Chỉ hy vọng, hoàng thượng có thể buông tha cho người nhà của thần. Thần nguyện ý lấy cái chết tạ tội...”
Nói vừa xong, Lâm Kỳ đã mắt nhắm lại, cả người mềm nhũn ngã xuống.
Lúc này, trong hoàng cung thị vệ của Phong Mục đang chống cự, thấy Phong Đạc dẫn theo viện binh đến, cũng dần dần tụ lại đây.
Gương mặt hoàng đế âm trầm, đi lên hai bước, uy nghiêm hạ lệnh, “Người đến, đem hắn xuống, ngũ mã phân thây!”
“Dạ.” Hai gã thị vệ đi qua, kéo thi thể của Lâm Kỳ, lui xuống.
Phong Đạc nhíu mày, không nói gì, trái lại lúc chứng kiến ngực Phong Mục không ngừng tuôn ra máu, lạnh lùng hạ lệnh, “Đi tìm thái y đến, để lại cho hắn một hơi thở.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Hoàng đế có chút kinh ngạc nhìn về phía Phong Đạc, “Tại sao ngươi phải cứu hắn?”
“Cứ dễ dàng như vậy mà để cho hắn chết đi, chẳng phải là không tuân theo ước nguyện ban đầu của bản vương sao?” Phong Đạc nở một nụ cười quỷ dị với hắn.
Hoàng đế đang còn muốn hỏi lại, không ngờ, trong cổ họng ngòn ngọt, đột nhiện phun ra một búng máu.
Tiểu Thanh tử vội vàng đi lên đỡ hắn, “Hoàng thượng, ngài làm sao thế?”
Tay Phong Đạc vươn ra cứng đờ, lại cố che dấu bằng cách lấy tay vuốt ve ống tay áo, nói với tiểu Thanh tử, “Trước cứ đưa hắn trở về tẩm cung, gọi quốc sư đến trị liệu cho hắn đi.”
Mấy ngày này, trong lòng Phong Mục vẫn còn tồn tại hoài nghi với hoàng đế, chỉ sợ là hắn (hoàng thượng) âm thầm động tay chân nhiều lần vào dược, nếu không, làm sao mà hắn nghỉ ngơi trong thời gian lâu như vậy, mà thân thể cũng không tốt lên được?
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Tiểu Thanh Tử đáp.
“Uh, chờ chuyện nơi đây đều xong xuôi, ngươi trở về Ảnh môn đi.”
Thần sắc của Tiểu Thanh Tử vui mừng, lập tức quay về nói, “Vâng, đa tạ chủ tử!”
Phong Đạc gật gật đầu, những năm này Tiểu thanh tử luôn chờ đợi ở trong cung, đã hoàn thành sứ mạng nhiệm vụ.
Lần này hắn trở lại cũng chỉ là tìm về nửa khối Ngưng Bích Lưu Quang kia, chờ sau khi tìm về được, giải độc cho Mặc Nhi, đại khái cũng là đến lúc rời khỏi.
Ảnh môn, cũng là lúc nên đổi chủ nhân rồi.
Chờ hắn xử lý xong những chuyện còn lại, từ hoàng cung trở về Phượng phủ, lúc này, trời đã sang canh ba rồi.
Khiến cho lòng hắn ấm áp chính là, trong phòng hắn và Tô Mặc Nhi đến bây giờ vẫn còn sáng đèn.
Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa, nửa người Tô Mặc Nhi đang dựa vào ghế, đã thiếp đi rồi.