"Vương phi!" Vân Phàm đối với nàng cung kính thi lễ một cái, nghiêm túc nói: "Thuộc hạ vô năng, kính xin vương phi phái những người khác tới chiếu cố Tuyết Ngao."
Tô Mặc Nhi cười xấu hổ: "Tiểu Bạch là có điểm nghịch ngợm, ngươi không cần để ý như vậy."
Khóe môi Vân Phàm khẽ run rẩy, yên lặng không nói gì.
Tô Mặc Nhi vỗ vỗ đầu Tuyết Ngao, dạy dỗ: "Ngoan ngoãn không cần nháo loạn, nếu không ta sẽ đưa ngươi đến nơi của Phong Đạc!"
Tuyết Ngao đáng thương nhìn nàng một cái, từ từ kề sát Vân Phàm, ở bên chân nàng thân mật cọ xát.
Vân Phàm: "......"
Tô Mặc Nhi nhìn nó như vậy, cũng là ngẩn người, Tiểu Bạch thật sự có nhân tính rất thông minh!
Lại chờ giây lát, Phong Đạc cùng Phong Kỳ đã theo phòng ăn đi ra.
Phong Kỳ trực tiếp rời khỏi Thủy Vân Các, mà Phong Đạc lại đi về phía nàng.
"Vương gia!"
"Vân Phàm, ngươi trước mang Tuyết Ngao đi xuống đi." Phong Đạc phân phó nói.
"Vâng." Vân Phàm cung kính đáp, mang theo Tuyết Ngao đi tới nơi nàng đã thu thập cho nó.
"Phải lên đường sao?" Tô Mặc Nhi hỏi.
"Ân." Phong Đạc gật gật đầu, mắt phượng tĩnh mịch nhìn xem nàng.
Tô Mặc Nhi có chút không được tự nhiên nghiêng đầu nhìn về nơi khác: "Vậy chúng ta đi nhanh thôi."
Nói xong đã muốn hướng tới bên ngoài đi, cũng không ngờ, Phong Đạc trực tiếp ôm eo của nàng.
Vận khởi khinh công mang theo nàng bay lên nóc nhà Thủy Vân Các.
Tô Mặc Nhi kinh hô một tiếng, nắm chặt tà áo trước ngực hắn.
Phong Đạc cười khẽ, kề sát vào bên tai nàng nói ra: "Chúng ta không từ cửa chính rời đi, ôm chặt bản vương."
Tô Mặc Nhi còn chưa kịp lên tiếng, Phong Đạc đã ôm thân thể của nàng lên, tiếp tục dùng khinh công mang theo nàng từ trên nóc nhà rời đi.
Tô Mặc Nhi chỉ có thể ôm lấy hắn, con mắt nhắm lại không dám mở ra.
Một hồi lâu, Phong Đạc mới vững vàng mang theo nàng dừng lại trên mặt đất.
"Mở mắt ra, chúng ta đã tới." Tiếng nói từ tính của Phong Đạc truyền vào trong tai của nàng.
Tô Mặc Nhi rụt cổ một cái, kéo ra chút ít khoảng cách.
Lúc hắn nói chuyện khí đều phun tại trên cổ của nàng, có chút ngứa.
Tô Mặc Nhi mở mắt ra, chứng kiến là Niếp Nghị điều khiển một chiếc xe ngựa dừng ở trước mặt bọn họ.
"Chủ tử! Đều chuẩn bị xong." Niếp Nghị đối với Phong Đạc bẩm báo nói.
"Rất tốt." Khóe môi Phong Đạc cong lên, trong đôi mắt lại chợt lóe qua một đạo hàn quang.
Rất nhanh, Niếp Nghị điều khiển xe, từ sau tường của vương phủ lặng lẽ đi về phía thành đế đô.
Tô Mặc Nhi cảm thấy đã đoán được mục đích của Phong Đạc, cũng không nói gì thêm.
Trong xe ngựa nhất thời im lặng đến cực điểm, chỉ nghe thấy hô hấp của hai người trong xe.
Tô Mặc Nhi vén màn xe lên một góc, tò mò nhìn ra ngoài.
Ban ngày phố xá rất náo nhiệt, người đến người đi, nối liền không dứt.
Đủ loại quán nhỏ cùng người bán hàng rong, bán rất nhiều đồ chơi nhỏ mới lạ, không chút nào thua kém hiện đại phồn thịnh.
Chỉ là, xe ngựa đi qua rất nhiều tiểu lâu, trên tiểu lâu treo cùng nhau tấm bảng viết "Thiên hương lâu".
Làm cho nàng cảm thấy ngoài ý muốn chính là, mấy tiểu lâu đó không mở cửa, hơn nữa, trước lâu người đi đường cũng rất ít.
Tô Mặc Nhi tò mò hỏi: "Nơi này làm cái gì?"
Nhìn tiểu lâu trang sức này, rất đại khí cũng thật hấp dẫn người, như thế nào ban ngày lại muốn đóng cửa?
Phong Đạc nghe được lời của nàng, xuyên thấu qua màn xe nhìn ra ngoài, sắc mặt trong nháy mắt trở nên có chút quái dị.
Tô Mặc Nhi không nghe được câu trả lời của hắn, quay đầu nhìn hắn, vừa chỉ chỉ bên ngoài, hỏi: "Ngươi cũng không biết sao? Thiên hương lâu, tên rất giống là tửu lâu nha..."
Phong Đạc nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, môi mỏng khẽ mở, nhàn nhạt phun ra hai chữ: "Thanh lâu."
"Ân?" Tô Mặc Nhi không có kịp phản ứng.
Qua một lúc, nàng yên lặng đem xe màn xe để xuống, tránh né ánh mắt của Phong Đạc, bên tai ửng đỏ.